Phương Tử Quỳnh cau chặt mày, "ngoan" (?!) dùng từ này để nói chuyện với cô? Làm ơn, Phương Tử Quỳnh hôm nay đã là mười chín tuổi rồi.
"Em dù có bao nhiêu tuổi, đối với anh cũng chỉ là một cô bé thôi." Đàm Vương Quang dường như đọc được những gì Phương Tử Quỳnh đang nghĩ, nhàn nhạt đáp, tay vẫn không rời khỏi cây muỗng đặt trên môi cô.
"Há miệng."
Phương Tử Quỳnh cảm thấy người phục vụ đứng ở cửa bắt đầu chú ý một chút, đành ngoan ngoãn há miệng ăn cho xong. Thật thì, cảm giác anh dai như đỉa đói vậy.
"Quỳnh nhi, ăn xong em muốn đi đâu nữa không?"
"Anh có việc à?" Phương Tử Quỳnh dùng đũa động đến một con tôm, mở miệng hỏi.
"Không. Anh đã nói thời gian hôm nay là cho em." Đàm Vương Quang câu môi, cười với cô.
"Tôi muốn đi mua một vài thứ."
"Trung tâm mua sắm?" Đàm Vương Quang nhíu mày hỏi cô, có trời biết, anh sợ đến mấy chỗ đó như thế nào.
"Không đi được? Không sao. Tôi có thể tự đi." Phương Tử Quỳnh cười nhìn anh. Đi với ai cũng được, trừ cô.
"Không, anh không có nói thế." Đàm Vương Quang nhỏ giọng nói, cô làm thế nào cứ một chút lại cứ hờn, một chút lại cứ dỗi thế. "Anh sẽ đi cùng em."
Phương Tử Quỳnh không nói gì thêm, cũng không hỏi anh vì sao nãy giờ không động đũa đến bất cứ món nào, chỉ là chú tâm ăn hết phần của mình.
Dùng xong bữa trưa cũng đã là đầu giờ chiều, anh đưa cô đến trung tâm mua sắm trong thành phố, rồi lại dẫn cô đến các thương hiệu trang sức trực thuộc tầm quản lí của Đàm thị.
"Đưa tôi đến đây làm gì?" Phương Tử Quỳnh cau mày nhìn anh. Thứ cô ghét nhất chính là những nơi như thế này, không phải cô ghét trang sức, mà ghét hơn cả chính là anh mua nó cho cô.
Chợt nhớ đến sợi dây chuyền có mặt cỏ ba lá anh đã tặng cô chín năm trước. Cô còn nhớ rõ, anh nói cỏ ba lá rất may mắn, chuyện gì cũng sẽ giúp cô vượt qua, không có gì có thể làm cô tổn thương hay đau khổ cả, may mắn của nó sẽ đem đi tất cả xui xẻo của cô. Phải rồi, cô rất may mắn, thực là cỏ ba lá phù hộ cho cô rất may mắn. May mắn cho cô vì khi gặp tai nạn mà không chết, may mắn cho cô là có mất đi kí ức cũng tìm về được, may mắn cho cô là dù với bất cứ chuyên ngành nào cũng sẽ đạt kết quả tốt. Nhưng mà thứ xui xẻo nhất nó lại không đuổi đi được, chủ thể của nó, chính là vận xui mà cả đời này cô không muốn gặp.
"Đem bộ Tư Quỳnh đến đây." Đàm Vương Quang khí thế bừng bừng trước mặt nhân viên. Thân vận vest, mang giày da, tóc vuốt ngược, quả thật vừa bước vào đã làm điên đảo thần hồn của nhân viên nữ.
"Tư Quỳnh?" Nhân viên nữ trố mắt, vị khách quen mắt này làm sao lại biết? Bộ này vừa được chuyển đến hôm nay, nhưng duy chỉ có một mẫu thử, cũng chưa thấy tin tức trên các mặt báo, đã biết ở đây có "Tư Quỳnh"?
"Vâng. Quý khách chờ một lát." Nhưng cũng vội vàng gật đầu.
"Đàm Vương Quang, cất cái khí thế của anh vào!" Phương Tử Quỳnh trừng mắt nhìn anh, cứ như sợ người ta không e dè mình vậy, bao nhiêu ý chí đem trét hết lên mặt.
"Đây thưa quý khách, quý khách có thể từ từ xem qua."
"Được rồi. Cô đi làm việc đi." Đàm Vương Quang phất tay cho cô nhân viên nữ đi chỗ khác, đích thân cùng Phương Tử Quỳnh nhìn ngắm và giải thích cho cô.
Phương Tử Quỳnh nghe anh nói mà đầu óc hết bay lên lại đáp xuống, không thể nghe nổi. Cô là con gái, không tiêu thụ nổi cái đống này, anh là con trai, như thế nào lại hiểu rõ vậy?
"Đàm Vương Quang, dừng lại."
Phương Tử Quỳnh lấy tay bịt miệng anh. Hình tượng Đàm tổng trên TV ngày nào đã hoàn toàn sập đổ. Như thế này, băng lãnh ở đâu, lạnh lùng ở đâu, khó gần ở đâu? Người đàn ông cười thì nguy hiểm, không cười thì có thể giết người đó đâu rồi? Bây giờ ở đây chỉ là một người nói chuyện không để miệng lột da non, hoàn toàn không có quan hệ với vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia.
"Thế nào? Em không thích nó hả?"
"Anh....làm sao biết nhiều như vậy?" Trang sức của con gái, từng đường từng nét điêu khắc nên anh ta đều rất rõ ràng.
"Em đừng có quên Đàm Thị là kinh doanh cái gì. Ngày trước anh cũng rất hay đi mua trang sức cùng tiểu..." Đàm Vương Quang đang nói thì bỗng dưng im bặt, nhìn nét mặt không mấy thay đổi của cô.
Phương Tử Quỳnh nhìn sợi lắc đang cầm trong tay, rồi ngước lên nhìn anh.
"Quả thật những thứ thanh mảnh như vậy vẫn là không hợp với tôi." Phương Tử Quỳnh cười cười. Cùng lắm, giải thích cho cô nhiều như vậy, vừa vào đã dẫn đến khu trang sức cũng chỉ là áp dụng thói quen đối với người khác lên cô thôi.
"Lấy bộ này đi." Phương Tử Quỳnh đứng lên khỏi ghế sofa, tay lấy một tấm thẻ từ trong túi ra. Vừa định gọi nhân viên thì Đàm Vương Quang đã ngăn lại.
"Đi với anh, không cho phép dùng tiền của em."
"Tôi không thích sử dụng tiền của anh."
"Của chồng công vợ, nói một là một hai là hai. Anh thanh toán." Đàm Vương Quang lập tức kêu người gói lại, xong xuôi, hai người tiếp tục đi đến khu quần áo.
Phương Tử Quỳnh dường như rất thích mặc quần Jean cùng áo freesize. Từ khi bước vào đến giờ, cũng chỉ là quanh quất ở đó, không giống như những người con gái khác, khi thì đầm, hồi thì váy.
"Quỳnh nhi, mặc cái này." Đàm Vương Quang trực tiếp chọn đồ cho cô, cầm đến một cái váy có gấu xòe nhỏ, nhìn khá hợp với hình dáng không mấy cao lớn của Phương Tử Quỳnh.
"Tôi không hợp với loại quần áo giống em gái nhỏ." Phương Tử Quỳnh lắc đầu, hiển nhiên đi lướt qua anh đang ngơ ngác, tiến đến một hàng khác.
Đàm Vương Quang nhỏ giọng nguyền rủa. Ai nói phụ nữ luôn biết rộng lượng bỏ qua chứ? Rõ ràng là chấp nhặt thế kia. Hôm nay anh đúng là ra đường không xem ngày rồi. Nói một câu, liền bị cô cự tuyệt một câu.
"Không. Anh là chọn cho em."
Đàm Vương Quang vẫn triệt để sử dụng mỹ nam kế, cười rất sáng lạn. Đáng tiếc, phụ nữ trên thế giới này có thể chết hàng loạt, nhưng tất nhiên, Phương Tử Quỳnh nằm trong hệ đã chống miễn dịch với anh, hoàn toàn bảo đảm tính mạng không bị sứt mẻ.
"Anh thích thì lấy đi." Phương Tử Quỳnh chỉ chăm chăm vào cái măng-sét trước mặt, không thèm quan tâm đến anh bên cạnh.
"Thử đi, em thử một cái thôi. Không đẹp thì không lấy."
"Anh thật phiền đấy." Phương Tử Quỳnh giật lấy cái váy trong tay anh, đặt cái măng-sét lại chỗ cũ, bước thẳng một mạch vào phòng thay đồ.
Đàm Vương Quang vẫn còn treo nụ cười trên mặt, nhưng lập tức sa sầm khi nghĩ đến cái măng-sét cô vừa cầm. Anh quay lại nhìn nó, cầm lên xem xét. Anh không phải sử dụng loại này, càng không sử dụng màu này. Vậy, không phải mua cho anh? Nhưng lỡ cô muốn mua cho anh, nhưng vẫn không rõ màu anh thích và loại anh sử dụng thì thế nào? Nếu như vậy, anh bảo đảm sẽ chuyển sang sử dụng loại này luôn, không cần biết thương hiệu rốt cục nổi tiếng hay không. Nhưng không biết, cô tặng anh, hay tặng người nào.
Không lâu sau Phương Tử Quỳnh bước ra, cái váy đúng thật rất hợp với cô. Chiếc cổ áo ôm lấy cổ, loại cộc tay, ở giữa thân có một cái đai lưng dùng để cột lại, gấu váy hơi xòe ra, làn váy hơi bồng bềnh. Trừ dáng vẻ hoàn hảo ra, cái mặt kia đúng thật là khó coi!
"Phương tiểu thư, cô mặc bộ này thật hợp đó."
"Cảm ơn." Gật đầu nói với người nhân viên kia, hợp cái khỉ, mặc vô là cảm thấy vướng víu gần chết.
"Đàm tổng, phu nhân của ngài mặc bộ này rất đẹp." Một câu phu nhân của ngài làm cho Đàm Vương Quang thiốu chút nữa đã đem nguyên cái thương hiệu này về nhà. Lập tức kêu người đóng gói tất cả các mẫu vừa với Phương Tử Quỳnh, gửi về tận nhà.
Nhân viên ở đây hì hà hì hục mừng đến mức muốn bật khóc, như thế này thì doanh thu sẽ tăng đột biến cho xem. Ở đây không có bán trang sức, nếu không dám đảm bảo doanh thu hôm nay bù cho cả năm mất.
"Anh...." Phương Tử Quỳnh trợn mắt nhìn dây chuyền sản xuất trước mặt, một đám người bu vào một đống đồ cần gói. Mua hết bao nhiêu đây? Tính phân phát hết cho tình nhân ở ngoài hả?
"Hả?" Đàm Vương Quang vẫn còn treo ý cưới trên mặt, quay sang nhìn Phương Tử Quỳnh.
"Anh, anh định mua hết bao nhiêu đây hả?"
"Không thích sao?"
"Anh...anh mua để chia cho một bầy bạch tuột hả?" Phương Tử Quỳnh vẫn còn ngơ ngác.
"Không có, mua cho em." Đàm Vương Quang lắc đầu. Căn dặn nhân viên một chút, lại đưa Phương Tử Quỳnh đi chỗ khác.
"Anh định đi đâu nữa?" Trời ơi, cô đúng là có ý muốn tiêu tiền của anh ta thật, nhưng như thế này, có phải hơi quá rồi không?
"Đã nói hôm nay thời gian là cho em. Bây giờ em muốn đi đâu nữa?"
"Tôi muốn về nhà." Phương Tử Quỳnh nhìn anh, làm ơn đi, cô không đi nổi nữa, thử ra thử vào mấy bộ đồ đã muốn lết luôn rồi.
"Về nhà? Bây giờ còn sớm, một lát anh đưa em về, đến công ty cùng anh."
"Anh bị điên hả?" Phương Tử Quỳnh giật tay ra. "Đến công ty? Tôi nói tôi muốn về nhà. Anh có đưa tôi đi không?"
Đàm Vương Quang nhìn cô không có ý định nghe lời anh, mặt mày chù ụ một đống, dẫn Phương Tử Quỳnh xuống bãi đậu xe.
Phương Tử Quỳnh gắng lòng nhịn cười với biểu cảm có một không hai của anh. Nếu cô chụp một tấm ảnh gửi cho tòa soạn thì sao nhỉ? Tiêu đề bài báo sẽ là, um.... Đàm thị Tổng giám đốc hiếm khi bộc lộ tính cách trẻ con thật sự. Haha, anh ta mà lên bìa báo hẳn là thú vị lắm.
"Em lại đang nghĩ xấu anh phải không?" Ý cười đến đậm như vậy, lại còn là cười đểu, em bao giờ thì hết trò hả?
"Anh nói gì vậy, tôi thèm nghĩ xấu anh đấy." Phương Tử Quỳnh chun mũi, mở cửa chui vào xe, với tay bật ngay máy lạnh, tay còn quạt phần phật.
Đàm Vương Quang đứng sững bên ngoài nhìn cô một hồi. Phương Tử Quỳnh đúng thật chẳng thay đổi, ngày trước, dù là đi dạo cả ngày trong những nơi có máy lạnh, ngay khi vừa bước ra khỏi nơi đó, cô cũng ngay lập tức nóng như đứng cạnh Hỏa Diệm Sơn vậy.
"Này." Phương Tử Quỳnh dùng khẩu hình miệng kêu anh, tay lại còn huơ huơ sau cửa kính. Ngẩn người, anh ta bị ngẩn người? Bộ dáng này mà mang đi kinh doanh cùng khác hàng thì bảo đảm sẽ bị người ta lừa đến khóc đỏ mắt luôn. Lần đầu nhìn thấy nha~
Đàm Vương Quang mỉm cười nhìn cô, bước nhanh đến xe, mở cửa ngồi vào, đúng thật mát nha, khó trách cô đổ mồ hôi như suối khi vừa bước ra.
Đàm Vương Quang im lặng không nói gì, chỉ khởi động xe chạy đi. Không biết có phải bị mấy cái màu sắc trang phục quay cho chóng mặt hay không, Phương Tử Quỳnh dựa người một chút lại ngủ lúc nào không hay.
Xe chạy đến gần Tử Phong Bảo, lúc này Đàm Vương Quang định nói với cô rằng đến nhà rồi thì lại trông thấy cô đã ngủ. Chiếc xe dừng lại bên đường, đối diện cổng vào khuôn viên Tử Phương Bảo. Suy nghĩ một lát, Đàm Vương Quang quay đầu xe, chạy về hướng ngược lại.