Phương Tử Quỳnh ngồi trên sofa trong phòng ngủ, hí hoáy cầm điện thoại chụp chụp, rồi nhắn tin cảm ơn Nhất Phong. Hài lòng nhìn mấy tấm ảnh mình vừa chụp, cô mới bắt đầu động tay ăn bánh.
Miếng bánh đầu tiên vừa được đưa vào miệng thì hai mắt đã sáng rực lên, rất ngon nha. Phương Tử Quỳnh tiếp tục ăn, ăn liên tục, đến khi miệng dính kem cũng không phát hiện được. Phương Tử Quỳnh lần này ăn rất vui vẻ, căn bản không biết rằng đã có người đứng nhìn cô rất lâu.
Đàm Vương Quang dựa người ở phía cửa, hàng loạt động tác của cô nãy giờ đều thu gọn vào mắt hắn. Nhìn cô ăn đến mức ngây ngốc như vậy, có chút động lòng.
"Bà xã." Đàm Vương Quang tiến lên phía trước, Phương Tử Quỳnh đang ăn thì giật mình thiếu chút nữa đã nghẹn lại, vội vàng nuốt xuống.
Phương Tử Quỳnh vẫn im lặng nhìn anh, sao lại ở đây? Không phải ban nãy cô đã khóa cửa rồi?!
"Em xem, ăn đến miệng như mèo vậy." Đàm Vương Quang giơ tay lau lấy vết kem dính bên mép miệng của cô. Rồi đưa ngón tay vào miệng mút lấy vệt kem sót trên đó, rất ngọt a.
Phương Tử Quỳnh vẫn nhìn anh, không nói một câu nào. Đôi mắt to của cô cứ mở lớn mà nhìn anh, Đàm Vương Quang lúc này thật muốn chửi thề. Dáng vẻ của cô hiện tại, làm anh hận không thể đè cô ra ăn hết sạch!
"Em còn nhìn anh nữa thì sẽ gánh lấy hậu quả đấy biết không?"
Lời nói ra Đàm Vương Quang ngay lập tức phát hiện vô dụng. Ánh mắt của cô hiện giờ không có tiêu cự, chỉ sợ rằng đã thả hồn đi đâu rồi.
Đàm Vương Quang cúi đầu xuống sát người cô, nghiêng đầu qua lại vẫn không thấy Phương Tử Quỳnh có phản ứng.
Không chờ Phương Tử Quỳnh kịp phát hiện anh ở trước mặt cô, ngay lập tức đưa tay ấn môi cô sát vào môi mình, từng chút nhấm nháp vị ngọt còn vương lại trên đầu lưỡi của cô.
Phương Tử Quỳnh trợn trừng hai mắt muốn đẩy anh ra nhưng không biết làm sao anh lại có thể khóa hai tay cô lại. Đợi đến khi cảm nhận được hơi thở đứt quãng của cô, anh mới buông cô ra. Trong đáy mắt Đàm Vương Quang chính là sự thỏa mãn, thật sự rất ngọt nha, không biết là vì môi cô ngọt, hay vì phần bánh cô vừa ăn.
"Đàm Vương Quang!!" Phương Tử Quỳnh trừng mắt lên nhìn anh, giơ tay lên đấm liên tục vào người nọ.
Làm sao mặt có thể dày như vậy?! Làm ơn đi, anh ta có biết mất vệ sinh lắm hay không hả?! Cô đây nào giờ không có ai dám khi dễ cô như thế đâu nhé!!!
"Anh hôn qua bao nhiêu người phụ nữ rồi hôn tôi, cái tên đáng chết này, anh có biết mất vệ sinh lắm không hả? Lỡ như lây bệnh cho tôi thì làm sao!!"
Phương Tử Quỳnh cầm gối bổ nhào về phía Đàm Vương Quang, ai ngờ anh chụp được tay cô, kéo cô ngã ập lên người mình, giữ chặt.
"Bà xã, anh không có phụ nữ ở bên ngoài, anh chỉ có một mình em thôi, cũng chỉ hôn một mình em."
Phương Tử Quỳnh bĩu môi một cái rồi mới nhớ đến tư thế hiện tại của hai người mờ ám đến mức nào.
"Bỏ ra."
"Bà xã, ngoan, để anh ôm một lát."
"Đàm Vương Quang, anh gọi bà xã đến thành quen rồi sao? Không ngượng miệng à?" Phương Tử Quỳnh khó hiểu nhìn anh, từ khi cô đến biệt thự đến giờ, người trong nhà một câu cũng thiếu phu nhân, hai câu cũng thiếu phu nhân. Còn anh, chỉ cần mở miệng là sẽ bà xã thế này, bà xã thế nọ. Mấy người bọn họ mệt không?!
"Bà xã, lấy vợ về là để gọi. Anh hiện tại lấy em về, không gọi em là bà xã, anh biết gọi ai đây?"
Phương Tử Quỳnh nghe thấy thì lầm bầm cái gì đó. "Nói hay như vậy, không phải bên ngoài rất nhiều người tình nguyện cho anh gọi sao?"
"Bà xã." Tuy cô chỉ lầm bầm nhưng Đàm Vương Quang nghe rất rõ, môi gần câu lên tới mang tai. "Em có phải đang ghen không?"
"Ghen á?" Phương Tử Quỳnh dùng sức bật mạnh người dậy, đập cho anh một phát.
"Ghen cái đầu anh. Tôi chỉ là cảm thấy khó chịu khi nghe anh gọi như vậy."
"Được rồi, được rồi. Anh hiện tại không so đo tính toán với em. Bà xã, em ăn bánh đã nhiều rồi, đừng ăn nữa, còn ăn nữa, em sẽ đau họng." Đàm Vương Quang ngồi dậy vươn tay ôm cô, tiện tay còn vuốt vuốt trên cổ cô.
"Nói thì được rồi, bỏ tay ra." Phương Tử Quỳnh đánh mạnh vào tay anh một cái, còn sớ rớ, cô liền lập tức đánh cho gãy tay anh.
Đàm Vương Quang bật ra tiếng cười trầm thấp trong cổ họng. Ngày đầu tiên, cô chịu ở gần với anh như vậy cũng tốt rồi, không nên làm cho tiểu tức phụ này hoảng sợ.
"Được rồi, em đi tắm đi, anh mang bánh xuống nhà cho em."
Nói rồi Đàm Vương Quang mang bánh đi ra khỏi phòng. Phương Tử Quỳnh nhìn theo bóng anh mà lắc đầu cười khổ.
Như thế này là sao đây? Có phải hay không nếu trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì cả thì hai người sẽ giống một gia đình? Có phải hay không tình cảm hai người sẽ rất tốt? Còn có những đứa nhỏ, mỗi ngày sẽ nhìn bọn chúng chơi đùa trong sân?
Nhưng mà, tất cả dù như thế nào cũng là quá khứ, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, vì căn bản, quá khứ không thay đổi được, vĩnh viễn không thể lay chuyển được.
Phương Tử Quỳnh cầm lấy bộ đồ đứng lên đi vào phòng tắm, thôi không suy nghĩ.
.
..
...
Lúc Phương Tử Quỳnh đi ra, Đàm Vương Quang đang đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Phương Tử Quỳnh bước đến sau lưng anh, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh phản chiếu trong kính.
Đàm Vương Quang lúc này không giống như vẻ mặt cà lơ phất phơ khi đùa cùng cô, cũng không phải là vẻ mặt nghiêm nghị khi ở công ty. Trong mắt anh bây giờ, cô thấy được chính là sự giằng co, giống như phải rất khó khăn để đưa ra một quyết định gì vậy. Thậm chí, anh không biết cô đã đứng sau anh rất lâu.
Phương Tử Quỳnh thôi không nhìn anh nữa, quay người đi đến chỗ hành lí của mình. Trong này là đống đồ Nhất Phong vừa đem sang, còn trong này là đống đồ chưa được giặt cô đem từ Mỹ về, nhất định phải dọn cho xong.
Trong túi xách Nhất Phong vừa đem sang cho cô, có một vài bộ đồ để mặc ở nhà, còn trong kia thì là đồ để mặc ra đường, chỉ là toàn đồ dơ, cô phải mang đi giặt cho sạch!
"A..." Phương Tử Quỳnh lấy quả cầu tuyết ra thì bị trượt tay, vội vội vàng vàng ngã xuống lấy cả thân người chụp lấy, tay vô ý đập phải cạnh bàn thủy tinh ở giữa phòng.
Lúc này Đàm Vương Quang mới bị tiếng động này đánh thức, quay sang nhìn Phương Tử Quỳnh đang lăn lộn dưới đất.
"Bà xã, em có làm sao không?" Đàm Vương Quang bước nhanh đến bế cô dậy đặt lên giường, nhìn nhìn tay cô.
"Em như thế nào lại vì một quả cầu mà làm mình bị thương hả?"
"Tôi không sao." Phương Tử Quỳnh ngồi dậy xoay xoay quả cầu, miệng lẩm bẩm "Thật may, không sao."
Đàm Vương Quang nhìn cô thất thần vì một quả cầu nhỏ không đáng gì, nhíu chặt mày. Cái này...chẳng lẽ liên quan đến Ngũ Hạo?!
"Ở đâu em có cái này?" Đàm Vương Quang cầm lấy quả cầu trong tay cô thì vô tình làm rớt từ trong cái đế ra một sợi dây chuyền.
"Này!" Phương Tử Quỳnh lại vội chụp lấy sợi dây sắp chạm đấy, động đến cái tay vừa bị đập bầm tím, đau điếng người.
May rằng chụp được, nếu không lỡ rớt xuống vỡ mất thì làm thế nào?
"Đàm Vương Quang, đừng cầm lung tung!" Phương Tử Quỳnh khó chịu cau mày nhìn anh.
"Bà xã, em nói anh nghe, ở đâu em có cái này."
"Anh hỏi làm gì?"
"Có phải..."
"Là của bạn tặng thôi." Phương Tử Quỳnh lắc đầu, cắt ngang lời anh nói.
"Thật của bạn tặng?!"
Đàm Vương Quang nhìn cô, cô gật đầu, nhưng mắt vẫn không nhìn anh. Đàm Vương Quang không tin, nhưng vẫn không hỏi gì thêm, giúp cô đặt quả cầu lên bàn trang điểm.
"Đàm Vương Quang, đồ cất ở đâu?" Phương Tử Quỳnh mở miệng hỏi.
Đàm Vương Quang giúp cô kéo vali vào phòng để trang phục. Lại xoay người gọi người giúp việc lên mạng đồ dơ của cô đi xử lý.
"Bà xã, đi ngủ." Đàm Vương Quang ngồi ở đầu giường nhìn Phương Tử Quỳnh đang ở ngoài ban công.
"Anh ngủ đi, tôi ra phòng khách." Phương Tử Quỳnh nghe thấy tiếng gọi thì quay người đi vào trong, nhìn thấy anh đang nằm chống tay trên giường liền muốn một cước đạp cho xuống đất.
"Này này, ai cho em đi chứ hả?" Đàm Vương Quang nhìn thấy dáng cô đi ra đến cửa liền gọi với lại. Cầm lấy cái chăn đi đến cửa quấn quanh người cô, bế lên đặt trên giường. Sau đó nằm xuống, trực tiếp ôm cô chặt trong lòng.
"Đàm Vương Quang, anh như thế này làm sao tôi thở được." Phương Tử Quỳnh uất ức nhìn anh, có gì cũng có thể nói, làm gì cứ coi cô như con sâu quấn chặt vậy.
"Em còn muốn ra ngoài, anh lập tức cho em chết ngộp." Đàm Vương Quang lấy tay nhéo mũi cô.
"Được rồi, tôi không ra nữa, anh thả tôi ra đi." Phương Tử Quỳnh lắc lắc cái đầu muốn thoát ra ngoài.
"Nằm im." Đàm Vương Quang ngồi dậy, thả cô ra khỏi cái bọc chăn. Phương Tử Quỳnh được ra ngoài liền cảm thấy thoải mái, sau đó nằm xuống, trực tiếp cầm gối ôm đặt giữa hai người.
"Gì đây?" Đàm Vương Quang nhăn mặt nhìn cô, anh là không có muốn ngủ chung với cái thân thẳng đuột này của cái gối đâu nha.
"Ngoan ngoãn nằm xuống, bằng không thì ngay lập tức đi ra khỏi phòng." Phương Tử Quỳnh trừng mắt nhìn anh rồi không để ý đến anh nữa, xoay người sang phía bên kia nằm ngủ.
Đàm Vương Quang không biết làm sao chỉ có thể nằm xuống, không bao lâu nghe được tiếng thở đều đều của Phương Tử Quỳnh. Dựa theo những điều anh biết về cô, một khi đã ngủ, rất ít khi bị đánh thức.
Ngay lập tức anh chụp lấy cái thứ thân hình thẳng đuột kia vứt sang một bên, nhẹ xoay người cô lại ôm vào lòng. Mùi hương của riêng cô xông thẳng vào mũi của anh, loại mùi hương duy nhất chỉ có trên người của cô.
.
..
...
Đêm hôm qua, hình như có bật điều hòa nha, làm sao lại cảm thấy nóng như vậy?! Phương Tử Quỳnh lờ mờ mở mắt nhìn ra ngoài, trời vẫn còn tối, trở mình rồi nhắm mắt ngủ. Nhưng mà...cảm thấy cái gì đó không đúng nha. Làm sao lại cảm thấy giống như bị tức ngực khó thở?!
Phương Tử Quỳnh lúc này mới ý thức được bản thân giống như bị đè vậy, được tay sờ lung tung muốn đẩy cục đá kia ra nhưng vẫn lười mở mắt. Vô thức tay chạm được đến "cục đá" đang yên vị trên bụng cô thì mắt mở trợn trừng lên, không phải chứ....?!
Phương Tử Quỳnh dùng sức hất cái tay kia ra rồi ngồi bật dậy.
"Anh....anh...." Cô lắp ba lắp bắp chỉ vào Đàm Vương Quang đang nằm sát rạt người mình, hoảng sợ lên tiếng. Thế nào hai người lại ôm nhau ngủ?! Thế nào lại cảm thấy hôm qua ngủ ngon như vậy?! Ngủ ngon?! Ở trong ngực anh ta mà ngủ ngon?! Không đùa nhau vậy chứ....
"Bà xã, đã mấy giờ rồi?" Đàm Vương Quang vẫn còn buồn ngủ mở mắt ra nhìn về cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối, liền lập tức kéo Phương Tử Quỳnh xuống ôm vào lòng.
"Còn sớm, ngủ thêm một chút."
Phương Tử Quỳnh không kịp phòng bị nhất thời ngã nhào vào người anh, yên vị trong lòng anh.
"Anh...làm sao anh lại ôm tôi hả?" Phương Tử Quỳnh cáu bẳn nhìn anh, cái thân suôn đuột kia đâu?!
"Bà xã, anh chỉ muốn ngủ." Đàm Vương Quang nói rồi vùi mặt vào hõm vai cô, lấy trầm mặc làm câu trả lời.
"Này...." Phương Tử Quỳnh giơ tay, hung hăng đánh anh một cái, lại muốn trở người quay ra.
"Em còn động anh lập tức ăn sạch em."
Dù rằng Phương Tử Quỳnh chưa bao giờ trải qua chuyện tiếp xúc xác thịt, cũng chưa từng ở quá gần với đàn ông như lúc này, nhưng có những điều cơ bản cô vẫn hiểu được. Hiện giờ, cô một tí cũng không dám động, vì cô cảm nhận được cái gì đó đang chạm vào người mình.
Đàm Vương Quang rất hài lòng với biểu hiện này của cô, cũng không chọc cô nữa, chỉ ôm cô mà ngủ.