Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Người đàn ông mặc áo T-shirt đỏ nói: "Thế này vậy. Số lượng người chơi trong nhiệm vụ lần này quá nhiều, thôi thì chúng ta cũng không cần giới thiệu tên nữa, mọi người cứ gọi nhau bằng số thứ tự đi, rồi có thể tự trao đổi tên tuổi với nhau sau. Tôi là Số 1, lấy tôi bắt đầu, mọi người lần lượt xếp thứ tự từ 1 tới 10. Lát nữa tôi sẽ tìm xem có miếng giấy nào để dán lên quần áo cho dễ nhìn không."
Dư Tô thử đếm, thấy mình xếp số 7.
Người chơi nữ ngồi cạnh cô là Số 8, còn hai người mới còn lại một đứng thứ 3, một xếp thứ 5.
Trừ Dư Tô và người chơi mới Số 8 ra, tất cả những người khác đều là nam.
Dư Tô và các người chơi đưa mắt nhìn nhau. Trừ ba người mới còn chưa hiểu rõ tình hình, những kẻ khác đều đã thận trọng liếc một vòng, quan sát nhau thật cẩn thận.
Cứ thế chừng ba phút, di động của các người chơi đồng loạt phát ra tiếng chuông thông báo.
Các người chơi cũ cùng cúi đầu rút điện thoại, ba người mới thấy vậy cũng cuống quýt làm theo. Dư Tô mở máy, thấy màn hình điện thoại hiện lên hai câu này.
[Vào 3 giờ 10 phút sáng, nhiệm vụ sẽ được công bố. Cô gái ngồi kế bên tay trái là em gái ruột của bạn.]
Dư Tô đọc xong bèn quay đầu nhìn người chơi mới Số 8, cô gái này cũng cùng lúc ngoảnh lại, ánh mắt hai người giao nhau, cô gái khẽ nở nụ cười rồi cất lời: "Chào cô, tôi là..."
"Đợi đã..." Dư Tô ngắt lời cô ta rồi đánh mắt về phía những người chơi khác, trầm giọng: "Đừng để lộ thông tin thật."
Nếu Ứng dụng đã phân cô gái này làm cộng sự của Dư Tô thì cô cũng phải cố gắng giúp đỡ hết sức mình.
"A..." Cô gái bịt kín miệng, nghiêm túc gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô,"
Lúc này, người đàn ông T-shirt đỏ xếp số 1 lên tiếng hỏi: "Còn những ai được phân nhiệm vụ hướng dẫn người chơi mới nữa?"
Số 2 và Số 6 cùng cất tiếng. Người đàn ông áo đỏ bèn đưa mắt nhìn họ rồi gật đầu, nói: "Ừ, vậy ba người giải thích quy tắc cho họ đi. Dù họ là người mới nhưng tất cả chúng ta cũng đều từng giống họ, nếu giúp được gì thì cứ cố gắng giúp."
"Vậy còn những người không phải hướng dẫn người mới, Thông báo nhiệm vụ của họ nói gì?" Người vừa thắc mắc là Số 2, một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm vàng.
Số 10 bắt chéo chân, tay lắc điện thoại, trông vẻ mặt ung dung thoải mái vô cùng: "Thông báo nói nhiệm vụ sẽ được công bố vào 3 giờ 10 phút sáng, sớm thật đấy."
"Có vẻ thông tin chúng ta nhận được đều như nhau, chỉ trừ phần hướng dẫn người mới thôi." Số 9 cất lời.
Số 2 đưa mắt nhìn người chơi mới ngồi cạnh rồi chầm chậm lên tiếng: "Ba người chơi mới lần này cũng khá đấy, ít nhất đến giờ vẫn chưa có ai phá phách làm loạn."
Nghe anh ta nói vậy, Dư Tô lại chợt nhớ đến người đàn ông mình gặp khi mới tham gia màn chơi đầu tiên.
"Vậy ba người cứ giải thích trước vài điều cơ bản cho đối tác của mình đi." Anh chàng áo đỏ Số 1 đứng dậy, ngước mắt nhìn lên tầng hai: "Căn biệt thự này có rất nhiều phòng, những người khác ra ngoài xem thử trước để quen dần tình hình đi. Nếu có phát hiện thấy gì đáng chú ý thì báo lại cho mọi người ngay."
Anh ta vừa nói tới đây, Số 6 chợt phì cười.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phòng, anh ta chầm chậm ngẩng đầu. Số 6 nhìn Số 1 chằm chằm, nở một nụ cười như thể khôi hài lắm rồi chậm rãi thốt: "Sao, anh há miệng ra nói mấy câu thôi là đủ để trở thành thủ lĩnh của chúng tôi hả?"
Số 1 nhún vai, hỏi vặn lại: "Những lời tôi nói từ đầu tới giờ có câu nào là vì vụ lợi cho mình tôi không? Chẳng lẽ mọi người thấy không nên làm theo những gì tôi vừa nói sao?"
Số 2 đỡ lời: "Số 1 chỉ chỉ ra những việc ta cần làm thôi. Dù anh ta có không nói thì chúng ta cũng sẽ làm. Số 6, nhiệm vụ còn chưa được công bố, sao mới đầu màn chơi thôi anh đã phải cố gây mâu thuẫn vậy? Chẳng lẽ nhiệm vụ của vai phản diện lại được công bố sớm hơn chúng tôi sao?"
Số 6 bật cười, nhướn mày trông anh ta: "Thế rốt cuộc giờ ai đang gây mâu thuẫn đây?"
"Được rồi, hai anh là đàn ông mà sao dài dòng lắm miệng vậy?" Số 4 đứng phắt dậy, cau chặt hàng mày: "Giờ cần làm gì thì cứ làm đi, cứ lãng phí thời gian thế này chẳng có lợi cho ai cả!"
Nói xong, anh ta bèn vòng qua sofa, tiến đến cầu thang.
Những người khác cũng định bụng tự hành động, nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng khách bên trái bỗng hé mở, mà lạ thay không phát ra lấy một tiếng động nào.
Một người đàn ông cao gầy bước vào. Ông ta cứ thế cất bước đều đều tiến lại gần các người chơi.
Người này mặc bộ đồ quản gia ôm vừa khít thân mình. Vào giây phút ông ta xuất hiện, các người chơi đã hiểu ngay thân phận người này mà chẳng cần bàn cãi: Ông ta chính là quản gia của tòa biệt thự.
Dù nhận ra được ngay thân phận người đàn ông, nhưng các người chơi vẫn không khỏi sửng sốt.
Vì họ không ngờ màn chơi này lại có NPC.
Màn chơi đã bắt đầu được một thời gian tương đối, bọn họ cũng trò chuyện rồi cãi vã một hồi mà đợi đến tận lúc này NPC mới xuất hiện.
Số 4 vừa bước lên cầu thang cũng quay lại đứng cùng các người chơi.
Dư Tô quay đầu, ra hiệu cho Số 8 đừng lên tiếng. Người chơi mới Số 8 thấy vậy ngoan ngoãn gật đầu, đứng yên nghe NPC quản gia cất lời.
"Các thầy đến bất ngờ quá, đúng lúc ông bà chủ không có nhà, phải một hai hôm nữa mới về được. Xin các thầy bỏ quá cho. Giờ tôi sẽ sắp xếp chỗ ngủ nghỉ và chuẩn bị bữa tối cho các thầy trước."
Mọi người đều thoáng ngạc nhiên, anh chàng áo đỏ Số 1 bèn cất lời trước: "Sao bác lại gọi bọn tôi là "thầy"?"
Quản gia ngơ ngác, trông có phần ngờ vực: "Không phải mọi người là thầy pháp tới giúp nhà chúng tôi bắt ma sao?"
Các người chơi hiểu ngay nhất định nhiệm vụ có liên quan đến chi tiết này.
Dư Tô thầm nghĩ, vai diễn hiện của họ chắc hẳn là đoàn thầy pháp tới giúp chủ căn biệt thự này bắt ma đuổi quỷ.
Vừa lúc tham gia màn chơi này, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý đương đầu với một nhiệm vụ biệt thự ma rồi. Chỉ không ngờ mình lại là một đoàn "cao nhân" bắt ma.
"Không cần vội chuẩn bị đồ ăn." Số 9 vẫn cứ thản nhiên ngồi bắt chân, lưng dựa lên ghế, hai tay khoác lên sofa. Anh ta nhìn vị quản gia chằm chằm, nói: "Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải để chúng tôi được hiểu tường tận tình hình ở đây."
Quản gia nghe vậy bèn gật đầu đồng ý tỏ vẻ tán đồng. Ông ta cười với Số 9: "Thầy đây nói đúng, thầy có chuyện gì băn khoăn thì cứ hỏi tôi, chỉ cần tôi biết thì sẽ nói hết cho các thầy, tuyệt đối không giấu diếm."
Số 9 ngáp dài, chầm chậm nói: "Tôi muốn nghe thuật lại thật kỹ càng từ nguyên nhân sự việc cho đến tình hình về sau. Không biết quản gia có thời gian trò chuyện cùng bọn tôi không?"
"Đương nhiên rồi." Quản gia mỉm cười, ánh mắt lướt qua các người chơi trong phòng rồi cất lời: "Chuyện bắt đầu từ bốn tháng trước..."
Dư Tô lắng nghe chăm chú, qua lời kể của quản gia, cô nắm được tình hình cơ bản như sau.
Đầu tiên, chủ nhân của tòa biệt thự này họ Tiền. Nhà họ có hai đứa con, đứa lớn là con gái, năm nay mười ba tuổi, đứa nhỏ là con trai, vừa đầy hai tuổi.
Hiện giờ vì phải đưa đứa con trai út hai tuổi đi khám bệnh nên ông chủ tòa biệt thự mới vắng nhà.
Còn về phần cô con gái mười ba tuổi thì đã chết từ bốn tháng trước rồi.
Cô bé chết vì ngã từ trên cao xuống. Nơi xảy ra vụ án là tại một cửa hàng quần áo. Theo như trên camera thì cô bé đã tự leo lên tầng tám, lên đến nơi, em đứng trên cửa sổ trong chốc lát rồi đột nhiên mở cửa nhảy thẳng xuống dưới.
Cũng tức là cô bé đã tự sát.
Cô bé không để lại di thư, nhưng trên thân thể cô bé rải rác vài vết sẹo có cũ có mới. Phải đến lúc cảnh sát khám nghiệm tử thi bố mẹ mới biết chuyện.
Đến tận bây giờ, lý do tại sao cô bé lại tự làm mình bị thương, thậm chí nhảy lầu tự sát vẫn còn là một bí ẩn.
Đương nhiên quản gia cũng không biết rõ nội tình. Nói xong, ông ta bèn đề cập đến những sự việc kỳ lạ xảy ra trong căn biệt thự.
Thoạt đầu, đồ đạc trong phòng cứ tự thay đổi vị trí mà không rõ lý do, sau đó, một vài món đồ nhỏ bắt đầu biến mất hoặc vỡ hỏng. Rồi chuyện lại càng lúc càng tệ, những dấu chân quái lạ xuất hiện, những người trong biệt thự cùng nghe thấy tiếng động kỳ dị vào ban đêm.
Nói đến đây, quản gia cũng phải rụt cổ lại, vừa sợ hãi đưa mắt nhìn quanh vừa hạ giọng: "Tôi từng nghe thấy có tiếng người đi lại ngoài cửa lúc đêm, cứ thình thịch thình thịch mãi không dứt, đáng sợ lắm."
Số 10 hỏi: "Bác có thử ra ngoài nhìn không? Liệu có thể là người trong biệt thự đi lại thôi không?"
Quản gia cười khổ, lắc đầu: "Không đâu. Trước nhất, trong căn biệt thự này chỉ có tôi và bảo mẫu ở lại qua đêm, ngoài ra còn tài xế và người làm vườn sống ở dãy nhà sân sau. Tôi và ông chủ bà chủ ở tầng hai. Để tiện phục vụ ông bà chủ, tôi ngủ lại căn phòng ngay kế bên phòng ngủ chính, còn bảo mẫu thì ở dưới tầng một. Vậy nên chắc chắn sẽ không có người qua lại ngoài hành lang."
"Nhỡ đâu do ông Tiền hay bà Tiền mộng du thì sao?" Người chơi mới Số 3 dù chưa hiểu rõ tình nhưng cũng đã hồ hởi tham gia thảo luận.
Quản gia đưa mắt nhìn anh ta rồi lắc đầu: "Lúc tiếng bước chân vang lên và biến mất, tôi không nghe được âm thanh phòng bên đóng mở cửa. Hơn nữa cả ông bà chủ cũng nghe được tiếng động lạ này. Cũng chẳng giấu gì các thầy, ông bà chủ từng dọn thử tới nơi khác ở, từ các bất động sản đứng tên nhà họ Tiền cho đến khách sạn bên ngoài, nhưng lạ ở chỗ… bọn họ tới đâu, là tức khắc có chuyện quái dị xảy ra ở nơi đó."
Vậy là, bọn họ thấy có chuyển đi cũng không ích gì nên cuối cùng đã trở lại đây, rồi mời "các thầy" trừ tà tới, định giải quyết dứt điểm ngọn nguồn vấn đề.
Quản gia nói: "Bà chủ nghĩ bệnh tình của cậu chủ nhỏ có liên quan đến những sự việc kỳ lạ ở đây. Vậy nên mong các thầy có thể giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa rồi, ông bà chủ sẽ xin gửi quà hậu cảm ơn các vị."
Dư Tô hỏi: "Bác đang kể chuyện có ma trong biệt thự, tại sao còn phải nhắc trước đến việc cô con gái nhà họ Tiền tự sát? Có phải bác cảm thấy hai việc này có liên quan gì tới nhau không?"
Quản gia im lặng hồi lâu rồi mới gật đầu, đáp: "Là thế này, khi chuỗi sự việc kỳ lạ vừa bắt đầu được một thời gian ngắn, đồ vật trong biệt thự đột nhiên biến mất hoặc hỏng hóc. Những thứ này lại đều là đồ dùng của cô cả lúc sinh tiền, hoặc là những món đồ mà cô ấy rất thích. Ngoài ra thì..."
Nói tới đây, quản gia lại cảnh giác đảo mắt nhìn góc tường mấy vòng, tới tận khi Số 4 nóng nảy giục vài tiếng xong ông ta mới lại nói tiếp.
Quản gia kể: "Về sau, bắt đầu có những dấu vết lạ xuất hiện trong biệt thự. Trong đó có một vết được người giúp việc theo giờ tìm thấy trong phòng ngủ của cô chủ. Đó là một dấu chân máu, kích thước đúng bằng dấu chân của một cô bé mười hai mười ba tuổi."
Nghe ông ta nói vậy, xác suất hồn ma trong căn biệt thự chính là cô con gái cả đã tăng cao rõ rệt.
Lúc này, Số 1 mới hỏi: "Bác quản gia, bác làm việc ở đây được bao lâu rồi?"
Quản gia ngây ra một hồi rồi đáp: "Tôi làm được hơn một năm rồi."
"Gặp phải chuyện ma quỷ quái dị thế này rất có thể sẽ mất mạng đấy," Số 1 hỏi: "Sao bác vẫn cố làm việc ở đây? Nếu bác bỏ việc liệu ông bà chủ có đồng ý không?"
Quản gia lắc đầu, nói: "Thầy à, ông chủ trả lương cho tôi cao lắm. Tôi vay tiền để mua nhà, tháng nào cũng có một khoản nợ phải trả, tôi mà bỏ đi thì chỉ e không trả nổi cả tiền vay.
Mà quan trọng nhất là dù những hiện tượng lạ trong biệt thự đã xảy ra được hơn nửa tháng rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có... việc gì thật sự nghiêm trọng."
"Đợi đến khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra thì bác có muốn cũng không kịp chạy." Số 9 chống cằm, cười híp mắt.
Quản gia ngó cánh cổng chính biệt thự đang khép chặt rồi lại hạ giọng thêm nhỏ: "Thật ra còn có một nguyên nhân nữa. Tất cả những sự việc kỳ lạ đều chỉ xảy ra trong phòng ngủ của cô cả và xung quanh ông bà chủ. Phòng tôi chưa từng có chuyện bất thường nào xuất hiện, vậy nên...."
Ông ta e dè cười khan.
Dư Tô thầm nghĩ, dù không biết rõ nguyên nhân nhưng rất có thể kẻ cô bé kia nhắm đến chính là cha mẹ mình?
Nhưng... đó cũng chỉ là chuyện của ngày hôm qua thôi.
Hiện giờ đã có các người chơi tiếp nhận nhiệm vụ, dựa theo kinh nghiệm của Dư Tô, tiếp theo đây chỉ e hồn ma sẽ bắt đầu tùy tiện ra tay giết người.
Các người chơi phải đặc biệt cẩn thận.
"Có còn chuyện gì nữa không?" Anh chàng tóc vàng Số 2 hỏi: "Bác nghĩ kỹ lại xem có quên gì không."
Quản gia trầm ngâm trong giây lát rồi lắc đầu, nói: "Không có, tôi chỉ biết những chuyện này thôi."
Số 9 buông tay, chầm chậm đứng dậy: "Nếu đã vậy thì phải nhờ bác quản gia sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi trước rồi."
Người quản gia đáp "Vâng" rồi cười với bọn họ: "Xin các thầy đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị phòng ốc xong xuôi cả rồi, chỉ đợi các vị lựa chọn thôi."
Phía bên phải tầng một có hai căn phòng ngủ dành cho khách, nằm kề bên phòng làm việc. Phòng ngủ của hai ông bà chủ họ Tiền nằm trên tầng hai, bên phải là nơi ở của ông quản gia, bên trái là căn phòng nhỏ được chuẩn bị trước cho cậu con trai út. Gian phòng tiếp bên trái nữa đóng chặt cửa im lìm, trên mặt cửa có dán tấm bùa vàng, không cần nói cũng biết đây chắc chắn là phòng ngủ của cô con cả nhà họ Tiền khi còn sống.
Tầng hai còn có ba căn phòng trống, những người chơi chưa có phòng thì lần lượt theo quản gia lên tầng ba.
Trên tầng ba có một phòng tập yoga, rồi lại một phòng tập gym nằm cạnh ban công, thêm hai gian nhà trống đã có đồ đạc cơ bản nữa, có vẻ như mới được chuẩn bị chưa lâu để hoan nghênh các "thầy pháp" này.
Số lượng phòng ở vừa khéo đủ cho toàn bộ người chơi.
Những người chơi không bị phân nhiệm vụ hướng dẫn người mới được ở riêng mỗi người một gian phòng. Anh chàng tóc vàng Số 2 và người mới Số 3 một phòng, Số 6 và người chơi mới Số 5 một phòng, Dư Tô và cô "em gái" cũng ở cùng nhau.
Vừa khéo đủ bảy căn phòng trống.
Dư Tô và người mới Số 8 chọn một gian phòng nằm ở góc cuối tầng hai, phòng bên là của Số 9, cạnh Số 9 là nơi ở của Số 4.
Sau khi đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở, các người chơi thường bèn cùng quản gia dạo một vòng quanh biệt thự, ba người được phân nhóm thì bắt đầu giải thích đơn giản quy tắc nhiệm vụ cho các người chơi mới trong phòng.
Trừ một số quy tắc như là sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng đạo cụ, điểm thuộc tính, hay như ID trò chơi có thể bị cướp mất, Dư Tô hết lòng hết dạ kể cho cô gái này nghe tất thảy những gì mình có thể nhớ được.
Cô gái im lặng, chăm chú lắng nghe lời Dư Tô nói. Thỉnh thoảng cô ta cũng thốt lên những tiếng kinh ngạc nhưng từ đầu chí cuối không hé răng ngắt lời Dư Tô.
Đợi đến khi Dư Tô dứt lời, cô ta mới nói: "Vậy nếu không thể nói tên thật thì em sẽ lấy một cái tên giả vậy, tiền bối, chị cứ gọi em là Ngô Nhã."
"..." Dư Tô nói: "Đừng gọi tôi là tiền bối, gọi tôi là... Lý Ngũ đi."
"Được ạ, chị Lý Ngũ." Ngô Nhã khúc khích cười, cặp mắt dưới lớp tóc mái của cô vừa tròn vừa sáng lấp lánh, trông đáng yêu vô cùng.
Dư Tô nói: "Nếu cô có gì không hiểu thì có thể tôi."
"Em hiểu rồi em hiểu rồi!" Ngô Nhã gật đầu lia lịa: "Nhưng có chuyện này em phải nói với chị trước, đó là, à ừ, cái miệng em hơi xui một chút xíu."
Dư Tô ngẩn ngơ: "Xui miệng?"
Gương mặt Ngô Nhã buồn bã, nở một nụ cười khó coi: "Em cũng không biết mình bị làm sao mà từ bé đến giờ rất gở miệng, chuyện tốt thì chẳng làm sao, chuyện xấu thì lúc nào cũng linh. Vậy nên em luôn cố gắng nói ít nhất có thể."
"..." Dư Tô chợt đoán ra tại sao khi vừa bước vào màn chơi, biểu hiện của cô gái này lại khác hoàn toàn so với một người mới thông thường.
Hóa ra không phải do bình tĩnh, mà vì sợ mình nói gở mồm thành thật.
Dư Tô đứng dậy, cất lời: "Được, tôi biết rồi. Nếu cô không có gì cần hỏi thì chúng ta ra ngoài cùng những người khác cho quen dần với tình hình hiện tai thôi."
Thật ra tốp người mới của màn chơi lần này không chỉ có tố chất tâm lý vững vàng mà cũng rất may mắn nữa.
Chẳng như cô, vừa bắt đầu nhiệm vụ đã thấy một tên đàn ông bị mưa axit ăn da cắt thịt, biến thành một người máu...
Hai người mở cửa, bước khỏi phòng rồi xuống cầu thang. Vừa khéo bọn họ bắt gặp quản gia đang đưa các người chơi khác tiến vào phòng bếp.
Hai cô bèn gia nhập vào đoàn người, đi dạo một vòng quanh căn biệt thự.
Sau khi đi hết tầng một, quản gia bèn bước tới trước cửa sổ, kéo rèm lên rồi quay đầu nói với mọi người: "Phía bên kia là vườn hoa sân sau, băng qua vườn hoa có một cái hồ bơi, nhưng giờ mưa nặng hạt quá, hôm nay không thể đưa các thầy đi xem rồi."
Từ lúc nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa, các người chơi đã biết mình không thể rời khỏi căn biệt thự rồi. Vậy nên lúc này bọn họ cũng chẳng hề thất vọng, sau khi tham quan một vòng căn biệt thự xong, nhân lúc quản gia đang chuẩn bị bữa tối, các người chơi bèn họp bàn lại.
Số 2 nói: "Quản gia có nói trong biệt thự có một cô bảo mẫu, sao đến giờ vẫn chưa thấy bảo mẫu đâu?"
"Chắc người ta sợ quá bỏ việc rồi. Nếu bảo mẫu còn ở lại đây thì quản gia đã không phải tự chuẩn bị cơm." Người mới Số 5 lần đầu cất lời.
"Thôi tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này nữa," Số 4 nôn nóng: "mọi người đều đã được quan sát toàn bộ căn biệt thự rồi, có phát hiện ra điểm bất thường nào không?"
Những người khác đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.
Số 1 nói: "Đương nhiên hiện giờ vẫn chưa thể phát hiện được rồi. Ứng dụng vẫn chưa công bố nhiệm vụ cho chúng ta. Đợi đến 3 giờ 10 phút sáng, nhiệm vụ xuất hiện thì chắc chắn manh mối cũng được hé lộ. Vậy nên bây giờ mọi người không phải sốt ruột, cần ăn thì cứ ăn, cần uồng cứ uống, đợi đến tối chúng ta hãy tập trung lại rồi cùng nhận nhiệm vụ. Nếu có kẻ phản bội thì cũng tiện cho ta phát hiện ngay."
Số 6 tặc lưỡi, khẽ cười: "Phát hiện ngay ư? Anh nghĩ đơn giản quá thể. Số 1, liệu anh có phải người mới vừa hoàn thành được một nhiệm vụ không đấy? Trò chơi sẽ dễ dàng để ta phát hiện ra kẻ phản bội như vậy ư? Nằm mơ giữa ban ngày!"
Số 1 liếc nhìn anh ta rồi lạnh nhạt cất lời: "Không thử thì sao biết không làm được? Số 6, dù lời đề nghị của tôi đơn giản hay có làm sao thì ít ra tôi cũng đang nghĩ cho cả nhóm, còn anh thì sao? Anh cố tình phản bác châm chọc tôi hai lần liền, liệu anh có gì bất thường đang giấu diếm không đấy?"
Số 6 nhún vai, trỏ người chơi mới Số 5 mình phụ trách hướng dẫn, nói: "Nếu tôi bất thường thì trò chơi đã chẳng phân người mới cho tôi, mọi người nghĩ liệu tôi có thể là kẻ phản bội được không?"
Số 2 khoanh tay trước ngực, nhướn mày nói: "Có gì mà không thể? Dù tỷ lệ người chơi mới nhận vai phản diện khá thấp nhưng cũng chẳng ai dám chắc chắc điều này không thể xảy ra. Hơn nữa nhiệm vụ giữa hai cộng sự cũng đâu nhất thiết phải giống nhau?
"Mấy người im cái miệng đi có được không?" Số 4 lại quát tháo: "Đàn ông đàn ang gì mà cứ suốt ngày cãi cọ ầm ĩ, có giỏi thì xông vào đánh nhau một trận cho xong đi!"
Số 6 nhếch mép, nói: "Được, đánh thì đánh."
Số 1 hừ lành: "Tôi không ấu trĩ đến vậy, lấy đại cục làm trọng đi."
"Vậy ý anh bảo tôi ấu trĩ sao?" Số 6 nhằm thẳng ngay vào sự trào phúng trong lời Số 1.
Thấy hai người lại bắt đầu chuẩn bị cãi cọ, người chơi Số 9 chầm chậm thở dài, cất lời: "Trong bếp có dao. Ai cướp được trước thì người đó thắng. Đi đi, nhanh lên."
Dư Tô bóp đầu, cái màn chơi lắm người mà lại chẳng ai ưa nhau thế này thật là phiền phức, ồn ào đến đau cả đầu.
Số 1 chẳng buồn nhúc nhích, Số 6 đi được mấy bước thì quản gia đã đẩy một xe đồ ăn từ bếp ra.
Thấy Số 6 đang dợm bước vào phòng bếp, quản gia còn cười với vẻ biết ơn: "Thầy tới giúp tôi à? Sao tôi dám để khách phải động tay vào mấy việc này được, tôi đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi rồi, thầy cứ về ngồi đi."
"..." Số 6 chỉ có thể nhịn tức mà quay về.
Đồ ăn của vị quản gia thực chất chỉ là thịt chín được cất trong hộp bảo quản thực phẩm cùng đủ các loại hộp cơm được dán nhãn tiệm ăn, chỉ có mỗi cơm trắng thôi là trông có vẻ như vừa được nấu, bốc hơi nóng nghi ngút.
Nhưng dù thế nào thì những hộp cơm được mua từ bên ngoài về trông cũng có vẻ an toàn. Nếu là cơm nhà làm thì bọn họ còn phải lo ngay ngáy sợ người ta lấy thịt người ra nấu, còn đồ ăn ngoài hàng thì chắc không tới nỗi ấy?
Quản gia nói ba ngày trước bảo mẫu không chịu nổi nữa nên đã xin thôi việc, giờ vì chuyện ma ám mà ông bà chủ cũng đang lo nghĩ, bận bịu tối mắt tối mũi, chưa tìm được bảo mẫu mới, vậy nên bọn họ mua thẳng đồ ăn bên ngoài luôn, chỉ có cơm trắng là dễ nấu, có nồi cơm điện thôi là được nên quản gia có thể tự lo liệu.
Dư Tô ăn no căng bụng, Ngô Nhã thấy Dư Tô nhồi nhét đồ ăn cũng tự xới thêm một bát cơm, ăn tới độ phải ợ cả ra.
Dư Tô trông buồn cười bèn hỏi: "Không ăn nổi mà cô còn cố ăn nhiều thế làm gì?"
Ngô Nhã sửng sốt, thẽ thọt: "Không phải chị cũng cố tình ăn nhiều để bổ sung thể lực sao?"
"..." Dư Tô nói: "Chỉ là sức ăn của tôi tốt thôi mà."
"Hóa ra là vậy..." Ngô Nhã cúi đầu và thêm một thìa cơm vào miệng rồi sau đó lại phì cười.
Dư Tô thấy vậy cũng không nén được mà cười theo.
Số 6 ngó sang hai người họ, cong miệng, nói: "Hai cô có gì vui mà cứ cười như đứa ngốc vậy?"
Nụ cười trên môi Ngô Nhã cứng lại, Dư Tô còn chưa kịp cất lời cô ta đã trỏ thằng Số 6, nói: "Anh mới ngốc ấy, anh ngốc đến mức không để ý nổi cả cái ghế của mình, ghế sắp gãy rồi kia kìa!"
Đây là mốt mắng người mới phổ biến gần đây sao?
Số 6 nghe cô ta mắng mà ngớ người, rồi vài giây sau, một tiếng "rắc" vang lên, chiếc ghế anh ta đang ngồi đột nhiên gãy mất một chân. Số 6 không kịp đề phòng trước mới ngã bổ ngửa ra sau rồi đập thẳng gáy xuống nền nhà, khiến anh ta phải phát lên tiếng rên rỉ đau đớn.
Dư Tô ngạc nhiên quay đầu, những người chơi khác cũng dính chặt mắt vào Ngô Nhã.
Ngô Nhã mỉm cười, dưới ánh mắt lom lom của đám người, cô ta ngại ngùng thốt: "Đây chỉ là một tài lẻ nho nhỏ của tôi thôi, mọi người đừng sợ, tôi không rủa chết người được đâu."