Liên tục vài ngày, mỗi đêm Tần Lạc đều nằm mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ, bên trong cảnh trong mơ hoặc là biệt thự bờ biển, hoặc là mình mang thai...
Mỗi khi tỉnh lại, cô cảm thấy rất kinh sợ, làm sao có thể nằm mơ thấy loại chuyện này như vậy?
Quả thực chính là không thể tưởng tượng được!
Cứ như vậy bình tĩnh qua một tuần, trong lúc không có nhìn thấy ba con Hoắc Kỷ Thành, cũng không có liên lạc với Cố Nam Châu, toàn tâm toàn ý ở trên công việc, tâm tình không cần nói ra có bao nhiêu thoải mái rồi.
Tối thứ bảy, Tần Lạc bỗng nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt Tử Ninh.
“Lạc Lạc, mình muốn kết hôn rồi.”
“Kết hôn?”
“Ừ, mình nghĩ kỹ rồi, Trình Nặc đối xử rất tốt với mình, tính cách cũng ôn hòa, là đối tượng kết hôn rất tốt.”
“Tử Ninh, kết hôn không phải là trò đùa! Cậu không thể bởi vì nhất thời kích động mà gả cho một người đàn ông mình không thích, đến lúc đó...”
Đúng lúc Bùi Tử Ninh ngắt lời cô: “Lạc Lạc, lập gia đình không phải là lấy một người đàn ông yêu mình nhiều hơn sao? Hơn nữa, mình cũng không phải không có một chút cảm giác với anh ta, không phải có thành ngữ nói "Lâu ngày sinh tình" sao! Mình nghĩ, thời gian dài, mình sẽ yêu anh ta.”
Tần Lạc thở dài một tiếng: “Bạn tốt Tử Ninh của tôi! Cậu nói lâu ngày sinh tình kia chỉ là phán đoán của cậu mà thôi, cậu quyết định quá qua loa rồi! Mặc dù chú dì rất hài lòng về Trình Nặc, cậu cũng không có thể...”
“Không! Lần này không phải bọn họ ép mình, mình thật sự nghĩ kỹ rồi.”
Giọng Bùi Tử Ninh rất kiên định, dường như thật sự hạ quyết tâm rồi.
Tần Lạc thở dài: “Ba mẹ hai bên cũng đã gặp qua rồi hả?”
Bùi Tử Ninh gật đầu: “Ừ, ý nhà bọn họ là đính hôn trước, mình đồng ý, định vào ngày mùng tám tháng sau.”
Tần Lạc thán phục nói: “Mùng tám tháng sau? Hôm nay đã cuối tháng rồi.”
Giọng Bùi Tử Ninh rất bình tĩnh: “Nếu quyết định muốn kết hôn, sớm một chút không phải càng tốt hơn sao?”
Tần Lạc: “...”
Lặng im một hồi, Bùi Tử Ninh nói sang chuyện khác: “Lạc Lạc, cậu với Cố Nam Châu thế nào rồi?”
Lúc này Tần Lạc mới nhớ ra mình vẫn chưa kịp nói chuyện bọn họ đã chia tay với bạn tốt, thì mang chuyện từ đầu đến cuối đơn giản nói một lần.
Bùi Tử Ninh cười nhẹ ra tiếng: “Duyên phận của cậu với Hoắc Kỷ Thành thật đúng là không ít, mình nghĩ, kiếp trước hai ngươi nhất định là có liên lụy rất sâu.”
Tần Lạc bĩu môi: “Được rồi! Đừng trêu chọc mình! Bản thân mình đã rất buồn bực! Có chỗ nào là duyên phận không ít! Rõ ràng chính là bị anh ta tính kế!”
Bùi Tử Ninh cũng không đồng ý với ý kiến của cô: “Lạc Lạc, mình cảm thấy, nếu Hoắc Kỷ Thành có tâm tính kế cậu, anh ta cũng sẽ không chờ đến bây giờ, mình nghĩ kẻ tính kế cậu hẳn là cô gái kia, cậu không phải nói cô ta là người Sở Sự Vụ của luật sư Cố Nam Châu sao? Mình nghĩ cô ta nhất định là thích Cố Nam Châu, cho nên mới làm ra loại chuyện kia.”
Nghe bạn tốt khách quan phân tích, Tần Lạc có chút ngu ngơ, thật là như vậy sao? Hoắc Kỷ Thành không có tính kế mình, toàn cả chuyện này đều do mình có thành kiến với anh ta?
Bùi Tử Ninh lại nói thêm: “Lạc Lạc, cậu vẫn còn chưa nghĩ ra sao?”
Tần Lạc nói ra suy nghĩ: “Nghĩ đến một chuyện, nhưng không có quan hệ nhiều với Hoắc Kỷ Thành.”
Bùi Tử Ninh không có nói tiếp, loại trí nhớ này, vẫn là phải dựa vào bản thân mình mới được.
“Tử Ninh, gần đây mình luôn nằm mơ rất kỳ lạ, cậu nói xem có phải mình thật sự nên đi khám bác sĩ tâm lí rồi không?”
“Giấc mơ kỳ lạ gì?”
“Chính là mơ thấy biệt thự bên bờ biển, còn có giấc mơ kỳ lạ mình đang mang thai, cậu nói xem có phải tâm lý mình xảy ra vấn đề rồi không?”
Bùi Tử Ninh cũng không có lập tức nói tiếp, cô đang suy nghĩ mình nên trả lời như thế nào, thật ra bạn tốt nằm mờ những giấc mộng này căn bản chính là hiện thực, sở dĩ cô ấy không muốn nhớ ra tất cả về Hoắc Kỷ Thành, chỉ sợ trong tiềm thức rất kháng cự nhớ lại chuyện sáu năm trước bị nhốt ở biệt thự bên bờ biển sinh ra đứa bé...
Ài...
Cô đành phải uyển chuyển nói: “Lạc Lạc, từ phương diện nào đó mà nói, có đôi khi cảnh trong mơ sẽ biểu hiện ra một chút hiện thực.”
Tần Lạc lập tức nói: “Hiện thực? Làm sao có thể! Tử Ninh cậu cũng đừng lấy lý luận y học kia ra để lừa dối mình! Mình nghĩ có thể gần đây mình bị áp lực quá lớn, cho nên mới nằm mơ thấy một chút giấc mộng kỳ lạ như vậy.”
Bùi Tử Ninh biết điều không nói thêm nữa, cô mơ hồ cảm thấy bạn tốt đã từ từ nhớ lại chuyện trước kia, chỉ hy vọng khi cô ấy nhớ ra toàn bộ, không nên... bị dọa.
“Lạc Lạc, nếu vẫn tiếp tục nằm mơ giấc mộng kỳ lạ, đi khám bác sĩ tâm lí cũng được.”
“Uh`m, mình biết rồi! Khi nào thì đi chọn áo cưới? Mình cùng đi với cậu.”
“Được, định ngày xong mình sẽ nói cho cậu biết.”
“Ừ.”
...
Mới vừa cúp điện thoại, thì Tần Lạc nhận được điện thoại bên công ty Bắc Kinh, bảo cô thứ hai đi La Mã công tác, người cùng đi vẫn là Tiểu Kim.
“Được.”
“Chờ chút tôi bảo Tiểu Kim gửi tài liệu đi công tác lần này cho cô, có vấn đề gì cô với cô ấy bàn lại, về thời gian tự các cô sắp xếp, không thể vượt quá một tuần.”
“Ừ, đã hiểu.”
...
Xem tài liệu Tiểu Kim gửi tới xong, Tần Lạc ngẩn người tựa vào ở trên ghế ngồi thật lâu, cũng không phải nội dung đi công tác lần này có bao nhiêu sao khó khăn, mà là về La Mã này...
Cô nhớ mình sở dĩ đã quên rất nhiều chuyện chính là vì xảy ra tai nạn xe ở La Mã cộ, hiện giờ bước trên chốn cũ, tâm tình còn rất khó khăn lẫn phức tạp.
Thôi! Nghĩ nhiều để làm gì? Nên tới cuối cùng sẽ tới, trốn cũng không thoát được.
*****
La Mã.
Mới vừa xuống máy bay, thì Tần Lạc cảm giác một cỗ quen thuộc đập vào mặt, cô đột phát ý tưởng nói: Mình là ở đây mất đi trí nhớ, sẽ không lại ở chỗ này nhớ ra toàn bộ chứ?
Tiểu Kim thấy cô đứng ngẩn người ở kia, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Tần Lạc cong môi cười yếu ớt: “Không sao, chỉ đang suy nghĩ mình rốt cuộc là lần thứ mấy đến nơi này thôi.”
Tiểu Kim biết chuyện cô mất trí nhớ, cười an ủi: “Đây đều là ông trời an bài, chị nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.”
Tần Lạc bị cô ấy làm cho tức cười: “Ừ, em nói không sai! Đi thôi!”
Hai người vừa đi vừa nói, giống như bạn già gặp mặt thoải mái vui vẻ.
Đến như ở La Mã sẽ phát sinh cái gì, ai cũng không có cách nào đoán trước.
...
Cùng lúc đó.
Thành phố A.
Cố Nam Châu liên tục vài ngày đều suy tư một vấn đề: Hoắc Gia Tinh thật là do Tần Lạc sinh?
Anh rất khó tin đây là sự thật, thì tìm thám tử tư điều tra chuyện sáu năm trước của Tần Lạc, kết quả tất cả tư liệu đều chứng tỏ cô ấy là lưu học sinh ở đại học La Mã, vì thế anh còn tự mình đi đại học La Mã một chuyến, lấy được tin tức cũng là Tần Lạc ở bên kia lưu học một năm.
Không biết như thế nào, anh bỗng nhiên nghĩ đến khoảng thời gian trước có người bày ra chuyện sáu năm trước Tần Lạc bị bán, liên lạc với cả hai sự việc, quả thật làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Cốc cốc cốc - -
Khi tiếng đập cửa vang lên, Cố Nam Châu mới hồi phục lại tinh thần: “Mời vào.”
Hoắc Thái Vi ôm cặp hồ sơ tiến vào, hôm nay toàn thân cô ta mặc bộ váy màu hồng hình hoa nhỏ, giỏi giang cũng không mất đáng yêu gợi cảm.
Dường như mỗi ngày đi làm, cô ta đều ăn mặc cho mình đặc biệt xinh đẹp, vì muốn ở trước mặt người trong lòng bày ra một mặt đẹp nhất của mình.
Chỉ tiếc, Cố Nam Châu chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô ta.
“Luật sư Cố, đây là tài liệu anh muốn.”
“Đặt ở đó đi!”
Giọng Cố Nam Châu lạnh nhạt, anh không thích Hoắc Thái Vi, cũng không muốn cho cô ta bất kỳ mơ mộng gì, chỉ có lạnh nhạt đối phó mới là biện pháp tốt nhất.
Hoắc Thái Vi có chút thất bại nhìn anh một cái: “Anh Nam Châu, em...”
Chân mày Cố Nam Châu khẽ nâng, trong con ngươi đen bắn ra ánh sáng lạnh đủ để cho cô ta rùng mình: “Hoắc Thái Vi!”
Hoắc Thái Vi chợt ý thức mình không nên gọi anh như vậy, hơn nữa còn đang ở văn phòng của anh, đều nói luật sư Cố thiết diện vô tư, dịu dàng lại máu lạnh.
Giờ phút này, cô ta mới chính thức biết được anh có bao nhiêu máu lạnh...
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Hoắc Thái Vi có chút không nhịn được, giọng nghẹn ngào lên án nói: “Anh vốn là anh Nam Châu của em! Hai nhà chúng ta cũng có ý đám hỏi, tại sao anh phải đối xử với em như vậy? Rốt cuộc em có chỗ nào không bằng Tần Lạc? Cả đám các anh đều bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo!”
Giọng Cố Nam Châu rất lạnh: “Tôi có thích cô hay không chẳng có nửa điểm quan hệ với Tần Lạc.”
Từ đầu Hoắc Thái Vi cũng không tin: “Nếu không là vì cô ta, làm sao anh có thể lại không thích em?”
Đối với bản thân, cô ta vẫn rất có tự tin.
Ánh mắt Cố Nam Châu tà tà xếch lên: “Mặc kệ có cô ấy hay không, tôi cũng sẽ không thích cô! Điểm ấy, xin cô nên biết, về sau cũng không cần suy đoán lung tung nữa, tôi với cô, là tuyệt đối không có khả năng.”
Nói đến mức này, đã không có bất kỳ đường sống quay về nữa rồi.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, bị người đàn ông hoàn toàn cự tuyệt như vậy, trên mặt đều sẽ không chịu đựng được, nhất là Hoắc Thái Vi từ nhỏ lớn lên ở trong tòa thành công chúa.
Cô ta nhất thời khóc lên: “Anh Nam Châu, anh hơi quá đáng rồi!”
Sau đó, chạy ra ngoài.
Cố Nam Châu nâng trán thở dài một tiếng, thật ra, như vậy cũng tốt! Nếu bây giờ để cho Hoắc Thái Vi hi vọng, về sau vẫn phải bóp chết phần hi vọng này ở trong nôi.
Nếu đã như vậy, còn không bằng bây giờ không nên cho cô ta bất kỳ ảo tưởng gì.
...
Trong văn phòng tổng giám đốc tầng 59 “tập đoàn Đế An“.
Sau khi Trình Sâm báo cáo xong chuyện trên công việc: “Sếp, gần đây Cố Nam Châu đang điều tra chuyện Tần tiểu thư, cần âm thầm...”
Ngón tay Hoắc Kỷ Thành khẽ gõ mặt bàn: “Không cần phải xen vào.”
Trình Sâm gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Dừng một chút, lại nói thêm: “Hôm nay Tần tiểu thư đi công tác La Mã rồi.”
Hoắc Kỷ Thành trầm ngâm vài giây: “Công ty ở Italy gần đây có hạng mục gì không?”
Đầu óc Trình Sâm nhanh chóng nghĩ một lát: “ Hành trình của sếp đến ngày kia là tự do.”
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nhàn nhạt liếc về phía anh ta: “Ừ, cậu sắp xếp một chút.”
Trong lòng Trình Sâm hiểu rõ ý của sếp, đi theo bên cạnh sếp lâu như vậy, tính nết cùng tâm tư của sếp thật sự là chuẩn mực như đúc từ một khuôn!
Nếu không, sao có thể gọi là tâm phúc đây?
“Thuộc hạ hiểu.”
...
Sau khi Trình Sâm rời khỏi đây, Hoắc Kỷ Thành đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất đốt một điếu thuốc, đáy mắt phức tạp khó hiểu, người đàn ông bên cạnh Tần Lạc anh có thể quét sạch từng người một, nhưng rốt cuộc thì khi nào cô mới có thể nhớ ra tất cả...
Anh lại không quyết định được...
*****
Liên tiếp hai ngày, nhà họ Hoắc đã xảy ra hai chuyện lớn.
Thứ nhất, Hoắc Kỷ Nghiệp vốn còn muốn đám hỏi với nhà họ Cố Gia đã hoàn toàn tính hụt, Cố Nam Châu đã chính xác nói mình sẽ không cưới Hoắc Thái Vi.
Khi Hoắc Kỷ Nghiệp nghe được tin tức này thiếu chút nữa tức điên lên, Hoắc Thái Vi càng vì thế ở nhà khóc mấy ngày, hai ba con lại còn ầm ĩ đến trước mặt ông cụ Hoắc, cầu xin phân xử giúp bọn họ, nói nhà họ Cố ức hiếp người quá đáng.
Vài năm nay nhà họ Hoắc với nhà họ Cố Gia vẫn đều là nước giếng không phạm nước sông, quan hệ chưa nói đến rất tốt cũng không có bao nhiêu kém, đám hỏi đối với hai nhà mà nói tự nhiên là chuyện tốt hiếm có.
Bây giờ, chuyện đã thất bại, lại còn là nhà họ Cố nói ra trước, tự nhiên nhà họ Hoắc rất tức giận, nhưng xét thấy đối phương là Cố đại luật sư danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa người ta cũng nói, vốn đám hỏi này không có ký kết giấy trắng mực đen, chỉ là ý hai người lớn trong nhà, cho nên cũng không tồn tại ức hiếp người cùng không tuân thủ lời hứa.
Hôn nhân đại sự, vốn là xem trọng hai bên tình nguyện, anh đã sớm ám chỉ rất nhiều lần với Hoắc Thái Vi, nhưng cô ta lại cứ không nghe, ầm ĩ thành cục diện bế tắc như hiện giờ cũng không phải một mình anh có lỗi.
Nhưng nếu là anh nói ra trước, anh bằng lòng một mình gánh vác tất cả trách mắng, không có bất kỳ can hệ gì với nhà họ Cố!
Nghe xong lời nói này của anh, ông cụ Hoắc vẫn rất tức giận, mặc kệ nói như thế nào, Hoắc Thái Vi cũng là cháu gái của ông, đứa cháu gái của mình bị ức hiếp như vậy, nào có thờ ơ đạo lý?
“Thằng nhóc nhà họ Cố thật sự là quá cuồng vọng rồi!”
“Ông nội, người nhất định phải phân xử giúp cháu, hu hu...”
“Ba, nhà họ Cố thật sự là ức hiếp người quá đáng! Bây giờ mọi người ở thành phố A đều biết Thái Vi chúng ta bị nhà họ Cố từ hôn, về sau muốn Thái Vi ra ngoài làm người thế nào? Lại còn phải gả ra ngoài thế nào?”
Hoắc Kỷ Nghiệp thêm mắm thêm muối nói, ông ta vốn đã tính toán hết, bây giờ công dã tràng, khó tránh khỏi có chút oán giận.
Ông cụ Hoắc trừng mắt nhìn con thứ hai một cái, mặc dù ông đã già rồi, nhưng không hề hồ đồ, rốt cuộc sao xảy ra chuyện này, ông hoàn toàn hiểu rõ!
Lập tức an ủi cháu gái nói: “Vi Vi, cháu đi ra ngoài trước, ông nội có việc muốn nói với ba cháu.”
Khóe mắt Hoắc Thái Vi vẫn còn nước mắt, “Ông nội, người đồng ý với Vi Vi phải phân xử giúp cháu.”
Ông cụ Hoắc gật đầu: “Ông nội sẽ giữ lời.”
Lúc này Hoắc Thái Vi mới không tình không nguyện đi ra ngoài.
Sau khi con gái ra ngoài, trong lòng Hoắc Kỷ Nghiệp “Lộp bộp” một cái, ông ta biết ông cụ không thong dong như vậy.
“Ba, việc này quả thật là nhà họ Cố ức hiếp người quá đáng...”
“Câm mồm!”
Ông cụ Hoắc lạnh lùng quát nói, Hoắc Kỷ Nghiệp sợ tới mức đứng tại chỗ cũng không dám nói một tiếng rồi.
“Ba, con...”
“Đừng cho là ba không biết tâm tư của con! Thằng nhóc Cố Nam Châu kia không có nói sai, hôn sự của Thái Vi với cậu ta chỉ là con cùng ba nó một bên tình nguyện, căn bản không có tính công bố ra ngoài, sở dĩ bên ngoài biết cũng là do con tung tin cho truyền thông!”
Tim Hoắc Kỷ Nghiệp nhảy “Thình thịch”: “Ba, con... Đây cũng là vì tốt cho Thái Vi, Cố Nam Châu tuổi trẻ tài cao, con vốn cho rằng nó là một người trẻ tuổi rất biết gánh vác trách nhiệm, kết quả không nghĩ tới...”
Ông cụ Hoắc chợt cắt đứt lời của ông ta: “Đủ rồi! Từ khách quan mà nói, Cố Nam Châu quả thật rất ưu tú, con nhìn trúng nó cũng không có gì đáng trách, nhưng con đã quên, càng là đàn ông ưu tú lại càng có chính kiến của mình, con cho rằng nó sẽ bởi vì Vi Vi là con cháu nhà họ Hoắc liền cưới con bé sao? Cố Nam Châu là người thông minh như thế sẽ chịu bị chi phối sao?”
Hoắc Kỷ Nghiệp bị giáo huấn không nói được một tiếng, ông ta quả thật đã xem trọng mình, hoàn toàn cho rằng Cố Nam Châu cũng phải tìm một nhà gái môn đương hộ đối làm đám hỏi.
“Nhưng Vi Vi nhà chúng ta kết đôi với cậu ta tuyệt không oan ức cho cậu ta dù chỉ một chút! Trong sự nghiệp của cậu ta cũng có sự trợ giúp tương đương, cậu ta có cái gì tốt mà lên mặt?”
Ông cụ Hoắc cười lạnh hai tiếng: “Nếu Cố Nam Châu là người muốn dựa vào đám hỏi này, cậu ta sẽ bằng vào năng lực của bản thân mà sáng lập ra luật sư sở sự vụ sao? Con đã từng điều tra chưa, địa vị cậu ta có ở trong giới luật sư giống như bây giờ đều do bản thân cậu ta phấn đấu được! Con cho rằng là dựa vào nhà họ Cố che chở sao?”
Hoắc Kỷ Nghiệp lầu bầu một tiếng: “Nếu như không có cây đại thụ nhà họ Cố này, cậu ta làm sao có địa vị giống như bây giờ...”
Ông cụ Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: “Khốn nạn! Nghe con nói lời này thì biết con không xứng làm ba vợ người ta rồi! Cố Nam Châu nó là người có tính tình gì, con cũng chưa đi điều tra được!”
Dừng một chút, lại nói thêm: “Con cho rằng để Vi Vi đến trước mặt ba ầm ĩ có thể khiến cho Cố Nam Châu cưới con bé sao? Nếu Cố Nam Châu là người dễ bị thao túng như vậy thì đã không nói ra lời như vậy! Việc cấp bách là khẩn trương giải thích rõ ràng với phía bến ngoài nhà họ Hoắc chúng ta cũng không có đám hỏi với nhà họ Cố, về phần hôn sự của Vi Vi, ba sẽ xem xét một mối khác, con không cần quan tâm nữa!”
Hoắc Kỷ Nghiệp nhất thời nản lòng thoái chí: “Ba, nhừn...”
Ông cụ Hoắc lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Nhưng cái gì? Đừng cho là ba không biết con đang lợi dụng hôn sự Vi Vi với nhà họ Cố để đặt quan hệ thông gia lên! Tâm tư như vậy sớm thu lại cho ba!”
Hoắc Kỷ Nghiệp: “...”
“Ra ngoài đi!”
Ngay khi ông cụ Hoắc đang suy nghĩ làm thế nào giao việc này cho con trai nhỏ xử lý, bên Cố Nam Châu đã gửi công văn ở trên weibo rồi.
Nhà họ Cố với nhà họ Hoắc vài chục năm nay vẫn duy trì quan hệ hữu hảo, lần này hai nhà có ý đám hỏi, nhưng nguyên nhân bản nhân tôi đã có người con gái mình yêu, cho nên không thể che dấu lương tâm cầu hôn với tiểu thư nhà họ Hoắc...
Sau khi đăng lên weibo, bạn trên mạng bình luận khen chê không đồng nhất, có người khen Cố Nam Châu dám yêu dám hận, cũng có người nói anh ỷ vào quyền lớn thế lớn của nhà họ Cố...
Sau khi Hoắc Kỷ Thành nhìn thấy dòng weibo này, cũng chỉ nói một câu: “Cố Nam Châu là đối thủ đáng giá.”
...
Chuyện lớn thứ hai nhà họ Hoắc đó là Hoắc Cẩm Dương chuẩn bị ly hôn với Giang Ánh Thần.
Hai người ở nhà ba ngày cãi nhau ầm ĩ một trận, hai ngày ầm ĩ nhỏ, huyên náo trong nhà gà chó không yên, ngay cả Hoắc Kỷ Vĩ vẫn không ủng hộ con trai ly hôn với con dâu cũng không nói.
Trước ông ta vẫn cảm thấy con dâu có năng lực, có thể phụ tá con trai, bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy, tâm tính con dâu như vậy chỉ sợ là không đợi được rồi...
Sau khi ông cụ Hoắc nghe nói chỉ thở dài một tiếng, đối với Giang Ánh Thần, ông cụ cũng không có quá nhiều hảo cảm, tâm cơ quá sâu!
Một ngày lúc trời tối, Phương Lệ Hoa giống như vô ý nói: “Ông xã, ông cảm thấy con bé Ánh Tuyết kia thế nào? Con bé với A Thành vốn thiếu chút nữa thành đôi, kết quả lại xảy ra hiểu lầm như vậy...”
Lời bà nói chứa đầy hàm ý.
Ông cụ Hoắc liếc mắt nhìn vợ một cái: “Bà còn muốn con bé làm con dâu bà sao?”
Bị chọc trúng suy nghĩ Phương Lệ Hoa ngẩn người, lập tức gật đầu: “Đúng! Tôi vẫn thích con bé, bình tĩnh, giỏi giang, đoan trang rộng lượng, cũng không có nhiều tâm tư như vậy.”
Ông cụ Hoắc không cho rằng như vậy: “Con cái trưởng thành, hôn sự vẫn nên do chính bọn nó quyết định là được, con gái nhà họ Giang nhà chúng ta đã có một đứa, bà còn muốn lại một lần nữa gà chó không yên?”
Phương Lệ Hoa nghẹn hòng, xem ra cửa ông xã này không được rồi.
Ngay cả ông cụ cũng không đồng ý, nếu muốn thuyết phục con trai, lại càng khó càng thêm khó!
Thôi! Con trai lớn, bà cũng không xen vào, để tùy nó thôi! Cản trở lần nữa sẽ chỉ làm cho con trai với cháu trai đều ghét mình, cần gì phải làm vậy?
Sau khi nghĩ thông suốt, Phương Lệ Hoa cảm thấy cả người nhẹ nhàng, lập tức cười nói: “Ông xã, cũng là ông suy nghĩ chu đáo, tất cả tôi nghe theo ông.”