Bạch Dịch tìm được công việc, lúc đầu nói muốn qua tỉnh khác cuối cùng lại ở lại.
Công ty nó theo làm cách nhà khá gần, thỉnh thoảng về nhà ăn cơm, nói chuyện gia đình.
Lộ Già thường xuyên trở về, trong lòng Bạch mẫu vẫn cứ lo đãi ngộ công ty cậu không tốt, bám lấy Lộ Già hỏi hết cái này tới cái khác.
Hôm nay vừa khéo, bên nhà ngoại Bạch Dịch có người kết hôn, Bạch mẫu đột nhiên hỏi một câu: “Con đi làm rồi mà chẳng thấy quen bạn gái gì hết?”
Bạch Dịch theo bản năng dựng thẳng lỗ tai hóng câu trả lời của Lộ Già.
“A?”
“A cái gì mà a? Đi học thì không nói, giờ con cũng 24-25 tuổi rồi, còn không chịu kiếm bạn gái?” Bạch mẫu thấy vẻ mặt mờ mịt kia vô cùng bất đắc dĩ, xoay qua điểm danh Bạch Dịch, “Bạch Dịch cũng thế, hồi cao trung loanh quanh lòng vòng giấu diếm mẹ, giờ thì sao? Một tấm hình con gái cũng không thấy đâu! Làm sao mà càng lớn càng kém vậy hả?”
Cớ sao chuyện gì cũng đều có thể xả lên đầu nó chứ hả? Bạch Dịch định phản bác lại nhưng nghĩ một hồi lại thôi, cắn răng im lặng bị Bạch mẫu nói mãi.
Lộ Già năm nay mới hai mươi ba, còn là một chàng thanh niên vừa mới bước vào đời. Bạch mẫu hiểu điều đó, nên chuyện tình cảm bà không nhắc nhiều, chỉ nói vài lời rồi chuyển sang chuyện khác.
Lộ Già thì ngược lại, cậu khá để bụng chuyện này, mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, cậu đều là vẻ mặt trầm ngâm.
Mắt thấy chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, Lộ Già buông đũa, ngẩng đầu: “Thật ra con đang quen một người….”
Bạch Dịch bỗng nhìn thẳng vào Lộ Già.
Đại khái do ánh mắt nó quá trắng trợn, Lộ Già liền chú ý tới, còn nhìn sang.
Bạch mẫu cũng khá là kinh ngạc; “Thật sự sao?”
Lộ Già hoàn hồn: “Vâng.”
“Hôm nào dẫn về cùng ăn bữa cơm nhé con?”
Lộ Già gật đầu, Bạch Dịch cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, sao cậu lại gật đầu chứ?”
Bạch mẫu vẫn có chút ngỡ ngàng, lại hỏi: “Cô bé kia… Hai con ở chung thế nào?”
Bạch phụ ở bên xen lời: “Xem em hỏi kìa, chắc chắn mới quen. Tự dưng hỏi ở chung thế nào? Có thể hỏi hay sao?”
Bạch mẫu vỗ lên tay chồng: “Không phải vì em quan tâm à?” Lại cùng Lộ Già nói, “Mợ chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi, không quan trọng lắm đâu, cậu mợ cũng không để ý nhiều như vậy. Chỉ cần hai con yêu thích nhau là tốt rồi, hôm nào dẫn về để mọi người làm quen.”
Lộ Già lại gật đầu. Nhìn cậu không nói lời nào, Bạch mẫu cho rằng vì cậu đang khẩn trương, cậu quả thật đang khẩn trương, đôi mắt to tròn mở to không biết phải nhìn đi đâu.
Đi ra ngoài, cửa vừa khép lại, Bạch Dịch liền hỏi: “Anh điên rồi sao?”
“Hử?”
“Anh cùng Mục Ôn Nhiên ở bên nhau.” Bạch Dịch sử dụng câu trần thuật, nhiều ngày như vậy, nó cùng Lộ Già ở lại Bạch gia ăn cơm, đôi khi điện thoại Lộ Già rung một hồi, người đầu tiên nó nghĩ đến sẽ là Mục Ôn Nhiên, “Anh cùng y ở chung.”
Lộ Già híp mắt, khẽ gật đẫu
“Lộ Già.” Bạch Dịch vốn định lặp lại trò đùa cũ, đánh vỡ bầu không khí âm trầm đáng sợ này đi, thế nhưng đến khi nói ra lại là “Anh cùng y chia tay đi.”
Lộ Già lắc đầu. Giống như cậu đã quyết định không nói, cũng chẳng còn vẻ tươi cười trên mặt, chỉ an tĩnh nghe người khác nói chuyện, dùng gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời.
“Em nói thế nào với anh hả?”
“Mợ sẽ thương tâm.” Lộ Già mở miệng, mặc dù vẫn là thanh âm mà Bạch Dịch đã quen thuộc, vậy mà trên đường phố yên tĩnh này bất chợt trở lên xa lạ.
Có chỗ nào không giống? Bạch Dịch nghĩ, Lộ Già không cười, đôi mắt trong trẻo kia phản ánh nội tâm cậu lúc này, bao la sóng lớn, đầy đủ nhấn chìm một người.
Cười một cái đi, ít nhất cũng khiến nó cảm thấy dễ chịu đôi chút. Bạch Dịch thầm hò hét trong lòng, tự dưng cảm thấy mình giống như một tên ác nhân.
“Đúng vậy…. anh không sợ mẹ sẽ đau lòng sao?” Bạch Dịch ngẩng đầu lên, sao lại kì quái đến vậy, sao người muốn khóc lại là nó chứ.
“Sợ chứ.” Lộ Già nói.
Sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của họ, sợ quê nhà bóng gió. Bản thân cậu thì không sao, nhưng cậu sao có thể khiến người nhà chịu tủi nhục vì cậu đây.
Cậu thật sự sợ.
“Vậy anh…”
“Nhưng mà anh thiếu Mục Ôn Nhiên rất nhiều.” Khuôn mặt Lộ Già khuất trong bóng tối, “Nếu cái gì anh cũng sợ anh sẽ chẳng thể ở bên cạnh anh ấy được.”
Bạch Dịch nghe vậy, liền kích động, “Vậy thì tách ra đi, chia tay sẽ tốt cho tất cả mà đúng không?!”
“Có lẽ.” Lộ Già mỉm cười, phảng phất như trở về cậu của ngày xưa, ấm áp tựa gió xuân, làm người ta nuôi hi vọng, “Lúc trước anh từng nghĩ chỉ cần không ai nói thích ai thì tốt rồi.”
“Nhưng sau anh nhận ra vì cái gì phải vậy chứ.” Lộ Già ngẩng đầu, “Dựa vào đâu mà Mục Ôn Nhiên phải mọi việc nhường anh, thích anh cũng không thể nói ra, anh là thằng khốn nạn sao?”
Bạch Dịch chưa bao giờ thấy Lộ Già như bây giờ, rõ ràng lời nói không hề kịch liệt gay gắt, mà sao khiến nó nói không nên lời.
Trước kia mặc dù thừa nhận Lộ Già là anh trai, thế nhưng mặc định cậu là người cần được chăm sóc nhường nhịn. Hiện tại lại không thể, Bạch Dịch nghĩ, có lẽ người ấu trĩ ở đây chỉ có mình, Lộ Già trước nay đều hiểu thấu hết thảy.
“Vậy anh định làm thế nào đây, thực sự dẫn Mục Ôn Nhiên về nhà sao?”
Lộ Già mờ mịt chớp mắt, ngay lập tức lại cúi đầu: “…. Anh không biết.”
Bạch Dịch cũng ngẩn ra, nó cứ tưởng Lộ Già đã nghĩ kĩ rồi.
“…. Vậy đừng nói ra.”
Lộ Già lắc đầu, lầm bẩm trong miệng: “Muốn nói…. thì phải nói.”
Đến lúc chuẩn bị chia tay, Bạch Dịch lại đưa cho Lộ Già một câu hỏi lựa chọn đầy tàn nhẫn, “Anh nghĩ kĩ chưa Lộ Già? Là ba mẹ quan trọng hơn hay người kia quan trọng hơn?”
Nó cho rằng Lộ Già sẽ lộ ra biểu tình khổ sở giống lần trước, có khi còn tức giận, kêu nó cút đi.
Nhưng không có.
Lộ Già chỉ bình tĩnh tự thuật: “Đều quan trọng như nhau.”
Bạch Dịch bỗng có cảm giác dường như Lộ Già giờ phút này biến thành một người khác, dùng ngữ khí quen thuộc nói ra những lời nó chẳng hề quen.
“Trừ anh ra, cậu mợ còn có em, mà em cũng có hai người họ.” Lộ Già nói, “Mục Ôn Nhiên lại không như vậy, anh ấy chỉ có mình anh…. mà anh cũng chỉ có mình anh ấy cần.”
Bạch Dịch không hiểu sao lại cảm thấy căm phẫn, như này là cái kiểu gì đây, Lộ Già coi bọn họ là cái gì? Bọn họ quan tâm cậu như vậy, cậu lại vì một kẻ không có huyết thống nói mấy lời như thế này?
Tựa như bị tạt một chậu nước lạnh, ngay lúc đầy không cảm thấy gì, nhưng ngay sau đó liền cảm giác lạnh thấu xương.
Nó ngây ngốc nhìn Lộ Già một hồi, giống như lần đầu quen biết người này vậy.
Lộ Già có vẻ như ngại ngùng, mắt liếc đi nơi khác: “Không phải là không có đối phương thì sẽ chết, chỉ là thật sự cần có nhau mà thôi.”
Bạch Dịch muốn cãi lại. Nhưng nhìn vào cặp mắt kia nó liền rõ ràng hết thảy, Lộ Già thật sự cảm thấy như vậy.
Nó muốn nói rằng suy nghĩ đó của cậu không đúng chút nào đâu, bất kể là nó hay cha mẹ đều coi cậu là ruột thịt, sao Lộ Già lại có thể nghĩ về họ như thế?
Đêm nay sao mà lạnh quá, Bạch Dịch vẫn đang run rẩy. Lời phản bác nghẹn lại trong cổ không thốt ra nổi, thậm chí có một giây thôi nó còn nghĩ có lẽ Lộ Già nói không sai. Ví như bản thân nó đây, có bao giờ nó kêu Lộ Già một tiếng anh trai nào chưa?
Có những lời không chính miệng nói ra, vậy làm sao tính.
Lộ Già muộn mới về, Mục Ôn Nhiên đi ra mở cửa, cậu liền cười hì hì kêu một tiếng ca ca.
Lại muốn nói dối gì rồi, Mục Ôn Nhiên lập tức hỏi thẳng: “Em lại vừa làm gì?”
“Em đâu có làm gì đâu.”
Mục Ôn Nhiên khoanh tay đứng nhìn.
Lộ Già cười lấy lòng, một lát sau vẫn đành khai thật: “…. Hình như em khiến Bạch Dịch khóc rồi.”
“…..”
“Em không hề cố ý.”
“Ừm, không có việc gì.” Mục Ôn Nhiên đơn phương tuyên bố Lộ Già vô tội.
“Anh nói không tính.” Lộ Già than một tiếng, “Nay em tương đối khẩn trương, không biết giữ miệng, thành ra cái gì cũng nói.”
“Em khẩn trương cái gì?”
Lộ Già cứng đờ, miệng ngậm chặt.
Mục Ôn Nhiên đứng lên đè vai cậu xuống, lặp lại câu hỏi: “Khẩn trương cái gì?”
Mới đầu Lộ Già còn không chịu nói, Mục Ôn Nhiên ấn ấn đầu cậu mới mở miệng: “Đó là…. hơi chút nhắc tới việc em có đối tượng với mợ.”
Mục Ôn Nhiên buông tay.
Lộ Già lặng lẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt y.
Mục Ôn Nhiên: “Thật ra không cần phải….”
“Bớt lừa em đi.” Lộ Già đánh gãy lời y, bốc một nắm hạt dưa vừa cắn vừa nói: “Hôm anh tới nhà em vì mục đích gì, chẳng lẽ em còn không rõ?”
“Dạo này em càng ngày càng không biết trên biết dưới.”
Lộ Già khụ một tiếng, ngồi ngay ngắn lên ghế, không cắn hạt dưa nữa mà đẩy qua trước mặt Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên cúi đầu nhìn nắm hạt dưa trên bàn.
Y thừa nhận y hèn hạ. Giống như lời Lộ Già mới nói, hôm ấy y cố tình đến thăm.
Y nào phải người tốt đẹp gì, mà y cũng không muốn làm người tốt. Lộ Già để ý người thân như thế, cậu dĩ nhiên mong nhận được sự đồng ý của họ. Mà y đoạt người từ trong tay họ, tuỳ thời đều có nguy cơ mất đi Lộ Già, y hận không thể khắc lên người cậu dấu vết chuyên thuộc về mình.
Cái ý nghĩ âm u này không thể để lộ ra, phải giấu đi thật kĩ. Lộ Già lại có thể dễ dàng nhìn ra, không những không tức giận, cậu lại còn bày trò đùa y.
Mục Ôn Nhiên vươn tay, Lộ Già mỉm cười dướn người qua, hỏi y làm sao thế. Gương mặt tiếp xúc với lòng bàn tay, Mục Ôn Nhiên lắc đầu nói không có gì.
Bọn họ sẽ còn dây dưa cả đời như vậy.
Đừng hòng y buông tay.