Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Xong việc, thời gian đã hơn 12 giờ.
Một năm mới bắt đầu.
Trì Dao không nhìn thấy pháo hoa nhưng bên tai lại vang lên tiếng pháo nổ vô cùng rõ ràng. Cô nằm trên giường, sống lưng dán vào ngực Giang Diễm, thân mình cuộn tròn như chiếc muỗng cong.
Giang Diễm hỏi cô: “Ngủ à?”
Cô lắc đầu: “Ban ngày ngủ nhiều lắm rồi.”
“Ừm.”
Giang Diễm hữu ý vô tình vuốt ve cánh tay cô. Miệng vết thương sau khi khỏi hẳn còn lưu lại ấn kí nhàn nhạt, da non mềm mại, hình dáng thon dài, chăm sóc cẩn thận sẽ không để lại sẹo, nếu không thì đi bệnh viện thẩm mĩ xoá đi là ổn.
“Hôm nay hai người chúng ta gặp ở quán trà là bạn chị à?”
Qua hồi lâu, Trì Dao vẫn chưa phản ứng lại.
Lúc Giang Diễm cho rằng cô ngủ rồi, Trì Dao trả lời: “Cậu ta là bạn trai cũ của chị. Giống như trước đó chị đã kể với em, tốt nghiệp xong lập tức chia tay.”
“Hai người đã ở bên nhau từ hồi cao trung.” Hắn bổ sung thêm.
Trì Dao không ngờ Giang Diễm lại nhớ rõ như thế. Dường như mỗi một việc cô từng nói hắn đều nhớ rất rõ ràng. Trước đó, khi nhắc đến lần đầu tiên hắn gặp cô ở cao trung, Trì Dao cũng thuận miệng nhắc tới người yêu cũ.
Trần Sở Nhiên là bạn học của Trì Dao hồi cao trung. Từ năm lớp 11 hai người đã ở bên nhau, sau khi thi đại học lại ở chung một thành phố, trừ thời gian tách ra khoảng một năm thì bọn họ đã đồng hành với nhau gần 5 năm.
Quan hệ ban đầu của hai người vốn không tốt như vậy, nguyên nhân bắt nguồn từ một vụ tai nạn. Hôm đó, khi Trì Dao xuống lầu đột nhiên bị Trần Sở Nhiên đang lao tới đụng trúng người, cô ngã ra, không chỉ mông đau mà chân cũng bị bong gân.
Trì Dao lúc ấy thấy hắn liền phiền không chịu nổi.
Cô chưa từng che giấu sự không vui này nhưng Trần Sở Nhiên lại cố ý lờ đi. Hắn lấy lí do chịu trách nhiệm cho cái chân bị thương của cô, kiên trì đưa cô đi học, đến cả việc lên lầu xuống lầu đều phải đòi đỡ bằng được, mọi việc đều đến tay hắn, chọc cho cô ngượng ngùng đến mức phát cáu.
Sự việc cứ tiếp diễn như vậy suốt một tháng.
Sau một tháng đó, Trì Dao mới dần có cái nhìn khác về Trần Sở Nhiên.
Hai người càng ngày càng thân thiết.
Sau này cũng thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
“Trong lúc yêu đương có chia tay một lần. Lí do là vì trong câu lạc bộ của hắn một cô gái rất thân với hắn. Chị với cậu ta không học chung một trường. Lúc chị biết được chuyện này, trong trường bọn học đã đồn ầm lên là hai người đó đang yêu nhau.”
Lần chia tay đó kéo dài ròng rã suốt một năm.
Cũng trong một năm đó, Trì Dao bị sự nhiệt tình của học đệ dọa sợ, sau này mới dần dần hình thành bản năng bài xích đối với những chàng trai nhỏ tuổi hơn mình.
“Vì vậy nên lúc chị phát hiện ánh mắt em nhìn chị có chút khác thường liền cự tuyệt em?”
Trì Dao ngượng ngùng cười: “Em cùng học đệ kia đương nhiên là không giống nhau rồi.”
Giang Diễm không bày tỏ ý kiến, hỏi cô: “Vậy sau đó thì sao? Hắn mập mờ đưa đẩy với cô gái khác, vì sao chị còn muốn quay lại với hắn?”
“Aizzz.... Chị cũng không biết nữa. Sau này gặp lại cậu ta, đôi bên thường xuyên tiếp xúc, tình còn chưa dứt, sẹo đã lành thì cũng quên luôn nỗi đau đớn trước đó.”
Giang Diễm lạnh lùng mở miệng: “Cho nên lần thứ hai, anh ta lại phạm phải sai lầm như vậy, đúng không?”
Trì Dao chậm rãi thở ra một hơi.
“Thôi đừng nhắc tới chuyện đấy nữa.”
Nghe cô nói vậy, Giang Diễm lại hùng hổ đến doạ người: “Chị vẫn còn nhớ hắn ta.”
“Giang Diễm?”
Trì Dao không vui nhíu mày: “Chị không muốn nhắc lại nữa.”
Giang Diễm vẫn ôm cô, ngực phập phồng liên tục.
Sau một lúc lâu, hắn cong người, vùi mặt trong cổ cô.
Sống mũi cao thẳng mũi cọ vào làn da yếu ớt, Giang Diễm lặng lẽ cảm thụ mạch đập mỏng manh nhảy lên từng chút một.
Hắn nói: “Trì Dao, em rất ghen tị.”
“Ghen tị cái gì?”
Trì Dao xoa đầu Giang Diễm. Tóc hắn đã khô, không còn xơ cứng như khi bị ướt mà trở lại dáng vẻ mềm mại, bồng bềnh vốn có.
Cô nói: “Chị cùng hắn đã kết thúc thật rồi, sẽ không còn quan hệ gì nữa đâu.”
“Ánh mắt chiều nay hắn nhìn chị, em không thích!”
Rõ ràng có phụ nữ ngồi bên cạnh còn dám nhìn Trì Dao như thế.
Một người đàn ông như vậy, dựa vào cái gì mà lãng phí 5 năm của Trì Dao.
Trì Dao trầm mặc.
Cô của trước kia còn quá non dại.
Gặp được Trần Sở Nhiên quá sớm, mặc kệ hắn dựa vào tình cảm từ thời niên thiếu của hai người để tùy ý giẫm đạp lên điểm giới hạn của cô.
Dán trên người cô một lát, Giang Diễm lại nói: "Thật ra hôm nay em rất muốn, rất muốn đứng chắn trước mặt chị.”
Nhưng hắn không làm như vậy.
Bởi vì hắn từng đồng ý với Trì Dao, không công khai chuyện giữa bọn họ.
Trì Dao ngây người, lúc ấy cô cũng không nghĩ đến việc này, chỉ muốn rời đi thật nhanh, không muốn lãng phí chút thời gian nào trên người Trần Sở Nhiên.
“…… Xin lỗi, là chị xử lý không tốt.”
“Không,” Giang Diễm ngẩng đầu lên, chậm rãi ngồi dậy: “Trì Dao, chắc chắn chị luôn nghĩ nhất định sẽ chia tay với em cho nên mới không suy xét nhiều chuyện như vậy.”
Đuôi lông mày bị đè đến đỏ ửng làm cho khóe mắt cũng phiếm hồng.
Lồng ngực Trì Dao tê rần, muốn nói không phải nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.
Giang Diễm thấy thế liền gật đầu.
Hắn xuống giường: “Chị ngủ trước đi, em ra ngoài một chút.”
Giang Diễm rời đi, không hề quay đầu lại.
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
--------
11/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~