Tiếng kêu ấy kinh thiên động địa, đám người chạy hết về phía phát ra tiếng động.
Một chiếc BMW 520 màu xám bạc dừng lại tại vị trí cách họ khoảng 3m, lúc này cửa xe đang mở, một người đàn ông đeo kính không gọng, ôn tồn nho nhã từ trong xe đi ra.
Bùi Mộc Vân chớp chớp mắt, nhanh chóng lục tìm những người quen biết trong trí nhớ, sau đó cô hơi nhíu mày. Người đàn ông này, cô quả thực không quen.
Nguyễn Bích Dao đứng bên thấy có người tới, suýt nữa hét lên kinh ngạc. Gã này hay lắm, đây gọi là chiêu thức nguy hiểm sao? Cô nhanh chóng cúi đầu nói với Bùi Mộc Vân một câu.
Nhưng Bùi Mộc Vân còn chưa lên tiếng, người đàn ông đó đã đi tới trước mặt cô, cười hòa nhã: “Anh tới muộn rồi, em không giận chứ?” Sau đó người đàn ông ấy lập tức ngồi xuống, ôm lấy Quả Đống: “Bảo bối, ba tới đón con xuất viện.”
Lôi Thanh nghe thấy tiếng người đàn ông đó nói, đôi mày càng nhíu chặt. Anh nhìn về phía người đàn ông rồi lại nhìn Bùi Mộc Vân, hỏi với vẻ không dám tin: “Anh ta chính là chồng em, ba của Quả Đống?”
Bùi Mộc Vân cười tươi: “Phải, giờ anh tin rồi chứ?”
Nhưng Quả Đống bị người đàn ông ôm thì đờ đẫn. Thì ra mẹ thật sự biết làm ảo thuật, biến ra một người bố cho nó. Nó lấy tay chọc chọc vào má người đàn ông, mềm mềm: “Đúng là ba thật rồi.”
Thật ra ý của Quả Đống là người đang ôm nó thực sự tồn tại, không phải ảo ảnh. Nhưng Lôi Thanh nghe được câu này lại hiểu thành: người đàn ông này thật sự là ba của Quả Đống. Trẻ con sẽ không nói dối. Anh hiểu được điều này, trái tim bỗng chốc rơi xuống vực sâu.
“Vị này là?” Người đàn ông nhìn Lôi Thanh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bùi Mộc Vân vội vàng tiếp lời: “Chỉ là một người bạn bình thường tới thăm Quả Đống. Vậy… chúng ta đi thôi.” Cô lấy lại hành lý trong tay Lôi Thanh, bước nhanh về phía chiếc BMW xám bạc. Cô không dám quay lại nhìn Lôi Thanh, cũng không dám nhìn những người khác, cô sợ quay lại sẽ tiết lộ bí mật nơi đáy mắt.
Người đàn ông kia cười cười với Lôi Thanh: “Vậy chúng tôi xin phép đi trước.
Quả Đống, tạm biệt chú đi con!” Lúc nói những lời này, anh ta lại quá đỗi tự nhiên và quen thuộc. Quả Đống vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chú.”
Người đàn ông đó lại nói với Nguyễn Bích Dao: “Vậy chúng tôi đi đây, có gì liên lạc sau.”
“Vâng.” Nguyễn Bích Dao đáp một tiếng, đi về phía xe của mình. Người đàn ông tới gần trước chiếc BMW, giao Quả Đống cho Bùi Mộc Vân trước sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe ra ngoài.
Khi chiếc xe đi ngang qua người Lôi Thanh, Quả Đống dí mặt lên cửa sổ nhìn người bên ngoài. Trong lòng thằng bé bỗng nảy ra một suy nghĩ. So với người đàn ông đang lái xe này, thật sự nó càng muốn người chú trong đầu có vấn đề kia là bố mình hơn. Mặc dù suy nghĩ này rất không tốt nhưng nó vẫn không kiểm soát được.
Lôi Thanh ngồi vào trong xe, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Anh đợi cô ba năm, lẽ nào thật sự là phí công vô ích? Sao cô có thể cứ như vậy kết hôn với người đàn ông khác? Anh nên từ bỏ cô sao? Nhưng anh không cam tâm, ngàn lần không cam tâm.
Trong xe, Tiểu Quả Đống bò lên ghế lái, thò đầu hỏi người đàn ông lái xe: “Chú thật sự là bố của con sao? Nhưng vì sao chú không tới thăm con? Chú không thích Quả Đống à?”
Người đàn ông kia liếc nhìn gương chiếu hậu có vẻ ngượng ngập, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Bùi Mộc Vân. Bùi Mộc Vân gượng gạo cười với anh ta, rồi kéo Quả Đống lại, giải thích: “Quả Đống, chú ấy… chú ấy không phải ba con.”
“Không phải ba?” Tiểu Quả Đống không hiểu: “Mẹ ơi, nhưng chẳng phải ban nãy mẹ nói chú ấy là ba sao? Sao lại không phải rồi? Ba có thể biến qua biến lại sao?”
Bùi Mộc Vân liếm liếm môi. Cô quả thực không biết nên giải thích chuyện này với Quả Đống sao cho hợp lý: “Quả Đống, chuyện này khá phức tạp. Mẹ chỉ có thể nói với con rằng, ba con… không còn nữa.”
“Không còn? Không còn là sao ạ?”
“Không còn…” Bùi Mộc Vân vắt óc suy nghĩ: “Không còn tức là lên thiên đường như bà ngoại ấy.”
“Thiên đường? Thiên đường là nơi nào ạ? Có vui không ạ? Chúng ta có thể lên đó tìm bà ngoại và ba không?”
Bùi Mộc Vân xoa đầu thằng bé, có chút bi thương: “Chúng ta không thể lên thiên đường tìm họ chơi, vì thiên đường cách chúng ta xa lắm, không tới được con ạ.”
Tiểu Quả Đống nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói với Bùi Mộc Vân: “Mẹ ơi, con nghĩ kỹ rồi, sau này lớn lên con sẽ chế tạo phi thuyền.”
“Sao lại chế tạo phi thuyền?”
“Vì phi thuyền bay nhanh lắm, như thế chúng ta có thể lên thiên đường chơi với bố và bà ngoại.” Tiểu Quả Đống phấn khích nói.
Bùi Mộc Vân nghe xong, lòng càng năkng nề hơn. Thằng bé thật đáng thương, sau này cô nhất định phải hết lòng thương yêu nó.
Chiếc xe đi tới trước cửa nhà Nguyễn Bích Dao, vừa đúng lúc Nguyễn Bích Dao cũng đến. Người đàn ông kia giúp Bùi Mộc Vân bê hành lý xuống xe. Bùi Mộc Vân đón lấy, mỉm cười nói: “Hôm nay thật cảm ơn anh quá, không ngờ anh diễn đạt như vậy. Hôm khác tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?”
Bên cạnh, Nguyễn Bích Dao tiếp lời: “Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, vừa đúng hôm nay anh đã giúp chúng tôi một việc lớn.” Nói rồi, cô nháy mắt với Kiều Tử Phương.
Kiều Tử Phương ngại ngần nói: “Chỉ là diễn một vở kịch thôi mà, không cần khách sáo.”
“Đi thôi, đi thôi.” Nguyễn Bích Dao thúc giục: “Vừa hay hôm qua nhà tôi mua rất nhiều đồ ăn, hôm nay mọi người phải phụ trách ăn bằng sạch cho tôi.”
Thức ăn do Bùi Mộc Vân nấu, Nguyễn Bích Dao ở bên giúp việc. Ngoài phòng khách, Kiều Tử Phương cùng chơi với Tiểu Quả Đống. Có lẽ thằng bé chưa bao giờ được chơi vui như vậy, không ngừng cười khanh khách.
Nguyễn Bích Dao rửa rau, ngó ra phòng khách, huých vào cánh tay Bùi Mộc Vân, cười nói: “Thế nào? Tử Phương không tồi chứ hả?”
Bùi Mộc Vân múc món cá kho tàu trong nồi vào đĩa, tùy ý gật đầu: “Ừm, cũng không tệ.”
“Tớ thấy hay là cậu suy nghĩ thử xem sao?”
“Suy nghĩ gì chứ?”
Bùi Mộc Vân cầm nồi rửa dưới vòi nước, nhân tiện lùi xa Nguyễn Bích Dao một chút: “Này, dịch ra kia, tớ rửa nồi đã.”
Nguyễn Bích Dao dịch ra chút xíu rồi làm mặt nghiêm túc: “Đương nhiên là chuyện cả đời của cậu rồi. Cậu xem Tử Phương tốt như vậy, lại chịu giúp đỡ cậu, hơn nữa tớ cũng kể hoàn cảnh của cậu cho anh ấy nghe rồi…”
“Hả?” Bùi Mộc Vân đang rửa nồi chợt khựng lại: “Không lẽ cậu kể cả quãng thời gian giữa tớ và Lôi Thanh?”
“Xì!” Nguyễn Bích Dao lườm nguýt: “Cái đó thì nhiên là không. Tớ chỉ nói cậu chưa cưới đã có con, người đàn ông đó chết rồi, dứt điểm rồi, đúng chưa?”
Bùi Mộc Vân lắc đầu, cô nàng này cũng biết bốc phét thật, nhưng lý do này cũng được lắm. Người đàn ông đó chết rồi, cô hy vọng người đàn ông đó chết rồi, sau đó sẽ không chạy tới làm đảo lộn cuộc sống bình yên của cô nữa, nhưng chuyện đời đâu như người ta mong muốn!
“Cậu đấy, bớt lo cho mình thôi, lo cho cậu trước đi. Chuyện lớn của cậu chẳng phải cũng chưa giải quyết xong sao? Mình chí ít còn có Quả Đống.” Vừa nghĩ tới Quả Đống, lòng cô lại mềm nhũn ra.
Bữa cơm rất thịnh soạn, mấy người ăn rất vui vẻ, đặc biệt là Kiều Tử Phương giữa chừng còn khen Bùi Mộc Vân mấy lần. Nguyễn Bích Dao nhạy cảm, đương nhiên nhận ra Kiều Tử Phương có chút tình ý với Bùi Mộc Vân.
Ăn cơm xong, Kiều Tử Phương xin phép về để đi làm. Nguyễn Bích Dao nhân cơ hội đẩy Bùi Mộc Vân ra cửa: “Mộc Vân, cậu tiễn Tử Phương giúp tớ đi, tớ chơi với Quả Đống.”
Bùi Mộc Vân khó xử nhìn Nguyễn Bích Dao, đành tiễn Kiều Tử Phương ra cửa.
Hai người đi thang máy xuống. Tấm gương nhẵn bóng trong thang máy soi rõ bóng hai người. Bùi Mộc Vân nhìn qua, đúng lúc thấy Kiều Tử Phương đang nhìn mình. Hai người nhìn vào mắt nhau, Kiều Tử Phương cụp mắt xuống, đẩy đẩy kính, lộ vẻ xấu hổ.
Thật ra Kiều Tử Phương trông rất ưa nhìn, gương mặt sáng sủa, sống mũi cao, đeo kính vào trông lại rất học thức, hơn nữa tính cách cũng ôn hòa nhã nhặn, là một đối tượng rất lý tưởng, chỉ là hiện tại Bùi Mộc Vân không có tâm tư nghĩ chuyện này.
Kiều Tử Phương lên tiếng: “Thật ra tôi thường nghe Bích Dao nhắc về cô.”
Bùi Mộc Vân có chút bất ngờ: “Vậy sao? Cô ấy nói gì về tôi?”
Kiều Tử Phương cười nói: “Cô ấy nói cô rất đẹp, ưa nhìn nhất trong những người bạn của cô ấy. Hôm nay gặp rồi, tôi cảm thấy cô ấy không hề nói quá.”
Thang máy tới tầng một. Hai người bước ra, xe của Kiều Tử Phương ở ngay bên ngoài: “Vậy… anh lái xe cẩn thận, cảm ơn anh.”
Kiều Tử Phương chần chừ giây lát rồi rút di động ra: “Cho tôi số điện thoại của cô đi, sau này có chuyện gì cũng tiện liên lạc.”
“Dạ? À…” Bùi Mộc Vân đành đọc số di động của mình.
Tiễn Kiều Tử Phương đi rồi, Bùi Mộc Vân chợt thở phào.
Quả thực chuyện này cô không đối phó nổi, mong là không có lần sau
Lôi Thanh lái xe ra ngoại ô dạo một vòng rồi trở về, hít thở một chút không khí trong lành, tâm trạng cũng khá hơn. Khi anh trở về công ty cũng là đúng ba giờ chiều. Liễu Thường Thanh thấy Lôi Thanh đi vào trong văn phòng, không khỏi có chút ngạc nhiên. Chẳng phải anh nói phải đi làm việc riêng, mấy ngày sẽ không đến ư? Lẽ nào xong cả rồi? Anh biết Lôi Thanh trước nay là người cuồng công việc, hầu như đều không xin nghỉ phép, lần này xin nghỉ quả thực hiếm có.
Anh cầm tài liệu đi vào phòng làm việc của Lôi Thanh thấy anh đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, cầm bút viết nhanh từ gì đó lên giấy.
Liễu Thường Thanh đưa tài liệu và nói: “Đây là hình ảnh và phương án đơn vị thiết kế ‘Mỹ lệ gia viên’ lần này cung cấp. À, tôi còn yêu cầu họ gửi thêm hồ sơ của kiến trúc sư.”
“Ừm.” Lôi Thanh đáp khẽ một tiếng, đón lấy tập hồ sơ. Lúc anh giơ tay lên, Liễu Thường Thanh cuối cùng đã nhìn rõ chữ anh viết trên giấy – Bùi Mộc Vân.
Anh chợt tỉnh ngộ, thì ra cậu ấy lại nhớ người con gái đó rồi. Anh biết ông chủ của mình có một tính lạ, là những khi nhớ về người đó sẽ thích viết tên cô ấy lên giấy, viết đầy một mặt rồi vo tròn ném đi, xong lại viết tiếp. Lúc tâm trạng không vui, có khi cậu ấy ngồi viết cả ngày. Sau đó ngày hôm sau đảm bảo bác lao công sẽ lại tới oán thán với anh: Cậu xem, sếp lại lãng phí giấy rồi, vứt cả một sọt rác.
Anh quả thật không hiểu một người luôn mạnh mẽ, quyết đoán trong mọi việc sao lại không thể nhìn thoáng chuyện tình cảm? Nhớ một người có thể nhớ tới bốn năm, trái tim của anh quả thật cứng rắn?