Editor: Rùa Lười
________________________________________
Bạn bè là để lợi dụng, anh em là để phụ bạc, mỹ nữ là để ngắm, dưỡng nhãn, còn lão đại... Lão đại là để nịnh hót.
Khi Trương Kiệt Thụy nhìn thấy Anh Hùng, cũng chính là lão đại trong tương lai của mình, mấy từ chuyên dùng để nịnh hót cứ tuôn ra cuồn cuộn như nước, dòng chảy ấy mênh mông mà dữ dội, nhất thời chất đầy trong bụng anh, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy chỉ có thể giữ nó lại ở đáy lòng...
Câm nín một lúc lâu, nịnh hót không cần phải vội vàng, nhưng nhất định vẫn phải nịnh.
"Lão Đại, anh hút thuốc không? Cây thuốc lá được trồng trên núi Nghi Mông đấy, nhãn hiệu của quê hương, mùi vị trong sạch, thơm lắm!"
"Không hút!"
"Lão Đại, anh uống nước không? Muốn uống nước nóng hay nước lạnh? Có cần cho thêm đá không?"
"Không uống!"
"Lão Đại, anh có bạn gái không? Là kiểu "ngực tấn công mông phòng thủ" hay kiểu "em gái nhà hàng xóm"?"
"Hả?... Chẳng nhẽ cậu muốn giới thiệu cho tôi một cô?" Anh Hùng cười meo meo, tạm đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu lên, xem ra cấp dưới của anh lại thêm một kẻ dở hơi nữa rồi, tại sao nói "lại...nữa", bởi vì ở đây đã có sẵn một tên dở hơi rồi.
"Không phải đâu, Lão Đại, tôi hỏi xem dạo này anh có định đá em nào không, em định hốt luôn đấy!"
"Hự..." Mọi người toát mồ hôi lạnh, da gà gai ốc cứ nổi hết lên.
"Được rồi, Thang Mẫu, cậu với Kiệt Thụy cùng một nhóm, dẫn cậu ta đến chỗ trống đối diện với cậu đi, cho cậu ra quen với môi trường làm việc một chút."
[Thang Mẫu chính là phiên âm của "Tom" sang tiếng trung, còn "Jerry" dịch sang tiếng trung sẽ là Kiệt Thụy.]
Cái tên tóc vàng gầy còm đó cười cợt nhả chạy đến, giới thiệu với Kiệt Thụy: "Lão Đại nhà chúng ta là thiên tài đấy."
Jerry: "Lão Đại, cậu ta nói anh thiên sinh xuẩn tài (trời sinh đã là một tên ngốc)."
Anh Hùng: "Hửm?"
Tom: "Sao cậu có thể châm ngòi ly gián như vậy chứ? Người như Lão Đại ấy, vừa có nội hàm lại vừa có khí chất."
Jerry: "Khí chất? Lão Đại, cậu ta bảo anh vừa có tính khí trẻ con còn có tố chất mắc bệnh thần kinh nữa!"
Anh hùng: "Được rồi! Hai người các cậu thôi ngay đi!"
Dưới sự dẫn dắt của Thang Mẫu, Trương Kiệt Thụy đã đến được chỗ ngồi của mình, đó mà một khoảng không gian riêng biệt có bàn làm việc lớn, bên dưới là tủ có ngăn kéo và thân máy tính, trên mặt bàn bày mấy tập văn kiện, một chậu xương rồng và một cái màn hình tinh thể lỏng 17 inchs. Còn có một cái ghế xoay nho nhỏ, nhìn đi nhìn lại nhìn thế nào cũng thấy giống ghế của con gái, Trương Kiệt Thụy vừa ngồi xuống là vừa in không một kẽ hở luôn, anh thoải mái xoay một vòng, có công việc rồi, thật tuyệt với!
"Hey! Tom, Lão Đại bảo cậu hướng dẫn tôi làm quen với công việc, mau mau tới đây dạy tôi đi!"
"Jerry, tôi nói cho anh biết nhá, tôi cũng chỉ vừa mới tới thôi."
"Ồ mố?"
"Tôi mới đi làm từ tuần trước, cho đến giờ thì cũng chỉ học được một thứ duy nhất."
"Thứ gì?"
Tom quay đầu lại nhìn Anh Hùng đang bận rộn làm việc, xác nhận lại một lần nữa rằng mình an toàn, cậy ta ra vẻ thần bí, nói: "C...S."
"Ở đâu thế? Có kết nối Internet không?"
"Có!"
Hồi đi học, bạn học Trương Kiệt Thụy nhà chúng ta chẳng giỏi cái gì, chỉ có nghịch máy tính là không chê vào đâu được, chẳng lạ gì với Red Alert, War Craft, Truyền Kỳ, Chinh Đồ, Hoàn Mỹ, Thực Huống, Tam Quốc Chí, CS, CMFM (toàn là tên game cả), thậm chí ngay cả Super Mario, gỡ mìn, chơi bài cũng không buông tha. Nhưng tinh thông, e hèm, tinh thông cũng chỉ ở trình độ kể tên mấy thứ này thôi, ngoài ra thì cơ bản là anh còn chưa nghiên cứu qua bao giờ...
"Làm hai ván? Ai thua thì sẽ phải mời bữa trưa!" Tom đề nghị.
"Tiểu tử, cậu đừng hối hận nhá! Nhớ hồi đó ở trường học, Kiệt Thụy anh đây chơi Red Alert toàn chơi lấy một chọi hai, Tam Quốc Chí thì một lần đã qua cửa, tung hoành CS, còn phá đảo trò đặt bom với đánh bài nữa, chưa bao giờ nếm qua mùi thất bại, cậu dám chơi không?"
"Hứ, ông đây không phải cậu cứ hù dọa là sẽ sợ nhá!" Thang Mẫu phun ra một câu mang đặc khẩu âm Thượng Hải, tên tóc vàng này vung tay một cái, nhập cuộc chơi với Trương Kiệt Thụy.
Quả thật là Trương Kiệt Thụy đang khoác lác, đúng là anh lãng phí khá nhiều thời gian ở phương diện này, nhưng tài nghệ của anh thì lại chẳng có là bao. May là Tom ngồi đối diện cũng chỉ là một tay gà mờ, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, thực lực ngang nhau, tình hình chiến sự tạm thời không phân thắng bại.
"Jerry, một ván cuối cùng, quyết định tiền cơm trưa hôm nay ai sẽ trả!"
"Tiểu tử kia, ông đây không tin không thu phục được cậu!"
"Hey, Jerry, có bản lĩnh thì cậu đi ra đi, đừng cứ trốn ở phía sau mãi thế, tôi nhìn thấy cậu rồi." Hai người chơi trốn tìm trên máy tính, nhờ vào bản đồ nhỏ, cả hai đều đã xác định được vị trí của đối phương, nhưng chẳng qua là chẳng có ai muốn mạo hiểm bước ra trước.
"Hừ... Nói bé thôi, Lão Đại đang nhìn cậu đấy."
"Đâu?"
Trong giây phút ngắn ngủi lúc Lý Thang Mẫu quay đầu lại, đồng chí Trương Kiệt Thụy anh dũng nhảy ra, bắn bòm một cái, kẻ trộm thắng cảnh sát, một chiến thắng dứt khoát, mạnh mẽ.
"Đồ chơi bẩn!"
"Luật chơi không nói rõ là cấm chơi xấu mà, bữa trưa hôm nay cậu mời!"
"Hay là chơi lại một ván nữa?"
"Cược bữa chiều?"
"Ừ."
"Được thôi, bữa chiều của tôi nhờ cậu rồi!"
Lại chém giết nghiêng trời đổ đất...
"Hai tên dở người các cậu, tôi là lão đại còn đang bận muốn chết, các cậu lại ngồi đây đánh CS!" Chẳng biết Anh Hùng đến từ lúc nào, đứng ở ngau phía sau lưng Lý Thang Mẫu.
"Lão Đại, là Lý Thang Mẫu dụ dỗ em, em vừa mới tới, làm sao mà biết game ở đâu chứ, Lão Đại, anh nói xem có đúng không?"
"Không có nghĩa khí!" Lý Thang Mẫu tức giận đứng dậy.
"Hey, Lão Đại, cái tên ngốc này vào công ty kiểu gì vậy?"
"Giống như cậu thôi."
"Mố?"
"Hai người các cậu, là mỹ nữ cấp cao, tình nhân hoàn mỹ nhất trong mộng của phái nam công ty ta, nữ cường nhân ngầu nhất - Du Man Lệ giới thiệu đến." Anh Hùng kéo dài âm cuối ra, vô tình biểu thị sự bất mãn của bản thân, đưa cả hai tên ăn hại này vào tổ của anh, bảo anh sống kiểu gì giờ...
"Ồ, thảo nào cậu ta ngốc như thế!" Cuối cùng Trương Kiệt Thụy cũng hiểu được Lý Thang Mẫu làm thế nào mà vào công ty được.
"Hú, Lão Đại, Du Man Lệ còn trẻ như vậy, làm thế nào mà ngồi lên ghế Giám đốc bộ phận Nhân sự được vậy?" Vấn đề này đã quấy nhiếu Trương Kiệt Thụy rất lâu, nhưng anh lại ngại không dám hỏi. Mấy ngày nay, Du Man Lệ chăm sóc anh như một người chị gái, nên không thể giải thích theo hướng bán sắc leo lên được, nếu mà nghĩ như vậy... Anh đúng là người mất nhân tính rồi.
"Hơ hơ, cậu biết tổng giám đốc của chúng ta là ai không? Ông già ấy cũng mang họ Du! Hiểu chưa? Du Man Lệ là con gái Tổng giám đốc!"
"Ồ!" Cuối cùng Trương Kiệt Thụy cũng yên lòng, điều này cũng đã hoàn toàn gỡ được khúc mắc của anh, trong lòng anh hình tượng của Du Mạn Lệ vẫn là một nữ thần thuần kiết không khuyết điểm.
"Cậu nghĩ gì thế? Dùng não suy nghĩ một tí đi! Nhìn thấy Chu Kiên Cường ở bộ phận Thị trường bên cạnh không? Người ta đi du học ở Harvard về, theo đuổi cô ấy mà vẫn bị từ chối, còn mấy người như chúng ta... Tỉnh lại đi!"
"Chu Kiên Cường? Cái tên này đúng là "cường" thật, hình như trùng tên với một con heo thì phải?"
"Sao cậu lại ngố thế nhỉ, như cái tên bị vùi trong đống đổ nát 36 ngày xong được cứu ra ấy."
"Lão Đại, thực ra tên anh ta... Đọc ngược lại nghe cũng rất mạnh mẽ đấy."
"Hửm?... Cũng đúng."
[Chu Kiên Cường, đọc là Zhu Jian Qiang, đọc ngược lại là Qiang Jian Zhu, nghĩa là hấp diêm con heo... Quỳ]
"Lão Đại, trưa nay anh có rảnh không?"
"Sao? Chuẩn bị nịnh hót?" Anh Hùng nhìn mấy tên này, bản thân anh tốt nghiệp từ khoa Mỹ thuật của một trường đại học danh tiếng, nên anh không thích thế hệ trẻ ngày nay lắm, không có tài mà lại không cố gắng, thật đáng ghét. Nhưng tính tình của anh vẫn còn tốt chán, giúp đỡ cấp dưới, hòa đồng với mọi người.
"Không phải, Tom muốn mời chúng ta!" Trương Kiệt Thụy làm gì có tiền chứ, tạm không nói đến chuyện chưa có lương, có phát lương thì cũng bị bên Tài vụ trừ sang tiền viện phí hết.
"Tom, Lão Đại hỏi cậu có phải là muốn mời anh ấy ăn trưa không?"
"Mời Lão Đại, không thèm mời cậu!" Lý Thang Mẫu vừa đi vừa nói.
"Why? Đừng quên là vừa nãy tôi thắng, cậu nợ tôi một chầu đấy."