Edit: Hạ Vy
Lòng mang tiểu tâm tư không thể cho ai biết, Giang Dữ Bạch một bên uống trà cùng tiểu ca nhiếp ảnh, một bên trộm ngắm về hướng Quý Nghiên.
Người kia chóp mũi cao thẳng đứng, như đao tước, ngũ quan tinh xảo góc cạnh rõ ràng, thời điểm hắn nhìn người đối diện hơi nâng cằm lên, mang theo một cỗ kiêu ngạo sẵn có.
Nhưng có lẽ là bởi vì bệnh kén ăn, sườn mặt của Quý Nghiên so với người bình thường có vẻ mảnh khảnh hơn rất nhiều, cũng khó trách trên mạng nhiều người tin tưởng cái lời đồn kia đến như vậy.
Uống xong một ly trà, Giang Dữ Bạch thu hồi suy nghĩ.
Quý Nghiên bên kia vẫn cứ giằng co không kém, hắn hung hăng nắm cổ áo Lưu Minh Vĩ lên, lực độ lớn đến gân xanh đều lộ ra. Một đám người vây quanh ở bên người Quý Nghiên, không ngừng lý luận, nhưng cũng khiêm nhường với khí thế của Quý Nghiên, nên không có một người nào dám đi lên động thủ kéo hắn ra. Ngay cả người đại diện của Quý Nghiên cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhu nhược khuyên can, không dám tiến lên.
Giang Dữ Bạch nhịn không được nghĩ đến một cái hình ảnh ——
Hồ lô oa cứu ông nội.
Một cái cũng không thể đánh.
Quý Nghiên vẫn là người bệnh, bọn họ đã kiêng dè thành như vậy? Về sau nếu là chữa khỏi bệnh kén ăn, thì sẽ thế nào?
Mắt thấy cánh tay Quý Nghiên bị chuyên viên trang điểm nắm đến loang lổ vệt máu, Giang Dữ Bạch rốt cuộc cũng không nhịn không được ra tiếng nói: "Các người đây là đang làm gì đấy?"
Con ngươi của Quý Nghiên lạnh băng lập loè quá một trận ám mang, hắn hơi thất thần, người bên cạnh lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội ra tay, kéo hai người ra, giải cứu Lưu Minh Vĩ. Nhưng bởi vì Lưu Minh Vĩ thân hình thật sự quá mức khổng lồ, vừa dứt ra đã lập tức kéo ba người ngã xuống theo.
"Ai da, các người làm sao không đỡ đạo diễn Lưu dậy?"
"Đạo diễn! Ông không sao chứ?"
Hết đợt này đến đợt khác tiếng gọi ầm ĩ ở ghế lô vang lên, cơ hồ đầy mặt tất cả mọi người đều quan tâm vây tới xem xem một cọng lông sợi tóc trên người đạo diễn Lưu có tổn hại gì không, mà người chân chính bị thương còn vẫn luôn ở đổ máu kia, lại không người hỏi thăm.
Nhìn Quý Nhiên đứng lẽ lỏi ở một góc, trong lòng Giang Dữ Bạch không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.
Cậu gọi 007: "Có thuốc làm cho miệng vết thương mau chóng khép lại không?"
007 ở cửa hàng tìm kiếm một phen: [Có, nhưng yêu cầu cần một ngàn Hoàn Hồn Thạch.]
"Đổi nó đi, ngụy trang thành bộ dạng như bình phun sương bình thường."
007 chấn động: [Ký chủ, cậu không sao chứ? Cậu, cậu, cậu, cư nhiên nguyện ý dùng Hoàn Hồn Thạch đổi đồ vật cho mục tiêu nhiệm vụ?]
Giang Dữ Bạch bị nói đến có chút chột dạ, mạnh miệng đáp: "Chuyện này có gì mà đến mức chấn kinh như vậy, chỉ có một ngàn Hoàn Hồn Thạch mà thôi, làm xong nhiệm vụ này chúng ta có thể được đến mười vạn Hoàn Hồn Thạch."
Một ngàn Hoàn Hồn Thạch đối với Hoa Vô bọn họ mà nói, xác thật không tính là gì. Chỉ là ký chủ của nó luôn xem tài như mạng ký chủ, nay lại nguyện ý dùng một ngàn Hoàn Hồn Thạch chỉ để đổi cho mục tiêu của nhiệm vụ điều trị một vết thương nhỏ, chuyện này không thể không làm người ta có suy nghĩ sâu xa.
007 vẫn là cảm thấy không đúng chỗ nào, đang muốn tiếp tục dò hỏi, Giang Dữ Bạch thúc giục nói: "Nhanh một chút, cũng không phải Hoàn Hồn Thạch của ngươi, bày vẽ làm gì? Ngươi chậm một chút, miệng vết thương sẽ khép lại!"
... Cậu cũng biết đây là không cần đến thuốc tốt vết thương cũng sẽ khép miệng.
007 trong lòng khổ, nhưng 007 không dám nói. Thân là cộng sự của công nhân vương bài, nó chỉ có thể cẩn trọng lấy thuốc ra đưa cho Giang Dữ Bạch.
Giang Dữ Bạch vuốt bình thuốc phình ra trong túi, thừa dịp mọi người đều vây quanh ở bên người Lưu Minh Vĩ, mà đi qua Quý Nghiên bên kia.
Ghế lô vì ầm ĩ bị tự động phân chia thành hai khối, một khối vây quanh Lưu Minh Vĩ hỏi han ân cần thiếu điều đến cả nhân viên công tác của đoàn phim cũng muốn rơi nước mắt, khác xa... so với Quý Nhiên đang an tĩnh một góc, tự mình lau máu.
Trên môi Giang Dữ Bạch phác họa ra một tia bén nhọn châm chọc, nghĩ thầm, đúng là ranh giới quá rõ ràng.
Quý Nghiên cúi đầu xem năm ngón tay chảy máu của mình, thần sắc trên mặt không biết suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên một lọ thuốc cột bằng dây hồng nhạt nơ con bướm đưa tới trước mặt hắn.
"Lau là có thể khép lại, nhớ dùng."
Giang Dữ Bạch lỗ tai hồng đến sắp ra máu.
007 này thật sự thiếu đánh mà, có cần phải làm bộ dạng nữ tính như vậy không?!
Quý Nghiên biểu tình có chút kinh ngạc, nhìn bình thuốc im lặng một lúc.
Qua một hồi lâu, bàn tay Giang Dữ Bạch mỏi nhừ mà bên kia cũng không có bất kỳ ý tứ gì.
Cậu bĩu môi, che dấu biểu tình mất mát, đang muốn đem bình thuốc thu hồi vào túi, đột nhiên lúc này đôi tay mang theo máu kia cầm lấy nó.
Một đạo thanh âm thanh lãnh dễ nghe ở bên tai cậu vang lên.
"Cảm ơn."
Giang Dữ Bạch mắt to đen nhánh nháy mắt sáng lên, giống như chứa đầy sao trời, vui sướng trả lời: "Không cần cảm ơn, anh mau sức thuốc đi, như vậy tay sẽ không đau."
Quý Nghiên đem bình thuốc cất vào túi, mặt vô biểu tình nói: "Tôi mang về nhà dùng."
Giang Dữ Bạch nhìn chằm chằm Quý Nghiên nhìn hồi lâu, cuối cùng mới thất bại nói: "Được rồi."
Cậu lập tức biết Quý Nghiên sẽ không dễ dàng như vậy tin tưởng mình, cái gọi là "mang về nhà dùng" hẳn chỉ là một cái cớ ngụy trang mà thôi, hắn căn bản không tín nhiệm thuốc cậu đưa.
Cũng đúng, là cậu nhất thời đem nhiệm vụ này nghĩ đến quá đơn giản.
Gieo trồng một vạn cái cà rốt lấy được thuốc chữa khỏi bệnh cũng không khó, mà khó ở đây chính là làm thế nào để Quý Nghiên tín nhiệm cậu, nguyện ý dùng đồ vật cậu đưa.
Nói ngắn lại chính là, cậu muốn lấy được tín nhiệm của Quý Nhiên trước, trở thành người thân cận nhất ở bên hắn, vì thế mới có thể chữa khỏi cho hắn hoàn thành thành công nhiệm vụ.
... Tuy rằng thoạt nhìn rất khó được.
Giang Dữ Bạch uể oải mà thở ra một hơi, bắt 007 tìm cho cậu một Thần Tài xem xét họa báo vài lần mới tốt lên một chút.
Cậu liếc mắt đánh giá tình huống ở trong phòng, đột nhiên trong lòng có cảm giác đây là chiến trường đầu tiên của mình, ý chí chiến đấu sôi sục trong người, cậu vén tay áo lên chuẩn bị khai chiến.
"Khụ khụ, đạo diễn Lưu."
Gã có thân hình mập mạp bên kia rốt cuộc cũng nhớ đến trên ghế còn một tiểu tổ tông, vội vàng trương ra khỏi đám người kia, hiền lành cười nói: "Tình huống ngoài ý muốn vừa rồi ở đây, đột nhiên không tiếp đãi chu toàn, mong cậu thứ lỗi. Xin hỏi Giang tiểu thiếu gia có gì phân phó?"
Giang Dữ Bạch không nhận lời xin lỗi của gã, nhàn nhạt nói: "Nếu cảm thấy có lỗi, có phải nên tự phạt ba ly hay không."
"Cái này..." Sắc mặt Lưu Minh Vĩ thoáng trắng, hiển nhiên là gã không nghĩ đến Giang Dữ Bạch cố tình bày ra trò như vậy để hạ mặt mũi gã xuống, làm gã khó lòng nhịn được.
"Anh Giang, tửu lượng của đạo diễn Lưu không tốt. Vả lại uống rượu nhiều sẽ hại thân, chúng ta uống vài tách trà, từ từ không khí sẽ hoà thuận hơn nhiều..."
"Đúng vậy anh Giang, rượu cũng không phải là thứ gì tốt."
Người trên ghế lô đều là người thân tính với Lưu Minh Vĩ, vì thế chỉ nói dăm ba câu lại đưa Lưu Minh Vĩ vào, nâng đỡ gã lên.
Giang Dữ Bạch trên mặt biểu tình nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc gì.
Cậu nhìn về chỗ ngồi của Quý Nhiên, bình rượu ở đó đã vơi hơi phân nửa.
Cậu đột nhiên nói: "Vừa rồi các người ép Quý Nhiên uống nhiều hay ít?"
Trong một góc Quý Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Giang Dữ Bạch, đầu mày nhíu lại, trong mắt cũng nhiều thêm một phần tìm tòi nghiên cứu ý vị.
Chuyên viên trang điểm vừa rồi cắt qua cánh tay của Quý Nhiên cười khanh khách: "Hắn tới liên hoan, có lẽ rất cao hứng, hắn uống cũng không ít."
Giang Dữ Bạch đối bọn họ quơ quơ đồng hồ chính mình: "Tôi cùng anh trai nửa giờ sau có hẹn, không nên lãng phí thời gian. Nếu không thì, toàn bộ chúng ta cùng uống."
Trong phòng trầm mặc một mảnh, qua vài phút, có người ngượng ngùng nói: "Vậy nên uống ít thôi, nửa ly nhé."
Giang Dữ Bạch theo giọng nói kia mà đưa tầm mắt nhìn qua, người vừa nói là một đàn ông trung niên, mắt đeo kính đen, dáng người nhỏ gầy, bộ dạng thoạt nhìn thật khôn khéo.
[Ký chủ, đây là người đại diện của Quý Nghiên, Thường Tư Viễn.]
"Ồ? Vừa rồi thời điểm Quý Nghiên bị khi dễ sao không thấy anh ta đứng ra, hiện tại lại rất hăng say."
[Đúng, để tôi tra một ít đồ vật, xong cho cậu xem. Cái này người đại diện thật không phải người!]
"Được."
Sau khi nói chuyện với 007, trong lòng Giang Dữ Bạch đã có tính toán.
"Như vậy đi, để tiết kiệm thời gian. Tôi là người có ơn tất trả, hôm nay mượn bật lửa của mọi người, chầu này tôi mời mọi người uống rượu. Đừng nói rượu là thứ không tốt, Quý Nhiên uống nhiều như vậy cũng không xảy ra việc gì. Đi kêu phục vụ tới đây, đàn ông chúng ta liền..."
Tầm mắt của Giang Dữ Bạch đảo quanh một chút, không có bất ngờ gì mà nhận được một vòng ánh mắt cầu khẩn.
Cậu nhẹ nhàng cười, dùng thanh âm ôn nhuận dịu dàng để nói chuyện nhưng lời nói phát ra lại giống như tuyên án tử hình: "Đàn ông thì một ly, còn phụ nữ thì sao, tôi trước giờ luôn thương hoa tiếc ngọc, vậy nên nửa ly là được."
"Còn ông..." Ngón tay cậu xẹt qua mọi người, nhìn thấy tầm mắt bọn họ chỉ hận khong thể chui đến phía dưới bàn của Lưu Minh Vĩ, nhàn nhạt nói, "Thân thể ông thể trọng lớn nhất, chắc là tửu lượng cũng không tồi, vậy hai ly đi."
Cuối cùng, cậu chậm rì rì nhìn Quý Nghiên bên kia: "Vậy Quý Nhiên thì sao, hắn là người khơi mào tranh chấp, tôi nói có đúng không?"
Mọi người gật đầu như giã tỏi, ánh mắt thập phần chời đợi mà nhìn qua.
Thân là đề tài trung tâm Quý Nghiên thần sắc đạm nhiên, không có nói gì, chỉ là bàn tay đặt tong túi khẽ nắm chặt bình thuốc kia.
"Vậy phạt hắn... Uống trà đi."
???
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều cùng chung ý niệm hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Giang Dữ Bạch không cho mọi người tiêu hóa thông tin xong, sau khi tuyên bố tin dữ đến mức chấn động kia, cậu không chú ý đến biểu tình lo sợ của mọi người, hỏi: "Thế nào? Tôi mời rượu, mọi người không muốn cho tôi mặt mũi sao?"
Sau lưng Giang Dữ Bạch có thế lực đáng kinh người, trong vòng người không ai không biết cũng không ai không hiểu.
Hôm nay mời rượu, không có người không dám không cho cậu mặt mũi, trừ khi người này không muốn thì không ai thay đổi được, bọn họ cũng cần chén cơm. Bởi vậy, mọi người đều cắn răng nuốt xuống, cũng không dám nói lên bất mãn của mình, máy máy móc móc mà đưa lên môi uống.
Sau khi uống rượu quá ba mươi ly, trên ghế lô hoàn toàn không có ai thanh tỉnh.
Quý Nhiên chỉ uống trà nên không thể say được, còn với tửu lượng của Giang Dữ Bạch thì cậu không thể say liền, hai người không hẹn mà gặp cùng dời tầm mắt nhìn mấy con ma men trên ghế. Cuối cùng, Giang Dữ Bạch là người dời tầm mắt trước, nỗ lực bỏ qua ánh mắt như kim đâm chết người của hắn, hai má cậu hơi phiếm hồng, ánh mắt mơ màng thoạt nhìn không khác người say là mấy.
Quý Nghiên lại nhịn không được nhéo nhéo lên bình thuốc nơ con bướm trong túi.
Thiếu niên kia ánh mắt trong vắt, thanh khiết, sạch sẽ, tâm tư đơn giản, cũng giấu không tốt cảm xúc của mình. Đắm chìm trong giới giải trí nhiều năm, hơn nữa đã chịu hết thế gian ấm lạnh biến đổi, đối với Quý Nhiên mà nói tất cả đều như nhau lạnh nhạt cho qua, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phản ứng lại, người này lại nguyện ý giúp hắn đầu tiên.
Đây cũng là làm hắn điểm hắn không thể hiểu nổi.
Ý đồ của cậu là gì? Cũng cùng vị kia đạo diễn kia ôm ắp tâm tư giống nhau sao? Coi trọng hắn như vậy là muốn gì từ hắn?
Không có khả năng, thiếu niên kia so với hắn lớn lên lại cực kỳ xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, muốn mỹ nhân như thế nào đều có, hà tất gì phải tốn tâm tư lên người hắn?
Ý niệm trong lòng dâng lên, Quý Nhiên không nhịn được mà cười tự giễu một cái, càng nghĩ càng không đoán được đáp án, nghi hoặc trong lonhf hắn cứa ngày một dâng lên, quá khó hiểu tâm tư người này.
Bình thuốc trong tay bị hắn nắm chặt đến nóng hổi, tựa như một củ khoai lang phỏng tay, ẩn ẩn trong túi dần dần nóng lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, dạ dày Quý Nhiên không chịu được mà dâng lên từng trận ghê tởn. Hắn lúc này mới chợt nhớ ra, vì muốn được kịch bản kia mà hắn cưỡng bách chính mình thành người bình thường, ép buộc bản thân nuốt những thứ đồ ăn ghê tởm kia vào bụng.
Vốn dĩ là tính tới hết buổi tiệc mới moi ra, nhưng hiện tại ý niệm kia đột nhiên xuất hiện trong đầu, hắn không thèm quan tâm đến chuyện của Giang Dữ Bạch được nữa.
Quý Nghiên che lại dạ dày không thành thật của mình, mắt nhìn thiếu niên tư thế nhàn nhã bức người uống rượu ở kia.
Sau khi đảo mắt cảm thấy không có ai chú ý đến mình, hắn mới nhẹ nhấc chân ra ngoài, không tạo nên bất kỳ tiếng động nào.
[Ký chủ, nhân vật mục tiêu đi ra ngoài rồi, cậu muốn đi theo không?]
Giang Dữ Bạch để lại mọi người uống rượu ở đây, không chút do dự trả lời: "Đi."
Dưới sự chỉ dẫn của 007, Giang Dữ Bạch đã đi đến một nhà vệ sinh.
Thần sắc của cậu thoáng chút xấu hổ: "007, lần sau nhân vật mục tiêu có đi vệ sinh, ngươi không cần báo cho ta."
[Ký chủ, tôi sai rồi, sai rồi...]
Giang Dữ Bạch vốn còn đang chuẩn bị xoay người trở về phòng xem náo nhiệt, nào ngờ đột nhiên lúc này trong nhà vệ sinh truyền ra một thanh âm nôn mửa đến tê tâm liệt phế.
Trong lòng cậu có dự cảm không lành, lặng lẽ đi theo âm thanh kia mà vào bên trong.
Cửa phòng vệ sinh khép hờ, từ trong lộ ra một bóng dáng cực kỳ anh tú soái khí với tư thế thập phần ưu nhã, hắn ôm chặt lấy buồn rửa dùng ngón tay móc thứ gì đó trong họng chật vật mà nôn mửa.
Trái tim của Giang Dữ Bạch đột nhiên đau nhói, tựa như có bàn tay đang hung hăng nhéo lên đó vậy.
Cậu mím môi, đột nhiên có chút đau lòng.
Cậu chưa từng thấy bộ dạng của Quý Nhiên của trước kia rực rỡ thế nào, chỉ biết lần dầu tiên cậu vào thế giới này, đã bắt gặp hình ảnh túng quẩn nhất của hắn.
Tựa như một con người từng ở đỉnh cao đột nhiên rơi xuống đất vực, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng cùng thống hận, cậu chỉ cần ở đây thêm một khắc, cảm giác của Quý Nhiên cậu đều cảm nhận được một cách chân thật.
***
Quý Nghiên nôn xong một trận, dạ dày cuồn cuộn bỏng cháy đau đớn không ngừng, đầu óc cũng bắt đầu say xẩm, thân thể hắn lảo đảo dựa vào tường, đau ốm trước kia dường như trong một khắc bộc phát toàn bộ.
Điện thoại trong túi vang lên thật lâu, Quý Nhiên móc điện thoại ra nhìn thoáng qua tên, ấn hủy.
Đột nhiên lúc này, một khăn tay thêu thêu kim ngư thảo* đưa đến trước mặt hắn. Còn có đôi tay lực độ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, động tác thập phần mềm nhẹ, tựa như xem hắn là vật quý mà nâng niu.
(*Cây kim ngư thảo - còn gọi là hoa mõm chó hoặc hoa rồng (Antirrhinum hoặcsnapdragon) là một loài cây khá phổ biến trong vườn nhà phương Tây.)
Hắn quay đầu nhìn qua.
Người kia là một thiếu niên diện mạo sạch sẽ thuần lương, nhìn hắn cười tươi đến lộ hai cái răng nanh, mái tóc hơi nâu thoạt nhìn mềm mại, làm người ta không nhìn được muốn sờ lên đó.
Trong lúc hoảng hốt, Quý Nhiên có cảm giác mình vừa gặp thiên sứ. Mặc dù hắn biết rõ, người này chỉ là "ác ma" khoác da thiên sứ, nhưng hắn lại không tự chủ được mà trong lòng cảm thấy ấm áp một chút.
Tựa như một lữ nhân đang hành tẩu trên sa mạc đã lâu, sắp chết khát, đột nhiên có người đưa cho hắn nước.
Mà vị "thiên sứ" này giống như còn sợ không đủ, không ngừng đưa nước cho hắn, thậm chí còn muốn cho hắn một hồ nước lớn.
Cùng lúc đó, âm thanh như tiếng trời vang lên bên tai hắn.
"Anh muốn diễn bộ phim của đạo diễn Vương không? Tôi đem nhân vật đưa cho anh."
Tác giả có lời muốn nói: Ba chương thí duyệt đã phát xong, 5.3 21 điểm chính thức bắt đầu bổn văn còn tiếp, đến lúc đó sẽ mỗi đêm 21 điểm ngày càng, cảm tạ đại gia sao sao pi!! ~