Lãnh Nghệ nhìn hắn nói:” Ngươi có chủ ý gì không?”
Đổng sư gia nói:” Hiện còn nợ thuế là các thân hào nông thôn, do Lại viên ngoại cầm đầu, chỉ cần bắt hắn nộp thuế, những người khác cũng sẽ nộp thuế theo.”
Lãnh Nghệ rất muốn hỏi hắn,nhưng không thể hỏi ngộ nhỡ truyện này đã nói qua , vậy không phải lòi cái đuôi ra sao? Từ từ rồi chính mình cũng sẽ biết
Lãnh Nghệ đem sổ sách đưa cho đổng sư gia, dặn:” Sáng mai chúng ta lại đến Khổ Lý thôn,sẽ tìm Lại viên ngoại!”
“ Dạ!” Đổng sư gia đứng lên.
Lãnh Nghệ cũng đứng lên, ngẫm một lúc , nói: “ Ngươi nói cho các huynh đệ biết ta dùng tiền của bọn họ vào việc khác ta thật sự xin lỗi, nhưng la ta cam đoan, trong vòng mười ngày nhất định sẽ trả lại tiền còn thiếu cho bọn họ.
Thiếu nợ quá nhiều, dựa vào tiền lương tri huyện không biết khi nào mới có thể trả được . Hắn quyết định dùng thời gian mười ngày không biết có khả năng hay không, phá án mạng và án trộm thuế khoản, đem bạc tìm trở về. Nếu không được, cũng chỉ có thể bán của cải lấy tiền, đây cũng là biện pháp cuối cùng. Hắn tin tưởng có thể bán được giá tốt, bù lại chỗ thiếu. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đụng đến những thứ này, giữ để dùng khi cần thiết mới có thể phát huy hết quá trị của nó.
Đổng sư gia tự nhiên không biết kỳ thật tri huyện đã là người khác, hắn cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm người này đã hứa hẹn không biết bao nhiêu lần, nhưng mà chưa có lần nào thủ tín. Cũng không thể trách hắn được, đành gật đầu đi ra ngoài,
Trời tối.
Trác Xảo Nương thắp sáng hành lang bằng những ngọn đèn lồng, ngọn đèn bên trong chiếu lên mờ mờ ảo ảo. Trên trời vẫn là mưa tuyết, gió rét lạnh buốt.
Lãnh Nghệ đứng ở cuối hành lang đầy bụng tâm sự, Trác Xảo Nương đi tới phía sau hắn, một trận gió lạnh thổi qua , nàng không tự chủ được rùng mình một cái.
Động tĩnh mặc dù nhỏ, nhưng vẫn đem Lãnh Nghệ từ trong trầm tư tỉnh lại. Hắn xoay người nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: “ Nàng vào nhà đi, ta đi đóng cửa”.
Tôi tớ đều đi hết rồi, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình. Lãnh Nghệ bước nhanh xuyên qua mưa bụi đóng cửa, trở lại hành lang.
Trác Xảo Nương vẫn đứng đó chờ hắn vào phòng ngủ, lúc này mới đi vào theo.
Lãnh Nghệ nhìn thấy có một chậu nước ấm bên cạnh còn có một thùng nước, chứa hơn nửa nước ấm. Nguyên lai lúc mình cùng Đổng sư gia nói chuyện, Trác Xảo Nương đã sớm chuẩn bị xong nước ấm rửa chân.
Lãnh Nghệ nghĩ thầm, hiện tại trời mới vừa tối, chẳng lẽ muốn rửa chân đi ngủ chăng? Bây giờ cũng quá sớm đi, bất quá người xưa đều là làm việc phù hợp với quy luật của mặt trời. Liền ngồi xuống, Trác Xảo Nương tới trước, ngồi xổm người xuống giúp hắn cởi ủng. Lãnh Nghệ vội hỏi: “ Ta tự mình cởi được rồi, nàng cũng tắm hả? Cùng nhau tắm a!”.
Trác Xảo Nương ngượng ngùng cười, lắc đầu: “ Quan nhân rửa sạch thiếp mới rửa”.
Lãnh Nghệ cũng không biết trước kia tri huyện xử lý vấn đề này như thế nào, tốt nhất là nên quan sát trước, biết rõ nói sau. Cho nên cũng không kiên trì, sau khi rủa chân, hắn ngồi dựa trên ghế, nhìn cái giường, trong lòng cảm thấy không ổn.
Trước kia hắn cùng bạn gái đã từng ngủ chung. Nhưng trước mắt là lão bà của quan huyện trước kia, mình chỉ là kẻ mạo danh thay hắn, chỉ vì ở cuộc sống này mà mạo hiểm, có một nơi để ở, vì thế cũng phải chiếu cố thật tốt người thân của hắn. Đây là lão bà cùng giường chung gối thậm chí phải ân ân ái ái sao?
(Dịch: Sướng vê lờ còn làm bộ )
Lúc trươc tình huông khẩn cấp cũng không có nghĩ tới vấn đề này, hiện tại phát hiện đây chính là vấn đề lớn nhất.
Trác Xảo Nương không biết hắn ngồi ở chỗ đó muốn hay không muốn cùng nàng lên giường ngủ, lại gần nói :” thiếp giúp quan nhân hãy cởi áo ra”.
Lãnh Nghệ không biết việc này có phù hợp hay không, chỉ có thể theo phương châm như trước hết thảy thuận theo tự nhiên, đứng lên tùy ý cởi áo ra.
Trác Xảo Nương giúp hắn cởi trường bào.
Lãnh Nghệ rất hồi hộp, hắn cùng tri huyện kia lúc thay quần áo, đã quan sát qua thân thể tri huyện kia. Thân thể chiều cao, cân nặng đều không khác mấy, nhưng mà tên tri huyện kia mập, mà mình lại cường tráng, ngực của hắn cơ bắp, lưng rộng... Mặc áo bào rộng thùng thình thìsẽ không bị phát hiện, nhưng chỉ cần người ôm một cái, lập tức cảm giác thấy rõ ràng.
Cho nên, lúc cởi đến đồ lót, thì hắn thà làm nàng thương tâm cũng không thể cởi hết ra. Vì thế hắn đè tay nàng xuống nói:” Trời rất lạnh, không cởi hết”,liền mặc quần áo đi ngủ.
Trác Xảo Nương có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có nói nhiều, ngồi xổm người xuống giúp hắn lới nỏng quần.
Bắp chân tương đối khó phát hiện, chỉ cần hắn không dùng sức thì người khác khó mà nhận ra. Nhưng mà, trong lúc nàng đem đèn lồng, muốn giúp hắn cởi hết nhưng trong lòng hắn có cảm giác phạm tội, rốt cục vẫn phải đẩy tay nàng ra, có chút mất tự nhiên nói:” Trời lạnh, quần cũng không cần cởi”. Không đợi nàng kịp phản ứng, liền chui vào mền.
Trác Xảo Nương lại càng ngạc nhiên, kinh ngạc đứng ở đó nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Lãnh Nghệ hơi khẩn trương, chẳng lẽ nàng nhìn ra sơ hở gì hay sao? Tỉnh bơ cười cươi, hỏi:”Làm sao vậy?”
“A!, không có gì”
Nói xong, Trác Xảo Nương bưng chậu gỗ đi ra ngoài, tự rửa chân mình. Thấy Lãnh Nghệ còn nghiêng mặt nhìn nàng, cười cười, dùng khăn lau chân, đem chậu nước bưng đến góc phòng, gài cửa phòng. Đưa lưng về phía hắn, bắt đầu cởi váy.
Lãnh Nghệ thấy nàng đem áo chậm rãi cởi ra, lộ ra bờ vai mềm yếu có vẻ hơi gầy, trên cổ cùng sau lưng đều buộc dây hồng của áo lót, từ bên cạnh có thể thấy một phần nhỏ tròn xoe. (Dịch: chỗ này chắc không cần dịch rõ mọi người ai cũng hiểu … he he)
Lãnh Nghệ trong lòng có cảm giác phạm tội, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, bộ dạng rất lạnh nhạt, nhấc đầu lui vào trong chăn.
Rất nhanh, trong phòng đèn bị tắt hết, hắn cảm giac Trác Xảo Nương từ bên dưới chân của hắn bò qua, sau đó leo đến trên giường, chui vào trong chăn.
Hết thảy đều yên tĩnh trở lại.
Lãnh Nghệ cố gắng làm cho mình mau chóng chìm vào giấc ngủ, nhằm thoát khỏi cảm giac phạm tội. Hắn nói ngủ là ngủ, nhưng là lúc này đây càng muốn nhanh đi vào giấc ngủ thì càng khó ngủ.
Ngay lúc này, hăn nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Xảo Nương trong bóng đêm nói:”Quan nhân...”
Lãnh Nghệ ừ một tiếng.
Xảo Nương thanh âm có chút uể oải, dường như đã làm sai chuyện gì:”Quan nhân có phải hay không vì thiếp mà tức giận?”.
Lãnh Nghệ trong lòng gợn sóng, chẳng lẽ mình lộ ra sơ hở? Vội hỏi:”Không có a...! Vì cái gì mà nàng nói như vậy?”
“Vậy..., quan nhân vì cái gì không như trước kia, cởi hết đồ đi ngủ? Lại không ôm thiếp ngủ thế?”
Nguyên lai vợ chồng bọn họ còn có sự tình này, Lãnh Nghệ có chút đổ mồ hôi lạnh, nói:” Ta..., ta hôm nay hơi mệt, hơn nữa ta nói rôì hôm nay quá lạnh không cần phải cởi hết”.
“Nhưng mà, người đã nói, càng lạnh cởi hết ôm thiếp càng ấm áp sao?”.
Lãnh Nghệ mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều, bất quá, theo lời nàng nói, hắn có thể cảm nhận được vị Tri huyện trước kia cùng thê tử rất đầm ấm... Hai ! Thật là ân ái. Trác Xảo Nương nghĩ mình là trượng phu của nàng. Nếu như mình đâm lao thì phải theo lao thôi.
Hơn nữa, thân thể mình lại cường tráng cùng tri huyện kia rõ ràng là khác nhau, nếu ôm nàng, liền lộ tẩy ngay, hắn lập tức quyết định vẫn là cái nguyên tắc kia, thà rằng làm nàng thương tâm cũng không thể để bị lộ. Hắn dứt khoát xoay lưng về phía nàng nói:”Ta mệt rồi, ngủ sớm một chút đi”.
Trác Xảo Nương có chút ủy khuất ồ một tiếng. Một lát, lại nhẹ giọng nói:”Cảm ơn quan nhân!”.
“Cảm tạ ta cái gì?”.
“Cảm ơn quan nhân đã mua cho thiếp cây trâm”.
“Không có gì. Ngủ đi!”.
Trác Xảo Nương không nói chuyện. Chỉ chốc lát, có thể nghe được tiếng hơi thở đều đều của nàng. Lãnh Nghệ biết nàng đã ngủ.
Dần dần hắn cũng chìm vào trong giấc ngủ.
Nửa đêm, hắn bị một tiếng vang đánh thức. Đó là tiếng bước chân ngoài cửa sổ cuối hành lang, tiếng răng rắc phi thường nhỏ, Lãnh Nghệ biết mình chỉ là kẻ giả dạng tri huyện, mà tri huyện kia là bị người ta bức cung mà chết, mà cái người bức cung kia khiến hắn phải cảnh giác mười phần.
Không biết người trung niên kia bức cung là muốn tìm cái gì . Bất quá , Lãnh Nghệ có thể xác định , đó nhất định là một thứ vô cùng quan trọng , đồ vật này rất trọng yếu với hắn, không tiếc hy sinh sinh mệnh của hắn để giữ bí mật . Vật trọng yếu như vậy không chỉ quan hệ đến một mình hắn ,cho nên , hắn khẳng định còn có đồng lõa , nhất định tên đó sẽ tìm đến hắn.
Hôm nay hắn đem toàn bộ tôi tớ đuổi đi , trừ Trác Xảo Nương , cũng bởi vì hắn cần một nơi an tĩnh hoàn toàn , để có thể phát hiện kẻ địch .
Hiện tại, hắn nghe được tiếng bước chân, hắn lập tức liền thức giấc.