Giữa trưa ngày thứ hai, vị nữ nô bộc hay đưa thức ăn tới bình thường vẫn luôn im lặng nay lại nhẹ nhàng đi vào lên tiếng: "Tam thiếu gia, phu nhân cho mời."
Nhạc Dương theo nàng đi ra ngoài đại sảnh phát hiện mỹ phụ nhân đang ôm một cô nương áo đen đang không ngừng lau nước mắt.
Bình thường tiểu nha đầu hay nghịch ngợm nay lại giả nai bày ra bộ dáng ngoan ngoãn hiếm thấy, ngồi ở phía trước bàn ăn cơm, tay nhỏ cầm đũa tự mình ăm cơm không cẩn thận để cơm rơi đầy ra ngoài, miệng nhỏ cũng vô cùng bẩn. Nhạc Dương đánh giá cô gái áo đen nọ một chút, phát hiện nàng thế nhưng niên kỷ không lớn, khoản tầm 14-15 là cùng, tướng mạo cùng mỹ phụ nhân vài phần tương tự, chẳng qua là trên khuôn mặt mang nhiều nét ngây thơ cùng non nớt. Vành mắt nàng ửng đỏ, mặt ngọc mang theo nước mắt chưa khô, vừa thấy Nhạc Dương đi tới lập tức đưa tay vội lau đi vừa khéo vô tình kéo luôn mạng che mặt xuống.
"..." Nhạc Dương âm thầm than.
Ở Long Đằng Đại Lục này, con gái nếu như dùng lụa đen che mặt, trừ nữ đạo tặc ra thì chính là quả phụ.Vị này có lẽ chính là đại nữ nhi Nhạc Băng mà mỹ phụ nhân nhắc tới lần trước.
Nàng ở Nhạc gia xếp hàng thứ bảy trong lớp tiểu bối, cũng là biểu muội của ‘hắn’. Trong hàng tiểu bối Nhạc gia nàng là có thể được xem là một thiên tài, tám tuổi thành công khế ước bảo điển, đáng tiếc Long Đằng Đại Lục tương đối trọng nam khinh nữ, nữ nhân thế gia chủ yếu là công cụ cho các cuộc hôn nhân vụ lợi, hoặc trở thành đối tượng tuyển phi cho công tôn quý tộc thuộc hoàng thất, sớm muộn cũng phải gả ra ngoài. Đối với thực lực của nàng cũng có chút xem trọng dụng tâm bồi dưỡng, nhưng so với tôn tử Nhạc Thiên là xa xa không bằng, thậm chí so với với một vài nam nhân khác trong tộc cũng không bì được. Hơn nữa Nhạc gia này không ít thiên tài, tôn tử con trai lớn của đại phòng Nhạc Thiên mười tuổi khế ước bảo điển, thiên phú cùng chiến thú đều là cao giai, con thứ tư Nhạc Diễm, lúc mười một tuổi khế ước thành công bảo điển, con thứ sáu Nhạc Bạc, khi mười hai tuổi cũng khế ước thành công. Có chút thua kém là nữ nhi Nhạc Vũ cùng con thứ năm Nhạc Đình, hai người này đều là mười lăm tuổi thành công khế ước bảo điển.-Trucxinh-
Cho nên, so sánh với tứ phòng Nhạc Băng cũng không coi là quá bất công, hơn nữa thiên phú của nàng cùng chiến thú đều không được gia tộc coi trọng, bốn Đại tông phái trừ Linh Tiên Các chỉ nhận nữ đệ tử có phái người đến xem qua một chút, còn ba tông môn kia đều không có phản ứng.
Chính là bởi vì Nhạc gia hậu bối thiên tài vô số, mà tam phòng phụ mẫu đều mất sớm sau lại được nhận làm con thừa tự cho tứ phòng, là một bi kịch nam nhân mười chín tuổi vẫn không thể khế ước bảo điển, không nghĩ hắn là củi mục cũng không được... Nhạc Dương nghĩ thầm, cũng khó trách vị Tuyết Gia tiểu thư kia từ hôn, vốn là một thiên tài trong gia tộc nay lại gả cho một tên vô dụng thử hỏi sao chịu được?
Bi kịch nam nhân bị so sánh không nói nay lại bị từ hôn khiến tâm thần bị đả kích nghiêm trọng nên nhất thời nghĩ quẫn nhảy sông tự vận. Nhưng Nhạc Băng kia cũng đồng dạng không được xem trọng nhưng người ta lại không có như vậy nhụt trí.
Dĩ nhiên nàng không phải là bị người từ hôn, mà là từ nhỏ đã được trưởng bối quyết định hô thú. Vị hôn phu là một thiếu niên thiên tài thuộc Phong gia, nhưng bất hạnh vong mạng trong một lần luyện thí, khiến Nhạc Băng nàng chưa kịp gả đã thành tiểu quả phụ. Mà Long Đằng Đại Lục lại rất là mê tín, mọi người cho rằng tiểu cô nương này có số khắc phu. Cho nên tuy là tiểu thư Nhạc gia một trong bốn đại gia tộc, cũng không còn ai dám nhắc đến hôn sự cùng Nhạc băng nàng. Dù sao con mình mới là quý nhất, chẳng ai chỉ vì muốn trèo cao mà để con mình vong mạng vô ích.
"Tam ca, chúc mừng ngươi." Nhạc Băng thấp giọng hướng Nhạc Dương chúc mừng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của mụ mụ, chuẩn bị trở về phòng.
"Tam ca của ngươi cũng không phải là ngoại nhân, Băng nhi cũng không cần trở về phòng ăn cơm, người một nhà ăn cơm không có gì." Mỹ phụ nhân kéo Nhạc Băng ngồi xuống.
"Dạ." Nhạc Băng hơi do dự, cuối cùng cũng kéo xuống mạng che, cầm lấy bát đũa từ tốn ăn. Đang ăn bỗng nhiên mở miệng hỏi Nhạc Dương: "Tam ca thủ hộ chiến thú của huynh là thuộc loại chiến thú gì?"
"Nguyên tố loại sương mù." Nhạc Dương đồng học phát hiện, từ ngày mình xuyên qua đã không còn nói thật nữa.
"Nguyên tố loại, ta không am hiểu, ta là thiên môn học sinh trong học viện, chỉ có am hiểu chiến thú loại thực hệ, đối với nguyên tố loại không biết gì cả." Nhạc Băng đang cầm chén trầm mặc một hồi, nhẹ nói một câu: "Nếu không, ta cho ngươi một quả triệu hoán thổ tiên hệ hoa có cấp thấp nhất đồng bộ với cấp bậc của ngươi bây giờ, cũng là dễ triệu hoán ra hơn, nhưng sẽ khiến bảo điển tổn thất một tờ a.”
"Không có chuyện gì." Nhạc Dương rất rõ ràng mình hiện tại thực lực ra sao. Có ‘Ảo Ảnh’ tồn tại những mười ngày, lại có tiên thiên phá thể vô ảnh kiếm khí, Bảo điển kia tốn mất mấy tờ cũng không phải điều gì trọng yếu. Bất quá tiểu cô nương nếu dạy mình, cũng đi theo nàng học hỏi một chút. Thứ nhất ứng phó với mỹ phụ nhân, thứ hai làm quen các loại căn bản kỹ xảo triệu hoán thuật, có lẽ sau này lúc chiến đấu có thể cần dùng đến.
Nhạc Băng không phải là người nói nhiều, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, vừa trầm mặc giải quyết chén cơm trong tay. Tiểu nha đầu ở trên mặt ghế đứng lên, cầm đũa hướng đĩa cá cách nàng khá xa. Nhìn bộ dạng nàng một tay chống lên bàn một tay vươn tới trước, Nhạc Dương cảm thấy cơ thể đổ một trận mồ hôi, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng ngã a. Mỹ phụ nhân đánh nhẹ lên tay nàng, giận nàng không có quy củ. Tiểu nha đầu bị làm cho sợ đến run lên, nhưng vẫn là thành công gắp được miếng cá, thẳng lưng, trên khuôn mặt tràn đầy đắc ý hướng Nhạc Dương làm mặt quỷ khoe khoang. Ai, không nghĩ quá đắc ý vênh váo, cái ghế bên dưới lay động, đôi chân nhỏ không đứng vững, ‘ a ’ một tiếng lật ngửa .
Nhạc Dương ném chén, trước lúc tiểu nha đầu kịp tiếp xúc thân mật với đất mẹ dùng động tác chơi bóng rổ phi thân đến hai tay đỡ lấy nhóc con. Cơ thể lại thuận theo quán tính khiến trượt ra cách đó hơn hai thước. May mắn thân thể trụ vững không để tiểu nha đầu rớt xuống đất.
"Tiểu Tam ca ca thật là lợi hại!" Tiểu nha đầu đầu tiên là bị dọa khiến mặt trắng bệch, nhưng qua một lúc sau, lập tức quên hết thảy nhảy xuống ôm chầm lấy người Nhạc Dương vui thành một đoàn.
Chờ mỹ phụ nhân lấy lại tinh thần, nổi giận đùng đùng đứng lên giáo huấn vật nhỏ một trận. Tiểu nha đầu không chút hối lỗi lập tức nhanh chân bỏ chạy lấy người.
"Tam nhi, ngươi không có làm sao chứ?" Mỹ phụ nhân đau lòng đưa tay loi kéo kiểm tra Nhạc Dương khắp một lượt.
"Không, không có chuyện gì." Nhạc Dương sao có thể ở trước mặt nàng tỏ ra yếu nhược, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy... Nhưng thật ra hắn một chút cũng không có té a, mới vừa rồi là ngây người vài giây vì khiếp sợ cho thân thủ của mình. Mình vốn là một tiểu trạch nam a, thân thể từ lúc nào trở nên linh hoạt như thế ? Chẳng lẽ, đây chính là kết quả của tu luyện tiên thiên phá thể vô ảnh kiếm khí? Mình chỉ mới tu luyện mấy ngày a? Cái này tiên thiên phá thể vô ảnh kiếm khí, quả nhiên kinh người!
Nôi tâm Nhạc Dương không khỏi kích động kịch liệt, nhưng ngoài mặt lại bày ra bộ dạng như không có chuyện gì, ngồi trở lại cái bàn tiếp tục ăn cơm.
Nhạc Băng tay cầm chén nhỏ, chút kinh ngạc nhìn Nhạc Dương thật lâu mới mở miệng nói: "Tam ca bình thường đều ở tu luyện thể thuật sao? Ta bình thường khi rãnh rỗi cũng có tu luyện thể thuật qua một chút, nhưng mới vừa rồi vẫn là phản ứng không kịp. Tam ca, sau này nếu như có biện pháp khế ước với một chiến thú loại cường hóa, lại phối hợp nguyên tố loại ‘vụ’(sương mù), như vậy chiến lực nhất định rất mạnh. Xem ra, chiến thú hệ ‘vụ’ là hợp với tam ca người nhất."
Mỹ phụ nhân nghe xong, trong lòng có điểm vui mừng. Tam nhi nhà nàng chăm chỉ tu luyện không ngừng vươn lên, nhưng nàng lại có chút lo lắng. Bởi trong mắt nàng thể thuật vốn là kỹ thuật đấu đối kháng dành cho lính đánh thuê, chân chính so với triệu hoán sư là không có tiền đồ bằng.
Nàng hướng Nhạc Dương cẩn thận khuyên nhủ: "Tam nhi, ngươi dấu diếm được chúng ta thật khổ, len lén tu luyện thể thuật là không tệ, trước kia không có bảo điển không nói, đó là không có cách nào khác luyện tập. Bây giờ có triệu hoán bảo điển rồi, ngươi trước vẫn là tập trung tu luyện phát triển trieuj hoán, còn thể thuật chỉ cần phụ trợ là được. Ngàn vạn lần không được tập trung tu luyện thể thuật mà làm lỡ tiền đồ."
Nhưng thật ra trước kia trộm luyện thể thuật chính là bi kịch nam tam nhi kia a, không phải là ta... Lời này Nhạc Dương đồng học không có nói ra, chỉ gật đầu chấp nhận mỹ phụ nhân nói. Hắn cũng biết, ở Long Đằng Đại Lục trong suy nghĩ mọi người, tu luyện thể thuật cùng tu luyện triệu hoán là không cách nào đánh đồng .
Người tu luyện thể thuật, tựa như trung học không có tốt nghiệp đi ra đi làm công nhân, mà người tu luyện triệu hoán, tựa như một sinh viên đại học tốt nghiệp hạng cao. Cho dù hai người cùng lúc vào làm chung một công ty, làm cùng một bộ phận, thì đãi ngộ cũng hoàn toàn không giống nhau!
Sau khi cơm trưa xong xuôi, Nhạc Băng theo Nhạc Dương trở lại tiểu viện hắn ở. Chuẩn bị đem những gì nàng học được ở học viện chỉ lại cho Nhạc Dương vị Tam ca giả mạo này…