10 giờ sau...
Sân bay quốc tế X, thành phố Y.
"Nhị tiểu thư..." Một người bước ra từ hàng xe đen đâu phía trước sân bay tiến đến gần.
"Ây. Ba mẹ không nói tôi rất ghét nghe người khác gọi như vậy hay sao?" Chau mày, khoát khoát tay với người đàn ông đó.
"Tiểu thư..."
"Thôi được rồi. Nhìn anh chắc là lớn hơn cả anh hai tôi nhỉ? Cứ xem tôi như em gái của anh là được rồi. Mấy cái nghi thức xưng hô dài dòng gì đó thì không cần đâu!" Lắc lắc đầu. Ôi mỏi cổ gần chết rồi. Theo Phương Tử Quỳnh cô đây đánh giá thì...người đàn ông trước mặt này khoảng 25 tuổi. Gương mặt cũng rất đẹp trai nha, hơn nữa, thân hình của anh ta cũng không tệ. Dàng người cao ráo, thân trang phục Tây Âu, chân đi giày da, caravat chỉnh tề. Đúng là kiểu mẫu ưa nhìn nha.
Nhìn thấy ánh mắt đánh giá từ cô, người đàn ông có chút không tự nhiên mở miệng...
"Tiểu...À không, Tử Quỳnh!" Vừa định mở miệng gọi tiểu thư thì nhận được cái trừng mắt từ cô. Muốn thay đổi cũng từ từ chứ. Anh chính là quen miệng mà. "Tử Quỳnh, hành lí của em và hai vị tiểu thư đây sẽ có người chuyển đi."
"Vâng. À mà, anh tên gì ấy nhỉ? Bao nhiêu tuổi?" Gật đầu, sau đó dường như nhớ ra thứ gì đó, cô mở miệng hỏi.
"Ừm. Gọi anh là Nhất Phong. 24 tuổi." Woa, không ngờ anh so với cô nghĩ còn trẻ hơn một tuổi nha. Quả thật thân hình anh quá chừng là trưởng thành luôn nè.
"Vâng. Em biết rồi." Gật gật đầu. "À, đây là Kiều Lập Ngân, anh gọi là Lập Lập cũng được. Còn đây là Khắc Linh Lung, thường gọi là Linh Linh. Anh cứ xưng hô với bọn họ như bình thường thôi!" Giới thiệu với Nhất Phong về Kiều Lập Ngân và Khắc Linh Lung.
"Đúng ạ. Bọn em rất dễ. Không cầu kì đâu. Mấy cái xưng hô dài thòng đó cứ bỏ đi ạ. Anh cứ coi bọn em như Tử Tử là được." Kiều Lập Ngân nhìn anh gật đầu rồi mỉm cười chào hỏi. Sau khi Kiều Lập Ngân nói xong, Khắc Linh Lung cũng nhìn anh và gật đầu.
Đây là lần đầu Nhất Phong anh gặp bọn họ. Anh trước đây chỉ từng gặp thiếu gia nhà họ Phương thôi. Ở bên cạnh thiếu gia cũng đã khá lâu, cũng có thể coi là tay chân thân cận của anh ta. Đối với anh, thiếu gia là người lãnh khốc, rất ít khi nói chuyện, một câu mở miệng cũng đi thẳng vào trọng điểm. Không có lấy một chữ dư thừa. Anh chỉ nghe nói, thiếu gia chỉ dịu dàng đối với cô em gái của mình - Phương Tử Quỳnh. Khi nghe như vậy, anh hẳn đã nghĩ Phương Tử Quỳnh sẽ là một tiểu thư đài cát, tự cao tự đại, không xem ai ra gì. Nhưng không ngờ...hôm nay anh gặp được lại là một người gần gũi, thân thiện như vậy. Trong ánh mắt của Phương Tử Quỳnh, anh nhìn được sự chân thành, việc xem anh như anh trai, quả là không phải cư xử cho qua. Còn bạn của cô, Kiều Lập Ngân và Khắc Linh Lung anh cũng đã từng nghe đến. Đối với anh, các vị tiểu thư đều là trân bảo của cả dòng họ. Ắt hẳn sẽ có bản tính công chúa trời sinh, thế mà hôm nay anh lại may mắn diện kiến cả ba người. Cũng chính là rất thân thiện, khác với những gì anh tưởng tượng nha.
"Đi thôi. Anh đưa các em về biệt thự!" Gật đầu với ba người. Anh cho người đến kéo hành lí đi. Sau đó cùng ba người bước lên xe. Ba chiếc cùng nhau chạy đi khỏi sân bay.
.
..
...
"Đây ạ?" Bước xuống xe, cô nhìn căn biệt thự từ ngoài vào trong, rồi nhìn quanh sân vườn. Rất rộng!
"Hành lí sẽ được chuyển lên phòng cho các em. Ở đây, quản gia Dương sẽ xử lí mọi thứ. Lão gia, phu nhân và thiếu gia đã căn dặn mọi người rất nhiều. Vậy nên đối với thói quen của các em, mọi người tương đối hiểu." Bước vào phòng khách, anh nói với ba người. "Tử Quỳnh, phòng của em là ở tầng hai, ở cửa phòng có treo biển để tên. Cạnh đó chính là phòng của Lập Lập và Linh Linh. Cũng như vậy, đều có bảng treo tên cho hai đứa. Khu nhà bên trái nhà chính là cho người làm. Quản gia Dương ở lại trong nhà chính. Tức là căn phòng ở cuối hành lang tầng trệt phía sau. Hôm nay thiếu gia đã dặn bác Dương làm thức ăn cho mọi ngừi nên hiện giờ chắc bác ấy đang ở dưới nhà ăn. Các em lên xem phòng, một lát anh sẽ gọi mọi người xuống dùng cơm." Nhất Phong nói liên tục, giống như anh đã cố gắng học thuộc cái đống dữ liệu đó vậy.
"Vâng. Chỉ một lát bọn em sẽ xuống!" Gật đầu sau đó chạy lên phòng của mình. Một lát ăn cơm, như vậy thì bây giờ nên ngã lưng năm mười phút chứ nhỉ?
[......]
Sau khi ăn cơm xong, Nhất Phong và bác Dương trở về phòng của mình theo lời nói của Phương Tử Quỳnh. Cô không quen theo kiểu phục vụ từng chút, từng chút một của tiểu thư. Thế nên để bọn họ thoải mái thì tốt hơn.
Phương Tử Quỳnh vừa tắm xong, nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Ting.....ting...
"Alo?"
"....."
"Ừ. Chị biết rồi. Ngày mai sau khi chị hoàn thành xong tất cả thủ tục. Đêm mai chị sẽ đến." Phương Tử Quỳnh tự mình cười với cái điện thoại.
"....."
"Ok. Chị sẽ đem cho em!"
Sau khi cúp máy, Phương Tử Quỳnh vùi mặt vào trong chăn. Mệt chết mệt chết cô rồi!
Không thích đi máy bay mà. Đời này cô cực ghét đi máy bay nha. Đau cổ đau cổ chết đi được! Cái máy bay chết tiệt, bay êm quá nên cô ngủ hơi say, thế là cái cổ nó như muốn gãy ra luôn vậy! Tàn nhẫn quá mà.
.
..
"Alo, thưa thiếu gia?"
"....."
"Tiểu thư đã lên phòng. Vâng, thuộc hạ biết."
"....."
"Được. Sẽ theo lời thiếu gia!" Nhất Phong chào anh rồi cúp máy. Quả thật, tổng tài cấp trên của anh để ý đến em gái quá đi mà. Đúng là giọng điệu siêu cấp dịu dàng khi nói về em gái luôn.
Anh cũng thích Phương Tử Quỳnh. Một người em như vậy, chả trách tổng tài lại yêu thương nhiều như thế!