Hứa ngôn Tâm sợ bị những người đó tìm thấy,thấy vậy Hàn trình quang Rất đau lòng,anh không biết ngôn tâm của anh đã xảy ra những truyện gì, tại sao lại gặp phải những chuyệnnhư vậy.Anh vẫn nhớ vào hai năm trước đây khi được nhình tháy ngôn tâm,Khi đó y rõ ràng khinh diễm về mọi mặt như thế, nhưng hôm nay tại sao lại trở thành như vậy.
Ngồi trên sô pha, khuôn mặt cuả Hứa ngôn tâm vẫn cực kỳ xinh đẹp, lại hơi chút tái nhợt gầy yếu,trên người mặc bộđồ vest, nhưng có thể nhìn ralaf được mặc trong lúc gấp gáp, bên trong là bộ quần áo màu trắng, Hàn Trình Quang đoán đó là bộ đồ mà Hứa ngôn tâm mặc khi bị cầm tù.
“Ngôn tâm......” đi đến bên sô pha khẽ keu một tiếng, HTQ chỉ thấy thân thể HNT chấn động một chút, hình như là bị dọa. Hiện tại HNT thoạt nìn là mộtchú chim sợ cành cong.
“ Cậu có mệt không? Muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?” Ngồi xuống bên cạnh HNT, HTQ dịu giọng nói, sọ lại dọa y sợ.
“” Tôi không mệt”n. Nhanh chóng lắc đầu, Hứa ngôn tâm quét mắt nhìn Hàn Trình quang một cái rồi lại chuyển hướng mắt về phía cánh cửa.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho những người đó đến bắt em, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ trông chừng cho “.
“Không anh không hiểu, những người đó, những người đó thật sự rất đáng sợ, bọn họ.....”
Lần này, không đợi đến khi HNT nói xong, Hàn trình quang trực tiếp vươncánh tay ôm lấy hứa ngôn tâm vào lòng. Một hứa Ngôn tâm như vậy, khiến cho anh khổ sở không thôi, anh chưa từng vì người khác mà cảm thấy khó chịu như vậy, khó chụi đến mức anh hận không thể gánhchịu tất cả những khổ sở kia, khổ sở đến mức anh cảm thấy nếu mình cóthể làm cho người kia có cảm giác an toàn thì có bắt anh đem cái mạngnày ra đánh bạc thì anh cũng chấp nhận.(-truyện đang bởi LINH TUYết -)
Bị ôm một cái đột ngột, Hứa ngôn tâm hoảng sợ, vội vàng dãy dụa, nhưng cánh tay đang ôm chặt của HTQ lạichặt chẽ giam y lại, khiến cho y dãy dụa không ra, ngay lúc Hưa ngôn tâm có chút nóng nảy, lại cảm giácthấy cánh tay của HTQ đANG ôM anh dầnthả lỏng, sau đó lại vỗ nhẹ lên lưng anh.“Không phải sợ, tôi nhất địnhkhông để những người đó bắt em đi, tôi thề tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị những người đó tra tấn, cho nên không cần phải sợ được không ngôn tâm
Giọng nói của anh xuyên thấu qua lồng ngực của anhtruyền đến tai Hứa Ngôn Tâm, đột nhiên, ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắtNgôn Tâm phiếm hồng, có loại cảm giác muốn khóc, đã bao lâu, những lời này, câunày, anh đã khao khát được nghenó biết nhường nào, nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng một câu cũng không có, y đã từng có bao nhiêu lần hy vọng sẽ có một người có thể nói ra những lời này với y, nói sẽ bảo vệ cho y,nhưng đổi lại chỉ là năm lần bảy lượt tuyệt vọng mà giờ đây cuối cùng ycũng được nghe những lời này.
Hồi lâu không nghe thấyNgôn Tâm lên tiếng, HTQ có chút kinh ngạc, kéo người trong ngực ra muốn nhìn một cái, ai ngờ hắn chưa kịp kéo đối phương ra đã bị một vòng tay trực tiếp ôm chặt, người vốn được anhôm vào trong ngực nay lại đang dùng sức ôm anh.
“Ngôn Tâm?”
“Anh thật sự sẽ bảo vệ tôi, anh sẽ không lừa tôi chứ ” Giọng nói có chút nghẹn ngào, mà HNT nghẹn ngào càng khiến cho Hàn Trình Quang kinh ngạc cùng vớiđau lòng.
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ em, tôi sẽ không bao giờ để em bị những người đó bắt, không phải sợ.”
Cuối cùng, Ngôn Tâmcũng bị Hàn Trình Quang ôm vào phòng đặt lên trên giường, lúc nãy sau khianh nói ra câu nói kia xong, Hứa Ngôn Tâm òa khóc trong lòng anh, giống như một người bắt được một cọng rơm cứu mạng khi đang đứng trước bờ vực tử vong.
Thay Hứa Ngôn Tâm đắp chăn kỹ càng, HTQ chuẩn bị ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bướclại bị níu lại, xoay người nhìn thấy HNT vốn đang nhắm mắt ngủ nay lạingập tràn vẻ kinh hoảng.
“Đừng lo lắng, tôi không phải muốn đi, tôi bên ngoài giúp em trông chừng, em cứ an tâm ngủ.”
Nghe được Hàn Trình Quang nói như thế, Hứa Ngôn Tâm nhất thời yên tâm, rồi nghĩ đếnđám người đó liền buôngHTQ ra.
“Những người đó, anh không được để bọn họ vào phòng nha, trong tay bọn họ đềucó vũ khí, đừng để bọn họ chạm vào anh, không thì bọn họ sẽ trói anh lại ngay.”
Ngực cứng lại, Trình Quang nhìnNgôn Tâm hoảng loạn, trong lòng cắn chặt răng, sau đó vỗ vỗ y.“Tôi biết, yên tâm ngủ một giấc đi.”
Ra khỏi phòng, Hàn Trình Quang rũ mắt, đến nhà kho lục lọi một hồi, tìm ra bao báo chí gì đó, mở ra,bên trong là thanh đao dài, thanh đao này chắc đã bảy tám nămrồianhchưachạm qua, từ sau khi anhđứng trước giường bệnh của mẹthề sẽ sửa đổi thì thanh đao này đã bị cất đi, anhtừng hứa với mẹ mình rằng vĩnh viễn sẽ không gây chuyện, làm một người đàng hoàng, nhưng hôm nay anhlại muốn nuốt lời, vì anh thật sự không muốn nhìn thấy ngườikia lộ vẻ mặt như vậy.
Đặt thanh đao lên bàn trước sô pha, Hàn Trình Quang bình tĩnh ngồi xuống, giống như Hứa Ngôn Tâm, đôi mắt chuyên chú nhìn thẳng vào cánh cửa, nếu đúng như lời y nói, đối phương là nhân vật rất lợi hại, thì sẽ rất nhanh tìm tới nơi này.
Quả như suy nghĩ của Hàn Trình Quang, anh ngồi trên sô pha không đến nửa giờ, chuông cửa vang lên.