Để cho Triệu Thủy Vô đạt được hiệu quả thả lỏng và tự nhiên nhất, cậu trai vẫn luôn nói chuyện với cô, kể mấy câu chuyện cười. Cô vốn có ý định bắt chuyện với cậu, nên rất phối hợp, cứ hễ cô mỉm cười là bên tai lại vang lên tiếng màn chụp.
“Cô không cần phải đứng im đâu, cứ di chuyển thoải mái đi. Việc chụp ảnh đẹp là của nhiếp ảnh gia chúng tôi.” Cậu vừa nói vừa sửa dáng cho cô.
Bạch Cảnh Xuyên dựa theo vị trí biến hóa, ánh sáng, phản quang, bắt trọn từng thay đổi trong biểu cảm của cô.
Thiếu niên thấy cô dần tìm được trạng thái, bèn vòng qua ghế sô pha đi đến bên cạnh Bạch Cảnh Xuyên, nói nhỏ: “Anh, em đi toilet tí.”
“Ừ.” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào máy ảnh, giơ tay chỉ về một hướng, “Bên này.”
Cậu đáp vâng, có vẻ nhịn hơi lâu nên vội vã chạy đi.
Không có sự hướng dẫn chuyên nghiệp, Triệu Thủy Vô lại bị mất khống chế.
“Có muốn đổi bộ khác không?” Bạch Cảnh Xuyên đề nghị.
Cô đã thay một lần rồi, hiện tại đang mặc chiếc váy dài anh đã sờ qua, nhưng cô cũng thấy mệt khi phải tạo dáng tao nhã yêu kiều rồi, bèn đồng ý: “Được.”
Triệu Thủy Vô đi tìm túi, đi ngang qua túi dụng cụ của cậu trai, vô tình giẫm phải một góc vải dưới gương phản chiếu, vải lụa mềm mại khiến cô suýt ngã nhào. Kết quả là tấm vải mỏng manh bị tuột ra phân nửa, cô cầm lên, diện tích mảnh vải này vừa đủ che cả người cô, là đạo cụ mà chàng trai cố ý chuẩn bị.
Cái này rất hợp với bộ đồ lót cô sắp mặc, có thể tạo cảm giác mờ ảo.
Bạch Cảnh Xuyên lại có cảm hứng mới, anh chỉnh ống kính, chuyển một cái ghế dựa sang, bảo Triệu Thủy Vô ngồi lên, giúp cô chỉnh lại những nếp gấp của mảnh vải.
Anh chụp một tấm, rồi đưa cho cô xem.
“Hừm …” Trước khi chụp, Triệu Thủy Vô đã xem kha khá các tác phẩm của người khác để tham khảo, nên cũng biết chút ít, “Có vẻ hơi dày.”
Cô đã cố tỏ ra mơ màng, nhưng suy cho cùng vẫn là ý kia.
Lụa khoác lên người như ẩn như hiện, mặc nội y cũng như ẩn như hiện. Hai cái “như ẩn như hiện” chồng chéo lên nhau, thành ra vẽ rắn thêm chân.
Mặc quá nhiều quần áo thì phải làm sao bây giờ, giải pháp rất đơn giản_____
“Có mang miếng dán ngực không?”
Triệu Thủy Vô sửng sốt, hỏi: “Miếng dán hoa mai có được không?”
“Miếng dán hoa mai là gì?” Anh lại chạm phải điểm mù kiến thức.
Cô tìm thấy nó trong túi xách, cầm trên tay. Hai miếng silicone nhỏ, hình hoa mai.
Miếng dán nhỏ đó chỉ có thể che được bộ phận nào, không cần nói cũng biết.
Mắt anh đảo quanh hai vật nhỏ kia, cũng không biết là nói với cô hay là với chính mình: “… Dù sao cũng chụp đằng sau.”
Anh quay lưng lại, cho Triệu Thủy Vô không gian thay đồ. Cô cởi nội y, nhanh chóng dán miếng dán, kéo nhẹ để xác định nó sẽ không rơi ra: “Được rồi.”
Máy ảnh lại giơ lên, cô quay lưng trần về phía anh, tạo dáng y như vừa nãy.
Bạch Cảnh Xuyên vẫn có thể tìm ra thiếu sót của bức ảnh: “Chỗ lưng dưới cong thêm một chút.”
Triệu Thủy Vô không hiểu ý anh lắm, điều chỉnh theo ý hiểu của mình, nhưng không đạt được hiệu quả. Anh muốn giúp cô, nhìn xung quanh, phát hiện cậu trai đã tiện tay cầm cả đôi đũa vào nhà vệ sinh.
Đành phải dùng tay.
Anh duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua xương cụt của cô, đẩy nó vào trong, giúp cô nâng toàn bộ eo lên, mông cũng vểnh hơn. Cơ thể bị xoắn thành bánh quai chèo, mỗi một khớp xương đều vặn vào góc ngày thường ít dùng nhất, nhưng trong ống kính lại tạo ra hiệu quả hoàn hảo.
Anh rất thích xương hông của Triệu Thủy Vô, dù ở vị trí máy quay nào, cũng luôn chụp cận cảnh tuyệt tác.
Anh vòng ra sườn trước, khống chế không cho mắt hướng lên trên, chỉnh lại vải lụa để tạo ra hình dạng uốn lượn thật tự nhiên.
“Cô dọn cả chỗ này à?” Nhìn chiếc quần lót bó sát, Bạch Cảnh Xuyên không biết tại sao mình lại hỏi câu này, đây đâu phải như chào hỏi bình thường “Ăn cơm chưa?”.
Triệu Thủy Vô trả lời còn tự nhiên hơn anh: “Ừ, đều cạo sạch.”
“Tất cả? Tôi tưởng chỉ có vùng bikini thôi.”
“Lúc đầu tôi cũng định thế, nhưng phải mặc màu trắng, bên dưới sẽ lộ ra, trông không đẹp.”
Hơn nữa lúc dạng chân ra, cũng dễ bị chỉa khỏi quần lót.
Anh thầm bổ sung trong lòng, kéo xa tiêu cự của máy ảnh_____ Ống kính hướng thẳng vào nơi anh đang nghĩ trong đầu.
Chờ khi phản ứng kịp, Bạch Cảnh Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, đâm vào tròng mắt cô.
Triệu Thủy Vô cười thích chí: “Muốn nhìn thế cơ à?”
“Tôi …” Anh muốn giải thích.
“Đang chụp ảnh cũng muốn?”
“Tôi…” Vẫn chỉ có câu này.
“Tôi ướt rồi.” Ngay khi anh dùng ngón tay chọc vào xương cụt của cô.
Da thịt vừa đụng chạm, một luồng điện tê dại đã chạy dọc sống lưng đánh thẳng vào đại não, Triệu Thủy Vô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy nhớp nháp giữa hai chân. Cô kìm lại không nói, bị camera chụp được.
Cổ họng Bạch Cảnh Xuyên như bị dính keo, không còn sức mà nhấc máy ảnh nữa, bực bội nói: “… Tôi quên mất. Rõ ràng trong nhà còn rất nhiều đũa.”
“Cho tôi xem thành quả đi.” Cô không truy cứu, mà duỗi tay về phía máy ảnh, lật xem những tấm mới nhất, “Hình như vẫn hơn nhiều.”
“Ừ.” Thực ra anh biết.
Nhưng nếu muốn hiệu quả hoàn mỹ hơn, thì có vẻ như anh có ý đồ khác. Mặc dù hiện tại trong mắt cô, anh đã là như vậy rồi.
Triệu Thủy Vô vẽ ra một đường cong trong không trung: “Anh vòng về đi.”
Anh ngoan ngoãn quay về vị trí ban đầu, vừa đứng yên vào chỗ, đã thấy cô túm mảnh vải giữa chân mình ra, ném sang một bên, giữa háng không còn gì che đậy.
“Ok rồi chứ.” Cô quay đầu lại, “Giờ tôi phải làm gì?”
Bạch Cảnh Xuyên không ngờ cô lại phóng khoáng như thế, dùng ngón trỏ bấm vài lần vào nút chụp, nói: “Nghiêng người, chụp cắt hình.”
Lúc này ánh sáng tự nhiên rất đẹp.
Triệu Thủy Vô dựa vào lưng ghế, ngồi nghiêng, đường cong trước ngực tròn trịa lả lơi, có điều hơi bằng phẳng quá. Cô thấy Bạch Cảnh Xuyên nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, liền hiểu ngay. Cô gỡ hai miếng dán hoa mai xuống.
Trên đỉnh núi tuyết có hai điểm nhô ra.
Anh lại chậm chạp không bấm nút chụp.
“Vẫn chưa được?”
“… Chưa đủ rõ ràng.” Anh gian nan đáp lời.
Triệu Thủy Vô chợt cười, không biết vì sao.
Cô mắt híp lại, giơ ngón tay nhéo nhéo kích thích đầu vú dựng đứng lên, trong máy quay tràn ngập những hành động không thể miêu tả được của cô.
Lụa mỏng bao quanh cơ thể cô, trắng đến nhìn rõ da thịt cùng đường cong của cô, sự quyến rũ này kéo dài từ đầu sợi tóc đến tận ngón chân.
——Tất cả được thực hiện nhờ sự hướng dẫn của anh, Bạch Cảnh Xuyên không thể tìm thấy hơi thở.
Buổi quay phim dông dài cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Thủy Vô ngồi trên ghế, mãi không đứng dậy.
“Có giấy không?” Cô hỏi.
Bạch Cảnh Xuyên đang bận xem phim gốc, chỉ chỉ vào bàn cà phê.
Cô vẫn không nhúc nhích: “Anh lấy hộ tôi được không?”
Anh không ngờ hôm nay cô lại bày đặt thế, kinh ngạc dời mắt khỏi màn hình, chỉ thấy mông cô dán chặt vào ghế như bị dính keo 502.
Anh đưa túi giấy qua, thắc mắc: “Cần giúp gì không?”
“Tôi tự xử được.” Triệu Thủy Vô che che giấu giấu đứng lên, quấn lụa quanh eo, dùng thân mình chắn tầm mắt anh.
Thực sự không muốn anh thấy được vết nước nhợt nhạt trên mặt ghế.
Cô khom lưng lau, Bạch Cảnh Xuyên lại ngước mắt lên, bỗng thấy vải lụa tuột khỏi hông cô, giống như một bức màn được kéo ra.
Phía sau bức màn… là cửa hầm còn vương giọt nước, một mảng đỏ tươi.
Anh bị nó dụ dỗ, không chút nghĩ ngợi liền vươn ngón tay đi vào.