Trình Tranh chạy như bay ra bên đường để đón taxi, vừa vào trong xe đã ném cho tài xế một xấp tiền.
“Đến Trình gia ngay bây giờ cho tôi. Nhanh.”
Chiếc xe chạy như bay trên đường, vì trời cũng đã tối nên phương tiện lưu thông không nhiều, tài xế thấy sắc mặt của Trình Tranh u ám như thế không dám hỏi gì ngoài việc lái xe bằng cả tính mạng. Đến đoạn đường nhiều xe hơn một chút, tài xế vì sợ phạm luật nên dần dần giảm tốc độ. Trình Tranh ngồi ở phía sau không đợi được mà đập tay vào sau ghế của ông ta.
“Xuống xe cho tôi.”
Tài xế bị đẩy ra phía sau, còn anh ngồi vào ghế lái mà bắt đầu tăng tốc. Trên đường về Trình gia, anh gọi điện thoại cho Hải Đình.
“Cậu và Hà Dữ đến quán phở trước, gọi người dọn đường cho tôi.”
Khói đen bay lên ngút ngàn, Hải Đình và Hà Dữ chạy đến nơi mà đám lửa vẫn chưa được dập tắt, bà Trình thì đang khổ sở nước mắt giàn giụa. Hà Dữ chạy đến giữ lấy vai bà để bà đứng vững hơn một chút, sốt ruột hỏi.
“Bác gái? Bà nội và Mã Dao đâu?”
Bà nức nở nói.
“Bà nội đang ở bên trong, Dao Dao con bé vừa chạy vào trong đó, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra.”
Hải Đình tái mặt.
“Cái gì? Mã Dao ở trong đó? Cô ấy đang có thai mà, tại sao lại liều mạng như vậy?”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên khiến mọi người chú ý, cuối cùng Trình Tranh cũng đến nơi rồi. Bên ngoài nhìn thì có vẻ đã ổn, nhưng thật ra bên trong lửa vẫn còn rất to. Mã Dao luồng qua các thân cột đang bị bốc cháy, ho sặc sụa gọi bà nội mong bà có thể trả lời. Bà đang ở phía trong bếp, dường như đang tìm thứ gì đó mà quên mất cả tính mạng của mình. Công thức nấu phở gia truyền được cất trong ngăn tủ, sau khi xảy ra vụ cháy thì mọi thứ rối loạn cả lên. Mã Dao tìm thấy bà nội, cũng là lúc bà tìm được cuốn sổ cũ kĩ ghi lại công thức nấu phở gia truyền.
“Bà ơi! Để con đưa bà ra ngoài!”
Bà nội hốt hoảng khi nhìn thấy cô, vì bà biết lúc này cô đang mang trong mình giọt máu của Trình Tranh, là huyết mạch của Trình gia. Sau khi tìm được cho bà nội lối ra, người gặp rắc rối lúc này lại là Mã Dao, khi có một thanh ngang rơi xuống chắn mất đường đi. Bà nội thành công ra bên ngoài, nhìn thấy mọi người thì vô cùng mừng rỡ. Trình Tranh chạy nhanh đến chỗ của bọn họ, nhìn khắp xung quanh rồi hỏi.
“Dao Dao đâu?”
“Mẹ? Dao Dao ở đâu?”
“Con bé… Con bé…”
Bà Trình vừa khóc vừa chỉ tay vào bên trong đám cháy, Trình Tranh sững sờ, vì anh vẫn còn nhớ rất rõ thông tin mà Hà Dữ đã nói với mình. Mã Dao đang có thai. Anh ném hành lí sang một bên, không nói câu nào mà chạy vào bên trong đám cháy. Bên ngoài có tiếng gọi tên anh, có tiếng người khóc nức nở, tràn ngập nỗi hoang mang và sợ hãi. Trình Tranh vừa bước vào đã bị sức nóng ở bên trong làm cho choáng ngợp, theo bản năng mà đưa hai tay lên che khói bay vào mũi.
Mã Dao bị ngã, bụng cô bắt đầu cảm thấy đau. Cô sợ. Trong hoàn cảnh này cô đang vô cùng sợ. Cô sợ mình sẽ chết, quan trọng hơn là sợ mất đi đứa con trong bụng. Cô sợ Trình Tranh sẽ không thể về kịp lúc, sợ sẽ mãi mãi không gặp được anh. Sức nóng làm người cô ướt đẫm mồ hôi, hai mắt còn đỏ bừng lên, dường như đang khóc. Xung quanh chỉ toàn là lửa, vốn dĩ đã không còn hi vọng để ra khỏi đây, hơn nữa bây giờ chỉ cần cô cử động thì bụng lại rất đau.
Trong đám khói lửa mịt mù, một bóng người bước đến, rất cao lớn, rất quen thuộc, đó là Trình Tranh. Dáng vẻ đó vô cùng hiên ngang, nhưng cũng có gì đó giống như đang lo sợ. Anh xua tay qua luồng khói, mặt mũi nhem nhuốc nhìn thấy Mã Dao ngồi chờ chết ở trong góc tường.
“Dao Dao?”
Giọng nói này làm cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cô nhìn thấy anh thì cứ như nhìn thấy sự sống, là sự sống cuối cùng còn sót lại. Anh bước qua thanh gỗ đang cháy hừng hực, ngồi xuống bên cạnh rồi cởi áo ra khoác lên người cô. Toàn thân cô được bao bọc lấy, là cảm giác của sự an toàn, cô sợ đến nỗi muốn khóc, nhưng cơ thể như bị rút hết sinh khí không khóc được mà ngã đầu vào lòng anh.
Trình Tranh giữ chặt lấy Mã Dao trong lòng, bước ra khỏi đám khói lửa, một khúc cây nhỏ ngã xuống lưng anh, đau đến nỗi bỏng rát. Nhưng anh không dừng bước, đi thật nhanh rồi ra ngoài. Hai người từ cửa tử trở về, trên người đầy thương tích cùng với vết lọ lem. Mã Dao nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, trong tình trạng thân dưới chảy máu, rất có khả năng đứa trẻ sẽ không giữ được. Trình Tranh đứng thừ người trước cửa phòng cấp cứu, có vài người định đến khuyên anh, nhưng không dám đến gần. Tivi ở bệnh viện lan truyền tin tức về Trình gia, từ một gia đình êm ấm bỗng nhiên xảy ra biết bao nhiêu chuyện, quán phở gia truyền bị cháy, công ty của Trình tổng phá sản. Thứ khiến người ta không thể ngờ nhất, chính là việc ông Trình ngoại tình.
Bà Trình chết đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng nhìn hàng loạt ảnh nóng của chồng mình được báo chí đưa tin. Bây giờ Mã Dao ở trong phòng cấp cứu sống chết chưa rõ, vậy mà người cần có mặt lại không thấy đâu. Tiếng khóc thút thít của mẹ và bà nội làm lòng anh như thắt lại, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?
Tình yêu của anh, sự chờ đợi của anh về một gia đình hạnh phúc bỗng chốc vỡ tan tành chỉ vì biết bao nhiêu chuyện ập đến. Bây giờ anh như kẻ trắng tay rồi, còn phải mang điều tiếng vì chuyện của ông Trình. Mã Dao phải làm sao? Anh không thể để cô cùng anh mà chịu khổ được. Cô từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều bất công rồi, không thể thêm nữa.
Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra và tiến về phía Trình Tranh, tim anh đập thình thịch như trống đánh. Cho đến khi ông ấy thở dài, lắc đầu nói.
“Chúng tôi thành thật chia buồn cùng anh và gia đình, đứa nhỏ trong bụng… Không thể giữ được nữa.”