Vệ Kiều vừa rời đi không bao lâu, trong nhà liền có người đến, Thập Nhất vừa mới chuẩn bị cẩn thận đi ra ngoài vấn an chú chó lạc đường, ra khỏi phòng khách liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở cửa lớn, một người nhìn quen mắt từ trong xe đi ra, nàng nhận thức, là Bùi Thiên.
Có vài người đi theo phía sau Bùi Thiên, có người tuổi khá lớn, cũng có người trẻ tuổi, đứng trước nhất chính là một người phụ nữ trung niên, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, nàng gật đầu nói với Bùi Thiên: "Bùi tiên sinh ngài yên tâm, những quy tắc cần có chúng ta đều hiểu."
"Vậy thì tốt." Bùi Thiên thoả mãn nhìn Liễu thẩm, còn có một nam nhân trung niên đứng bên cạnh Liễu thẩm, quản gia họ Tô, là hắn đặc biệt mời từ nước ngoài về, lúc trước có tiếp xúc qua mấy lần, biết đúng mực, hữu lễ, biết tôn ti, hắn là thích giao thiệp cùng với người thông minh như vậy, vì vậy liền bỏ ra giá cao để mời về, về phần Liễu thẩm, là Tô quản gia đề cử, xem ra cũng có thể hài lòng.
Nhân sự đã được sắp xếp thỏa đáng, Bùi Thiên cũng nhìn thấy Thập Nhất đứng ở cửa lớn, trên gương mặt tuấn tú của hắn mang theo một chút ý cười, khẽ gật đầu với Thập Nhất, Thập Nhất cũng vội vội vàng vàng đáp lại, nụ cười mới lộ một nửa lại nhìn thấy Bùi Thiên lên xe rời đi, những người còn lại đi về phía nàng, Thập Nhất đứng cứng đờ ngay tại chỗ.
Tô quản gia đi ở trước nhất, nhìn thấy Thập Nhất liền cung kính chào hỏi: "Tiểu tiểu thư, chào buổi sáng."
Tiểu tiểu thư?
Thập Nhất nghe đến danh xưng này liền cắn nhẹ khóe môi: "Ngươi, chào mọi người."
Những người khác rất cung kính mà cúi đầu, cùng nhau gọi: "Xin chào tiểu tiểu thư."
Trên mặt Thập Nhất càng thêm lúng túng.
Tô quản gia nhìn ra thần sắc nàng không được tự nhiên, hắn đưa cho Liễu thẩm một ánh mắt, Liễu thẩm lập tức thức thời nói với những người khác: "Đều đi vào trong thôi, tiểu tiểu thư ngài đã ăn sáng chưa?"
Người bên cạnh đều rời đi, chỉ còn lại Liễu thẩm, thần sắc khó xử của Thập Nhất giảm bớt, nàng gật đầu: "Ăn rồi, ta muốn đi ra ngoài một chút."
Liễu thẩm cười: "Sáng sớm không khí tốt, thích hợp đi ra ngoài dạo một chút, chỉ là trời lạnh, tiểu tiểu thư nhớ mặc nhiều thêm một chút."
Bà vừa nói xong một cơn gió đã thổi tới, thân hình Thập Nhất bị thổi như muốn lung lay, tháng mười một khí trời xác thực đột nhiên trở lạnh, trước đó chỉ lạnh vào sáng tối, hiện tại đã lạnh không phân biệt thời gian, Thập Nhất vẫn là mặc y phục đơn giản rộng rãi được Vệ Kiều chuẩn bị, khi gió thổi qua, có chút lạnh.
Thập Nhất gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở, ta sẽ về sớm một chút."
Trên gương mặt Liễu thẩm trước sau mang theo nụ cười khiến người ta thoải mái, ánh mắt cũng ôn ôn nhu nhu, sau khi trải qua chuyện của Trương mụ, Thập Nhất rất dễ dàng liền có hảo cảm với Liễu thẩm, trước khi rời đi nàng còn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một chút.
Trong lòng cao hứng, khiến cho bước chân đều trở nên nhanh nhẹn hơn, Thập Nhất đi bộ đến gốc cây cột chú chó lạc đường, nhìn thấy chú chó vừa vặn đang nằm trên mặt đất nhìn ngó dáo dác, sau khi nhìn thấy nàng liền muốn nhào lên, hôm qua đã từng nhận thức được khí lực của chú chó này nên lúc này Thập Nhất lập tức lui về phía sau hai bước, gọi lớn: "Thập Nhị."
Chú chó lớn lông xù uông lên một tiếng, không biết có phải là đang đáp lại hay không.
Tâm tình của Thập Nhất lại càng tốt hơn.
Nàng rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ mới vừa thành niên, còn chưa hoàn toàn hiểu được che giấu cảm giác sướng vui đau buồn, sau khi nhìn thấy Thập Nhị nàng liền đem những chuyện vừa xảy ra ở Vệ gia thuật lại một lần, chú chó to lớn một bên cúi đầu ăn bánh ngọt một bên hưởng thụ nàng xoa xoa đầu, thỉnh thoảng hừ hừ một tiếng biểu thị như muốn phụ họa, Thập Nhất xoa bộ lông xù của nó, lòng bàn tay đều là ấm áp, giống như cảm giác khi cầm lấy tấm chăn lúc sáng sớm, tâm tình Thập Nhất liền càng trở nên sung sướng.
Nàng đến Vệ gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy cao hứng như thế, chú chó cũng phát hiện tâm tình của nàng không giống so với ngày thường, dùng sức mà cùng nàng làm loạn.
Gió rét lạnh lẽo thổi tới, một người một chó vui đùa đến không còn biết trời đất, Thập Nhất bị chú chó cọ ngã vào thân cây, để mặc nó không ngừng liếm lên gò má cùng tay của mình, đầu lưỡi lướt qua mu bàn tay, trêu đến Thập Nhất bật cười không ngừng.
Từ sau khi bà bà qua đời nàng cũng chưa từng được cười thỏa thích không cần kiềng dè như vậy, tiếu nhan của Thập Nhất càng thêm long lanh, xua tan đi không ít hàn khí.
Vui đùa đến buổi trưa, nàng nghĩ đến lời căn dặn của Liễu thẩm, xoa xoa đầu chú chó lông xù nói: "Ta đi về trước, cơm nước xong sẽ trở lại thăm ngươi."
Chú chó cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, tựa hồ còn không muốn để nàng rời đi, đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm nàng, Thập Nhất bị nhìn đến trong lòng mềm nhũn, cắn môi nói: "Nếu như Tam tiểu thư có thể đồng ý cho ta nuôi chó, thật tốt."
Nói xong bản thân nàng cũng liền nở nụ cười, này không thể nghi ngờ chính là chuyện viển vông, hiện tại bản thân chính là ăn nhờ ở đậu, còn muốn nuôi chó, đúng là càng ngày càng không có quy củ.
Nhưng là Thập Nhị...
Nàng thật sự rất muốn mang về, sự tồn tại này giống như số phận của nàng, nàng không nỡ buông tay mặc kệ.
Thập Nhị tựa hồ nhận ra được sự bối rối của nàng, càng cố gắng vẫy đuôi, liếm lên hai tay nàng, dùng lỗ tai cọ lên cánh tay của nàng, Thập Nhất nhìn thấy dáng vẻ nó dính người như vậy trong phút chốc liền nghĩ đến bản thân khi ở trong nhà của những chủ nhân trước kia, cũng là bộ dáng thấp thỏm lo âu như vậy, chỉ lo sẽ gặp phải việc không tốt, nàng vuốt đầu Thập Nhị an ủiu nói: "Ta sẽ thử xem sao."
Thập Nhị hướng nàng uông lên một tiếng.
Sau khi về nhà chuyện đầu tiên Thập Nhất làm là lên lầu rửa mặt một phen, đem bản thân thu thập sạch sẽ mới xuống lầu, nhà ăn đã truyền đến hương thơm, Liễu thẩm cười gọi: "Tiểu tiểu thư, chuẩn bị dùng cơm trưa."
Thập Nhất đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy trên bàn đã bày ra vài món ăn, rau và thịt phối hợp xem ra rất ngon miệng, Liễu thẩm kéo ghế giúp nàng, Thập Nhất nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Liễu thẩm cười híp mắt nói: "Vậy ngài ăn trước."
Bầu không khí không giống với lúc trước luôn bị nhìn chằm chằm, toàn bộ nhà ăn liền chỉ còn lại Thập Nhất, nàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Liễu thẩm và những người khác đứng chung một chỗ, vừa vặn là đang nói chuyện, vẻ mặt tự nhiên, không có quan tâm quá nhiều đến mình.
Thập Nhất thả lỏng không ít.
Sau buổi cơm trưa nàng lại ôm hai chân ngồi ở trên sofa, vẫn là nắm di động ở trong tay, nghĩ đến Thập Nhị còn đang ở bên ngoài chịu đựng gió lạnh, nàng cắn môi mở di động ra, tìm số của Vệ Kiều, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là không dám tự mình gọi điện, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho Vệ Kiều.
Không thể vừa mở miệng liền nói đến chuyện của chú chó, Thập Nhất trái lo phải nghĩ, nhắn đi một tin nhắn.
Vệ Kiều khép lại văn kiện vừa mới chuẩn bị nói chuyện với Bùi Thiên, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng cụp mắt cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Thập Nhất: Tam tiểu thư, ngài ăn cơm trưa chưa?
Vệ Kiều cầm điện thoại rơi vào trầm mặc.
Đứa nhỏ này có ý gì? Đột nhiên lại quan tâm mình? Không giống như tính cách bình thường của nàng.
Lẽ nào là người mà Bùi Thiên sắp xếp nàng không hài lòng sao?
"Tam tiểu thư." Âm thanh của Bùi Thiên cắt ngang tâm tư của nàng, Vệ Kiều hoàn hồn: "Ân?"
Nàng cúi đầu nhắn lại hai chữ cho Thập Nhất sai đó để điện thoại xuống.
Thập Nhất nắm điện thoại thấp thỏm chờ đợi, một hồi lâu sau mới nhận được hồi âm: Ăn rồi.
Lời đáp lại đơn giản thẳng thắn, thêm một dấu chấm câu cũng đều không có, Thập Nhất nhìn hai chữ xuất hiện trên màn hình bỗng nhiên liền nghĩ đến gương mặt của Vệ Kiều, nghiêm túc mà lạnh lẽo, dũng khí mà nàng vất vả xây dựng lên trong thoáng chốc đều toàn bộ tiêu tan, liền không lại cầm điện thoại lên nữa.
Trái lại Vệ Kiều sau khi nhắn tin xong liền nhìn điện thoại chăm chú, Thập Nhất không giống như là người vô duyên vô cớ lại hỏi thăm mình, vậy chính là có chuyện, sau khi cân nhắc vài phút nàng nhắn tin: Chuyện gì?
Thập Nhất vừa vặn đang ôm hai chân ngồi ở trên sofa suy nghĩ biện pháp, màn hình đen tối đột nhiên lại phát sáng lên, đập vào mi mắt chính là tên của Tam tiểu thư, nàng lập tức cầm lấy, nhịp tim đập thình thịch.
—— Chuyện gì?
Nàng cắn cắn môi, nhìn màn hình thật lâu thật lâu mới đáp lại: Không có chuyện gì.
Thập Nhất nhắn tin xong cúi đầu tựa trên sofa, nàng vẫn là không có cách nào nói với Vệ Kiều chuyện muốn nuôi chó, dù sao hiện tại nàng vẫn là chưa cân nhắc tốt có muốn sinh con cho Vệ Kiều hay không, nếu như không muốn, vậy bất cứ khi nào nàng có thể rời đi, mang theo Thập Nhị đến đây, nhất định sẽ gây thêm không ít phiền phức cho Vệ Kiều.
Nàng không làm được.
Sự ủ rũ của Thập Nhất cũng không có thông quá điện thoại mà truyền tới Vệ Kiều bên này, nàng nhìn tin nhắn trả lời 'không có chuyện gì' sau đó im lặng vài giây lại đặt điện thoại lên bàn, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Bùi Thiên nói: "Tam tiểu thư, Thẩm tổng đến rồi."
Thẩm Hạo vừa mới về nước liền mang theo lễ vật đến Vệ Thiên, hắn mặc âu phục màu đen thẳng tắp, thắt cà vạt màu đỏ, vóc dáng của hắn rất khá, cất cao lớn, đặc biệt trước khi đến còn chú tâm lựa chọn trang phục một phen, càng hiện ra ngọc thụ lâm phong, ngồi trong hưu tức thất cũng khiến cho không ít bí thư thường xuyên nhìn sang.
"Này không phải là Thẩm tổng sao? Hắn sao lại đến Vệ Thiên?"
"Cùng Vệ tổng nói chuyện làm ăn."
"Là chuẩn bị liên thủ sao?"
"Có thể đi, không phải nói hạng mục Lạn Vỹ lâu là Thẩm gia cũng có phần sao?"
Sau khi Vệ Kiều bước ra khỏi văn phòng thanh âm trò chuyện linh tinh liền nhạt đi, toàn bộ phòng bí thư chỉ còn sót lại tiếng lật xem văn kiện cùng tiếng đánh máy, Vệ Kiều cùng Bùi Thiên đi ngang qua mặt các nàng, vào trong hưu tức thất.
Thẩm Hạo nhìn thấy Vệ Kiều đi đến, trên mặt liền mang theo cười: "Tam tiểu thư."
Hắn lớn hơn Vệ Kiều, về tình về lý gọi Tam tiểu thư đều không phải là quá thích hợp, thế nhưng gọi là Vệ tổng lại quá mức xa lạ, gọi tên hắn lại không dám, cho nên mới chọn một cách xưng hô không xa không gần, Tam tiểu thư.
Vệ Kiều đi tới sofa trước mặt hắn gật đầu: "Ngồi đi. Thẩm tổng hôm nay tới đây, là có chuyện gì?"
Ngữ khí nghiêm túc chính kinh, cũng không bởi vì hắn đến mà tâm tình có bất kỳ gợn sóng gì, Thẩm Hạo nhất thời bắt không được ý nghĩ của nàng, vẫn là trước tiên thả ra một lý do để rút ngắn quan hệ giữa đôi bên: "Sinh nhật vui vẻ."
Hắn nói xong từ trong túi công văn lấy ra một cái hộp, gọn gàng chỉnh tề, mặt trên thắt nơ con bướm, nhìn qua tinh tế lại xinh đẹp, chỉ nhìn cách đóng gói liền biết có giá trị không nhỏ.
Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt có thâm ý.
Hiện tại nàng cùng Thẩm Hạo không chỉ là quan hệ hợp tác, phương án mới của Lạn Vỹ lâu đang hình thành mô hình bước đầu, vào lúc này không thể trở mặt với hắn, huống hồ hai nhà là thế giao, trước kia nàng có thể vẫn từ chối Thẩm Hạo là bởi vì bọn họ cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích gì, cho dù là có, cũng là trong phạm vi khống chế của nàng, hiện tại không giống, cần hắn đến ngăn cản Lạc Châu Bình.
Có lẽ Thẩm Hạo cũng là nghĩ đến điểm này, mới chắc chắn bản thân sẽ nhận lấy lễ vật này.
Vệ Kiều thoáng suy nghĩ sau đó liền tiếp nhận lễ vật, gật đầu nói: "Cảm ơn Thẩm tổng."
Thẩm Hạo cười: "Không cần khách khí, ta nghe nói phương án của Lạn Vỹ lâu Tam tiểu thư đã định ra rồi, ta cũng có chút ý kiến, không biết buổi tối Tam tiểu thư có thời gian không, chúng ta vừa ăn cơm vừa thảo luận."
Vệ Kiều ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt không khác vừa rồi, nhưng âm thanh là có chút lạnh lùng: "Xin lỗi Thẩm tổng, buổi tối e là không có thời gian."
Thẩm Hạo bình tĩnh nhìn nàng vài giây: "Xem ra là ta hẹn muộn rồi, Tam tiểu thư đã có hẹn khác sao?"
"Kia thật sự là không có." Trên mặt Vệ Kiều hiếm thấy lộ ra ý cười nhàn nhạt, khóe môi khẽ nhếch nói: "Chỉ là trong nhà có nuôi một tiểu bằng hữu, không thể rời khỏi ta, tối trở về muộn sợ rằng nàng sẽ buồn bực, vì vậy Thẩm tổng, xin lỗi."
Thẩm Hạo nghe được lời này của nàng liền khẽ cau mày, tiểu bằng hữu, hắn ngay lập tức nghĩ đến đứa nhỏ mà lần trước Vệ Kiều mang tới cùng dự tiệc, dáng dấp kiều kiều tiếu tiếu, rụt rè, ngày đó hắn liền cảm thấy kỳ quái, Vệ Kiều làm sao sẽ mang theo một đứa nhỏ như vậy bên cạnh, thì ra hai người là loại quan hệ này?
Này nếu như đặt vào lúc bình thường, hắn sẽ nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết, ngược lại hắn ở ngoài oanh oanh yến yến cũng không ít, thế nhưng Vệ Kiều lại nói thẳng thắng rõ ràng như vậy, không có chút e dè, Thẩm Hạo cười: "Xem ra lần này Tam tiểu thư là thật lòng."
Độ cong nơi khóe môi Vệ Kiều càng thêm sâu sắc, ý cười rõ ràng: "Ta đối với bất cứ chuyện gì đều rất thật lòng, cũng bao gồm cả người."
Thẩm Hạo đứng lên: "Nếu hôm nay Tam tiểu thư không có thời gian, vậy chuyện hợp tác, lần sau lại tán gẫu."
Vệ Kiều bình tĩnh nhìn hắn: "Hảo."
Sau khi Thẩm Hạo rời đi Bùi Thiên liền nhỏ giọng hỏi: "Tam tiểu thư, ngài như vậy, không sợ hắn..."
Dù sao hiện tại Thẩm Hạo vẫn còn đang ở giai đoạn theo đuổi, Vệ Kiều thẳng thắng nói đã yêu thích người khác như vậy, không khác nào làm mất mặt hắn, Lạc Châu Bình vừa vặn chính là chờ hai người trở mặt để có thể thuận lợi hợp tác cùng Thẩm Hạo.
Vệ Kiều lắc đầu: "Không sao."
Trong mắt Thẩm Hạo, Thập Nhất là sự tồn tại không thể công khai, dù cho lúc này nàng nói nghiêm túc, cũng đã nói rõ ràng với hắn, thế nhưng người ở trong giới như bọn họ, chính là nhận định nàng cùng Thập Nhất sẽ không có kết quả gì, cũng nhận định nàng chỉ là vui đùa nhất thời mà thôi.
Mặc kệ là nghiêm túc hay là vui đùa nhất thời, nàng hiện tại không có tinh lực đọ sức cùng Thẩm Hạo, phương pháp như vậy vừa có thể để cho mình tha một chút thời gian, cũng sẽ không khiến Thẩm Hạo lúng túng.
Quả nhiên rời khỏi tập đoàn Vệ Thiên trên mặt Thẩm Hạo cũng không có bất kỳ điểm nào không hài lòng, trái lại còn tươi cười nói với tài xế: "Lái xe."
Bí thư vừa rồi không có cùng lên, còn không biết tình huống, hiện tại thấy thần sắc của hắn liền hỏi: "Thẩm tổng tâm tình không tệ, là hẹn được Vệ tổng sao?"
Thẩm Hạo lắc đầu: "Không có."
Bí thư dường như có chút khó hiểu, Thẩm Hạo cũng không nhiều lời, tuy rằng vừa rồi Vệ Kiều là từ chối hắn không sai, thế nhưng tốt xấu cũng cho hắn biết Vệ Kiều không phải là tính tình lãnh đạm, như vậy cũng tốt hơn nhiều, bất kể nàng yêu thích nam nhân hay nữ nhân, miễn là còn có thất tình lục dục, vậy hắn liền còn có cơ hội, dù sao cũng tốt hơn lãnh mạc xa lánh như trước đây, lại nói lúc này hai người là còn có quan hệ hợp tác, cơ hội gặp mặt nhiều như vậy, luôn có thể tìm được —— thời gian hẹn hò thích hợp.
Tâm tình Thẩm Hạo không tệ mà dặn dò bí thư: "Không trở về, trước tiên đi khách sạn DL một chuyến."
Bí thư gật đầu, phân phó tài xế đổi đường.
Vệ Kiều vẫn đứng ở trước cửa sổ cúi đầu nhìn xuống dòng xe chạy, hai tay chắp sau lưng, tiểu tây trang màu xanh thẳm khiến cho thân hình nàng càng thêm cao gầy, tóc dài xõa tung sau tai, bị gió thổi tung lên, cuối lấy những sợi tóc đều nhuộm chút hàn ý.
Không lâu sau, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Bùi Thiên nói: "Thẩm tổng đi rồi."
Vệ Kiều khép cửa sổ lại, ngồi ở trước bàn làm việc, hỏi: "Mục đích Lạc Châu Bình gặp mặt Kiều đặc trợ đã điều tra được chưa?"
Bùi Thiên đứng thẳng, thái độ cung kính nói: "Có chút manh mối, tựa hồ có liên quan đến công ty của hắn."
Sau khi Lạc Châu Bình về nước liền thành lập một công ty nhỏ, tự mình thành lập môn hộ, chỉ là quy mô nhỏ, không phải cùng một lĩnh vực với Vệ Thiên, Vệ Kiều là có biết đến, nàng hỏi: "Công ty của hắn là làm thương mại thực phẩm sao?"
Bùi Thiên: "Đúng vậy, mới vừa khai trương."
Vệ Kiều nghĩ một chút liền nói: "Chú ý hướng đi của hắn một chút, đừng để dính dáng đến Vệ Thiên."
Bùi Thiên gật đầu: "Ta đã rõ."
Vừa dứt lời chuông di động của Vệ Kiều vang lên, nàng cúi đầu nhìn, nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên Tô Tử Ngạn.
"Ở đâu? Mấy giờ tan tầm?" Sau khi nhận điện thoại, Tô Tử Ngạn đi thẳng vào vấn đề mà hỏi, Vệ Kiều cau mày: "Có chuyện gì?"
Âm thanh rõ ràng của Tô Tử Ngạn truyền đến: "Mừng sinh cho ngươi."
"Không cần."
Tô Tử Ngạn đáp lại nàng: "Được rồi, ta sắp tới nhà của ngươi rồi, về sớm một chút, ta đi vào trước."
Vệ Kiều cúp điện thoại nhẹ nhàng lắc đầu, Bùi Thiên bên cạnh hỏi: "Tam tiểu thư, làm sao vậy?"
Nàng mở miệng: "Không có chuyện gì, ngươi đem phương án của Lạn Vỹ lâu lấy tới đây."
Bùi Thiên gật đầu lập tức ra khỏi văn phòng, một lát sau liền quay lại, trên tay có thêm vài phần văn kiện, sau khi Vệ Kiều nhận lấy liền cúi đầu xem qua vài lần, bỗng nhiên khép văn kiện lại đứng lên, từ trên ghế làm việc cầm lấy áo khoác, nói với Bùi Thiên: "Tan tầm đi."
Bùi Thiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt có chút kinh ngạc, còn chưa tới năm giờ, Tam tiểu thư liền muốn tan tầm sao?
Hắn đột nhiên nghĩ đến đoạn đối thoại giữa Vệ Kiều cùng Thẩm Hạo vừa rồi, lắm miệng mà hỏi một câu: "Ngài về sớm như vậy, là muốn gặp tiểu bằng hữu sao?"
Vệ Kiều nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không có lên tiếng.