Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Tôi cố gắng mở mắt, trần nhà trắng toát của bệnh viện hiện ra trước mắt. Bên cạnh là ba mẹ tiều tụy, thấy tôi tỉnh lại, họ vô cùng xúc động.
...
Khi cơ thể dần hồi phục, cảnh sát bắt đầu đến thẩm vấn tôi.
Hóa ra tôi đã bị cuốn vào một vụ án bí ẩn.
Cả phòng 412 c.h.ế.t đuối tập thể dưới hồ một cách khó hiểu.
Thi thể của Chu Thái và Diêm Huyên Huyên cũng được vớt lên cùng tôi. Nhưng sau nhiều lần tra hỏi, tôi vẫn luôn im lặng, mặt mày tái mét.
...
Một tháng đã trôi qua kể từ vụ c.h.ế.t đuối. Cuộc sống dường như đã trở lại bình thường. Tôi thường xuyên cảm thấy mơ hồ, không biết đêm hôm đó có phải chỉ là ảo giác lúc cận kề cái c.h.ế.t hay không?
Nhưng nỗi đau và sự hối hận nặng nề vẫn luôn đeo bám tôi. Hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy Liễu Tự, mơ thấy sân thượng, mơ thấy hình ảnh cuối cùng cô ấy vùi đầu vào lòng tôi.
Có những chuyện, cuối cùng vẫn không thể nào quên.
...
Vì tinh thần bị áp lực, tôi đã xin nghỉ phép dài hạn. Thu xếp hành lý xong, tôi một mình đến thành phố Lâm An.
Tháng tư, đúng là mùa ngắm liễu.
Nghe nói bên bờ Tây Hồ, Liễu Lãng Văn Oanh, những bông liễu bay phấp phới.
Tôi muốn đến thăm Liễu Tự.
Cây liễu cao vút trên con đê dài. Những bông liễu bay như tuyết. Dù cảnh xuân tươi đẹp, nhưng tôi lại có chút muốn khóc.
"Bạn có phiền nếu tôi ngồi cạnh bạn không?"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai.
Tôi theo bản năng lắc đầu. Nhưng đột nhiên cơ thể tôi run lên.
Giọng nói này...
Tôi quay phắt đầu lại.
Một người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh, đang mỉm cười với tôi.
"Đạo... Đạo trưởng Diễn Nhất?!"
Tôi đã từng thấy cô ấy trong ký ức của Liễu Tự. Dù không mặc đạo phục, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay.
"Đêm đó... quả nhiên là thật."
Mắt tôi cay xè, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Diễn Nhất nhẹ nhàng ngồi xuống nói với tôi: "Bạch Dương, tình trạng của cô dạo gần đây...Khiến Liễu Tự rất lo lắng đấy."
Tay tôi run lên bần bật, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
"Ý cô là... Liễu Tự cô ấy... vẫn còn sống sao?"
Diễn Nhất nhìn tôi thật sâu: "Nơi đây liễu bay đầy trời, cô cảm thấy cô ấy có ở đây hay không?"
Nghe vậy, trái tim đang thổn thức của tôi dần bình tĩnh lại. Tôi cười khổ một tiếng, lại chìm vào im lặng.
Bất chợt.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Một nhúm bông liễu bay trước mắt tôi.
Tôi sững sờ, theo bản năng đưa tay ra nắm lấy. Nó bay theo gió, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay tôi. Tôi cảm thấy chua xót, cũng có chút an ủi.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Nhưng đột nhiên, nó lại bay lên, như có linh hồn.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi.
Nó bay về phía khóe mắt tôi.
Như đôi bàn tay mềm mại và ấm áp năm nào.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.
-Hết truyện-