Chỗ ngồi của bọn họ vừa hay sát cửa sổ, còn ở tầng thuợng, tầm nhìn vô cùng rộng lớn, gần như có thể thấy nửa thành phố. Còn chưa đến nơi thằng bé đã yêu thích nơi này. Nó vỗ tay nói: “Mẹ, nơi này thật lớn, sau này chúng ta còn có thể tới nữa hay không?” Bùi Mộc Vân định nói tiếp, vậy mà tốc độ của Lôi Thanh đã nhanh hơn: “Tất nhiên là có thể, sau này chú có thể dẫn con tới đây mỗi ngày”.
Bùi Mộc Vân oán giận liếc mắt: “Đừng tùy tiện hứa hẹn với nó, nếu không thể thực hiện sẽ làm tổn thương lòng tin của nó”. Lôi Thanh nhìn Bùi Mộc Vân thật sâu: “Anh không có tùy tiện hứa hẹn, nến em đồng ý, mỗi ngày anh sẽ dẫn nó đến đây ăn cơm có được không?”
“Xin anh đừng lôi kéo tôi”.
“Mộc Vân, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
“Lôi Thanh, bây giờ đứa nhỏ ở đây, tôi không muốn nói chuyện với anh về vấn đề này”.
Bùi Mộc Vân đi lên dắt tay Quả Đống, mỉm cười: “Quả Đống, chúng ta đi rửa tay có được hay không?”
Tiểu Quả Đống không nghe rõ lời nói của bọn họ, nhưng trực giác nói cho cậu biết, hình như bọn họ cãi nhau, tại sao bọn họ phải cãi nhau? Bùi Mộc Vân dẫn cậu đi rửa tay, trên đường đi cậu đều tự hỏi vấn đề này, đúng là quan hệ của mấy người lớn quá phức tạp, cậu bé càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Khi bọn họ quay về, đúng lúc phục vụ đứng ở chỗ bọn họ chờ gọi món. Lôi Thanh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Quả Đống: “Quả Đống, con muốn ăn cái gì nào?”
“Con muốn ăn bò bít tết, còn muốn ăn tôm hùm, cái loại thật là to. Trước đây con thấy Nữu Nữu nhà bên cạnh ăn, ba của bạn ấy là đầu bếp trong nhà hàng có thể nấu rất nhiều món ăn ngon”.
Ánh mắt thằng bé sáng rực.
“Nhưng bà chỉ biết kho cá và luộc trứng, ăn không ngon chút nào”. Thằng bé chu miệng, ánh mắt ảm đạm. Lôi Thanh cầm thực đơn nói nhỏ với phục vụ vài câu, lúc này mới hỏi:
“Vậy mẹ không có nấu món ăn ngon cho con sao?”
“Mẹ...” Tiểu Quả Đống giương mắt nhìn mẹ, Bùi Mộc Vân nói thì chậm mà làm thì nhanh, đưa tay chặn cái miệng nhỏ của Quả Đống
“Cá và trứng đối với trẻ nhỏ...rất dinh dưỡng, ăn nhiều có thể...trở nên thông minh”.
Lôi Thanh nhăn mặt nhíu mày, động tác và vẻ mặt của Bùi Mộc Vân có chút kỳ quặc, nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào thì anh cũng nhìn không ra.
Một lát sau, món ăn bọn họ gọi đã được dọn lên bàn. Đĩa bò bít tết của Quả Đống còn chưa cắt, vì thế Bùi Mộc Vân lấy đĩa của cậu bé qua, dùng dao dĩa cắt bò bít tết ra sau đó trả lại cho cậu. Thằng bé xiên miếng bò bít tết được cắt lên ăn ngon lành.
“Ăn ngon không, Quả Đống?”
Giọng nói Lôi Thanh dịu dàng, mang theo ý cười nhẹ nhàng. Anh cảm thấy Quả Đống chính là một liều thuốc hòa giải tốt nhất, trong lúc này có thể hòa giải mối quan hệ của anh với Bùi Mộc Vân.
Trong ba năm qua, anh không biết Bùi Mộc Vân phải trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng anh biết cô rất hận anh. Năm đó trong đêm tân hôn của cô và Mục Thiểu Du, anh kiên quyết xông vào, quấy nhiễu chuyện tốt của bọn họ, làm cho cô phải đi ra nước ngoài. Nhưng khi anh muốn chịu trách nhiệm việc này, Bùi Mộc Vân lại biến mất không tìm thấy. Anh tìm rất lâu, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm thấy cô.
“Dạ, ngon lắm ạ”.
Thằng bé trả lời giòn giã, trong miệng đều là thức ăn. Cậu bé xiên một miếng bò bít tết giơ lên trước mặt Lôi Thanh, nói: “Chú, chú có muốn ăn thử bò bít tết của con không”.
Không thể từ chối, Lôi Thanh hơi cúi xuống ăn miếng thịt bò. Thằng bé lại xiên miếng bò bít tết đưa trước mặt Bùi Mộc Vân: “Mẹ, mẹ muốn ăn thử bò bít tết của con không?”.
Bùi Mộc Vân đang cười thầm Lôi Thanh, đành phải xấu hổ cúi đầu lấy miếng bò bít tết cho vào miệng.
“Ăn ngon không?” Thằng bé cười tủm tỉm hỏi.
Bùi Mộc Vân che miệng, gật đầu: “Ngon lắm”. Cô dừng lại một chút rồi lại nói: “ Quả Đống, chúng ta ăn nhanh lên, con còn phải về ngủ trưa nữa?”
Qua mấy ngày chăm sóc Quả Đống cô cũng rút ra một ít kinh nghiệm, ví dụ như sau khi ăn trưa thằng bé nhất định phải ngủ trưa một chút, như vậy mới có tinh thần. Hay là, trước khi ngủ thằng bé thích uống sữa nóng, ngủ không đủ giấc sẽ khóc, ngủ đủ rồi sau khi rời giường nhất định sẽ cười tủm tỉm...
Bùi Mộc Vân nói như vậy, Lôi Thanh hiển nhiên nghe ra được lời của cô có ý khác, không phải là muốn nhanh chóng dẫn Quả Đống rời khỏi anh sao? Chẳng qua hôm nay với anh như vậy đã rất thỏa mãn, a không thể khiến Bùi Mộc Vân lập tức chấp nhận mình, cứ từ từ sẽ được, Ngu Công đều có thể dời núi mà, Bùi Mộc Vân càng không phải một ngọn núi, anh không tin không thể làm cô cảm động.
Ba người đang ăn, đột nhiên vang lên một giọng nói: “Lôi tổng, thật trùng hợp, anh cũng dùng cơm ở đây sao?”
Giọng nói pha lẫn tiếng Quảng Đông nồng đậm. Lôi Thanh ngẩng đầu, đứng lên cười nói: “Nghê tổng, thật trùng hợp.”
Trước mặt là người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, cao gầy, đeo gọng kính màu vàng, anh ta là bạn làm ăn với Lôi Thanh. Vị Nghê tổng này nhìn Bùi Mộc Vân và Quả Đống, cố ý biểu lộ ánh mắt chỉ trích: “Lôi tổng, anh thật là không đúng, kết hôn cũng không báo tin cho anh em biết, anh xem con trai của anh đã lớn như vậy, tôi đây còn không có đến ăn bánh cưới ?”
Lôi Thanh liếc mắt nhìn Bùi Mộc Vân, thấy dáng vẻ cô tự nhiên, cũng không có biểu hiện gì là phản đối vì thế tiếp lời nói: “Hôm nào nhất định mời Nghê tổng dùng cơm”.
“Được, cứ quyết định vậy đi”. Nghê tổng rất biết điều gật đầu.
“Vậy mọi người cứ từ từ ăn, tôi đi trước”.
Sau khi Nghê tổng đi rồi, Lôi Thanh cười tủm tỉm nói: “Em xem, người khác đều đều thấy chúng ta giống vợ chồng, vị Nghê tổng kia rõ ràng thấy Quả Đống giống anh”.
“Hừ”. Bùi Mộc Vân cười nhạo
“Đừng tự khoe khoang, Quả Đống làm sao lại giống anh”.
“Được, vậy thì giống em”.
Bùi Mộc Vân không để ý Lôi Thanh, chỉ mong Quả Đống ăn nhanh lên. Ăn một bữa cơm hơn một giờ, ở bên ngoài đã hết mưa, không khí hết sức trong trẻo nhưng hơi lạnh.
“Lôi Thanh, không cần đưa chúng tôi đi nữa, chúng tôi tự đón xe về”.
“Như vậy sao được?”.
Lôi Thanh hiển nhiên là không chịu, anh quay đầu hỏi Quả Đống: “Quả Đống, chú đưa hai người về có được không?”
Tiểu Quả Đống đáng thương nhìn Bùi Mộc Vân: “Mẹ, để cho chú đưa đi, con thích ngồi xe của chú ấy”.
Nhìn ánh mắt của thằng bé, lòng của cô làm sao cũng không thể cứng rắn, thở dài: “Chỉ cho phép một lần, lần sau không được như vậy nữa”.
Chỗ ở của Bùi Mộc Vân, lần trước Lôi Thanh đã đến một lần. Hiển nhiên là quen thuộc, đến nơi, Lôi Thanh ôm Quả Đống xuống xe. Bùi Mộc Vân không cảm ơn Lôi Thanh, dắt tay tiểu Quả Đống đi phía trong hành lang, đi vài bước, đột ngột dừng lại, cô ngồi xổm xuống đối diện tiểu Quả Đống nói: “Quả Đống, chờ mẹ một chút”.
Bùi Mộc Vân xoay người đi ra bên ngoài hành lang, đi đến trước mặt Lôi Thanh, cô biết anh còn chưa đi.
“Lôi Thanh” Bùi Mộc Vân lập tức nói: “Sau này đừng đi theo chúng tôi nữa, tôi không phải đồ ngốc, anh đã đi theo chúng tôi từ chỗ nghĩa trang? Tôi đã nói rồi, chuyện của chúng ta không có khả năng. Anh cứ đi con đường ánh sáng của anh, tôi phải vượt qua con đường gian nan của tôi, tôi hi vọng anh đừng đến quấy rầy tôi”.
Nói xong, Bùi Mộc Vân tự nhiên xoay người, không định dừng lại mà đi vào nhà. Lôi Thanh đứng ở đó, nắm chặt tay, anh biết bước vào trái tim Bùi Mộc Vân rất khó khăn:
“Bùi Mộc Vân, trái tim của em làm bằng sắt đá sao?”
Cho dù nó sắt đá thì anh cũng nhất định làm cho nó tan chảy.