Edit: Lạc Lạc
Em gái em ngồi ở đầu giường, anh trai anh ngồi trên giường, lắc lư, giường nhỏ lay động khoan thai...... lắc lư khoan thai......
Trương Kiệt Thụy ngâm nga đổi nhịp bài hát, bước chân lúc có lúc không, lảo đảo đến công ty. Hôm nay đúng là đã muộn, cũng không có cùng nhau bị trễ, trước sảnh Tô Thanh Thanh vẫn không thay đổi gì, vẫn là cầm gương bôi mỹ phẩm, rảnh rỗi chính là cắn hạt dưa.
"Thanh Thanh, chào buổi sáng!"
"Sớm? Cũng sắp tan tầm rồi!...... Jerry đáng chết kia! Đã trễ, đã trễ, đã trễ!......"
Trương Kiệt Thụy nhìn dáng vẻ không thể nói lý của cô, đoán chừng tối hôm qua Lý Tom không phục vụ tốt bà cô nhỏ này, sao mà tức giận lớn như vậy!
"Đã trễ thì đã trễ, ghi một lần thì thôi, gia đi trước đây!"
Trương Kiệt Thụy nghênh ngang đi vào trong, không thể để người khác nhìn ra hôm nay anh tới trễ, đi ngang qua phòng thị trường tới đây thuận tiện cầm theo một sấp tài liệu, kẹp ở trong ngực, không giống đi trễ chút nào.
"Tom? Ai đánh cậu?"
Lý Tom đang úp mặt trên mặt bàn lau nước mắt, trên mặt tràn đầy dấu tay, cánh tay cũng dán băng keo cá nhân, ở đó khổ sở gào thét.
"Còn có ai, còn không phải là vì tối hôm qua đến Quỳ Hoa lầu sao!"
Trương Kiệt Thụy nghĩ tới lý do, tiểu Tom thật chịu khổ, đây chẳng phải là do tiêu quá nhiều tiền nên thương tâm? Có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân à?
Jer¬ry: "Quỳ Hoa lầu được không?"
Tom: "Tốt! Nghỉ ngơi mua sắm dây chuyền phục vụ."
Đại Hoàng: "Vậy phục vụ cái gì?" Sát vách Đại Hoàng vừa nghe thấy hai chữ phục vụ thật hưng phấn, đầu óc kia chứa toàn sự bẩn thỉu.
Tom: "Tôi và Thanh Thanh uống cà phê trước, sau đó bấm huyệt bàn chân, sau đó cho Thanh Thanh làm tóc, rồi sau đó chính là mua quần áo cho Thanh Thanh, cuối cùng ăn bữa tiệc lớn!"
Đại Hoàng: "Cái gì là bữa tiệc lớn?"
Tom: "Có tổ yến, vây cá, não khỉ, khốn kiếp, đều là món Thanh Thanh thích ăn."
Jer¬ry: "Nói nhảm! Tôi cũng thích ăn."
Đại Hoàng: "Jerry đừng quậy, cái gì cũng là Thanh Thanh, Tom cậu trừ làm bấm huyệt ra, còn làm cái gì nữa?"
Tom: "Bấm huyệt cũng là Thanh Thanh làm, quá đắt, tôi không chịu làm."
Jer¬ry: "Cậu có một ngày muốn chết đi, chính là chết hèn."
Đại Hoàng: "Vậy sao cậu bị đánh? Hưởng thụ xong không trả tiền?"
Jer¬ry: "Chao ôi má ơi! Bây giờ đều là đả nữ sao? Nhìn trên mặt Tom, đều là do móng tay."
Tom: "Chúng tôi có trả tiền!"
Jer¬ry: "Trả còn đánh người, thật không có nhân tính!"
Tom: "Không phải bọn chúng đánh thôi." ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Jer¬ry: "Người nào đánh?"
Tom: "Là Thanh Thanh, cuối cùng lúc tính tiền tôi không đủ tiền, liền xài hết tiền trong thẻ của cô ấy. Cô ấy tức giận, liền hành hung tôi một trận!"
Jer¬ry: "Thật là quá đáng! Tom, anh báo thù cho cậu!"
Trương Kiệt Thụy đi ra cửa vài bước, vội vã trở về, ngồi xuống.
Đại Hoàng: "Jerry? Không phải đi báo thù cho Tom sao?"
Jer¬ry: "Bà cô nhỏ đó, tôi không trêu chọc nổi. Tom à, đánh là thân mắng là yêu, không đánh còn bực bội đáng sợ hơn, tôi nhịn...!"
Lý Tom úp đầu trên mặt bàn, khóc càng lớn tiếng hơn. Tổ trưởng Anh Hùng từ bên ngoài nổi giận đùng đùng đi vào, chỉ vào Trương Kiệt Thụy và Lý Tom tức giận nói: "Hai người các cậu thật khốn kiếp, khóc lóc cái gì? Cả ngày không làm việc thì cũng thôi đi, lại gây chuyện cho tôi!"
Trương Kiệt Thụy liền vội vàng đứng lên nghênh đón, cười đùa hí hửng nói: "Đại ca bớt giận, tiểu Tom sao lại chọc giận anh rồi, tôi phê bình cậu ta."
Anh Hùng không kềm được giận, hoàn toàn không có phong độ thường ngày, tức giận nói: "Còn cậu nữa, tối hôm qua lúc đi không đóng cửa đúng không? Có người nhìn thấy, hai người các cậu cùng rời khỏi, Mao tổng vừa mới đến, đang yêu cầu Kiều quản lý xử phạt các cậu."
Lý Tom mặt như mướp đắng, vỗ đầu một cái suy nghĩ, hình như quả thật không đóng cửa. Trương Kiệt Thụy không ngờ Anh Hùng nói nghiêm trọng như vậy, quên khóa cửa thì có lỗi lớn gì.
"Phòng quản lý bộ phận sáng tác, đi lãnh phạt đi!"
Jerry và Tom đứng dậy đi ra ngoài, Anh Hùng lại ngoắc gọi bọn họ trở lại, nói: "Chớ oán đại ca tôi không bảo vệ các cậu, đến đó khiêm nhường một chút, nói nhiều lời hay với Kiều đại thiện nhân nhiều vào, có lẽ có thể bỏ qua cho bọn cậu, đi đi!"
"Kiều đại thiện nhân?" Trương Kiệt Thụy cùng Lý Tom lộ ra nụ cười, xem ra được cứu rồi.
"Đó chính là nói trái ý mình!" Anh Hùng khẳng định nói.
Theo Tom và Jerry biết, Kiều An Na là cháu gái ông chủ, cũng chính là chị họ của Du Mạn Lệ, Lý Tom là em họ nhà dì của Du Mạn Lệ, giữa hai người bọn họ vẫn có một mối quan hệ thân thích, nghĩ đến điều này chắc ra tay cũng không quá ác!
Hai người dọc theo góc tường một đường đi về phía trước, run rẩy tiến vào phòng làm việc của Kiều An Na. Phòng làm việc này rất lớn, giữa phòng có một bộ ghế sofa da, ở giữa đặt khay trà bằng thủy tinh tinh sảo, trên tường không ít tranh chữ danh nhân. Kiều An Na ngồi sau bàn làm việc khổng lồ, phía sau là tủ sách chất đầy tư liệu, hướng về sau nữa là ngăn cách phòng đơn, cảnh tượng bên trong, Tom và Jerry không nhìn tới. "Chị họ, chào chị!" Hai người vừa cúi người chào vừa thở dài, tựa như tá điền xã hội cũ nhìn thấy địa chủ.
Kiều An Na mặt như khổ qua, nếp nhăn không thiếu, nhìn chằm chằm hai người hỏi: "Hai người ai là Tom?"
"Bẩm chủ tử, là nô tài!"
"Có em họ như cậu, tôi cảm thấy thật mất mặt."
"Kiều quản lý yên tâm, có tôi quản, tiểu Tom chắc chắn sẽ không làm cô mất mặt."
"Cậu chính là Trương Kiệt Thụy? Nghe nói còn không bằng Tom, đứng thẳng!"
"Chuyện của các cậu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai người các cậu nói phải làm sao bây giờ?"
Trương Kiệt Thụy và Lý Tom nhín trước chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy một bức tranh trên tường, mặc dù trẻ hơn một chút, nhưng rất giống Kiều An Na trước mắt. Vì vậy Trương Kiệt Thụy chuẩn bị nịnh bợ, mặc dù lúc sống anh đã nịnh bợ vô số lần, nhưng lần này, anh cho rằng là tiếng vang nhất.
"Ai nha, minh tinh này là ai? Tại sao trước kia không gặp qua."
Trương Kiệt Thụy chỉ vào hình trên tường, vô cùng kính ngưỡng đi tới nói, vừa dùng khóe mắt quan sát nét mặt Kiều An Na, quả nhiên sắc mặt Kiều An Na hòa nhã rất nhiều, lông mi giương lên giống như hưởng thụ.
"Người này mà có thể làm minh tinh, vậy tôi cũng có thể." Lý Tom không đúng lúc đáp, anh không nhìn ra tấm ảnh nghệ thuật này cùng cô gái sau bàn làm việc có liên hệ gì.
"Nói bậy gì đấy? Khinh khi nghệ thuật, dung tục, cậu chính là dung tục."
"Vẫn là Jerry thật tinh mắt, tới xem một chút hình lúc nhỏ của tôi."
Có thể là có rất ít người khích lệ, Kiều An Na cũng không để ý tới Lý Tom nói năng lỗ mãng, lấy ra album ảnh giao cho Trương Kiệt Thụy.
"Ai nha, nhìn đứa nhỏ này, thật đáng yêu!"
"Người nào? Người nào?"
Kiều An Na thấy Trương Kiệt Thụy chỉ mình, rất hưng phấn, Lý Tom thò đầu tới, nói: "Hai người nói ai? Đứa nhỏ mập đen này là ai à?"
"Người nào?" Kiều An Na hỏi, nhìn theo ngón tay Lý Tom, chân mày vừa mới dãn ra lại nhíu lại.
"Đây này, mẻ hai cái răng cửa, mũi tẹt, đôi mắt nhỏ, môi dày, lớn lên giống như chuột đồng, quả thật giống như Jerry nói, thật đáng yêu."
"Cậu nói cái gì?" An Na có chút nổi nóng, đứa bé mập đen đó chính là cô.
Lý Tom có chút ngu ngốc không biết sợ, tiếp tục nói: "Chị nói đứa nhỏ mập đen này xem, lớn làm sao có thể kết hôn đây?"
"Sao không thể kết hôn, phụ nữ thay đổi lúc 18 tuổi, có nghe nói chưa?" Kiều An Na cực kỳ tức giận tranh luận nói.
Lý Tom nghiêng đầu nhìn qua nhìn lại, kinh ngạc nói: "Đây là bé gái sao? Sao chị nhìn ra vậy?"
"Nếu không làm sao cô ấy quản lý ở đây được? Học hỏi đi, Tom." Trương Kiệt Thụy đáp lại, tranh thủ mỗi câu đều nịnh bợ Kiều An Na.
"Hai người các cậu khốn kiếp, câm miệng cho tôi!" Kiều An Na nổi giận, giận dữ hét.