Mùa hè năm mười sáu tuổi, phía trước là cả một khoảng không màu lam thăm thẳm.
Cậu bận bịu công tác, mợ ngày ngày ở lại bệnh viện chăm bệnh không gắng được, sau Lộ Già- Bạch Dịch phải thay phiên chăm sóc ông ngoại.
Ông ngoại phần lớn thời gian đều ngủ,đến tầm tuổi này, đa phần đều dùng bô tiểu, thế nhưng có hai đứa cháu trai ở cạnh, ông lại kiên quyết muốn đi nhà vệ sinh. Kiên trì một tuần lễ, rốt cuộc vẫn bị mợ khuyên ngăn, Lộ Già và Bạch Dịch đồng loạt tỏ ý sẽ không ghét bỏ.
Trong lòng ông ngoại vẫn có chút chống cự, có thể dầu sao cũng đã có tuổi, mỗi ngày đi qua đi lại năm sáu lượt như vậy, thân thể không chịu được, vẫn đành thoả hiệp.
Lộ Già nhớ tới hôm ấy bầu trời không có mấy gợn mây, ánh mặt trời cũng dìu dịu, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt đều là một màu xanh thẳm.
Cậu ngước ra ngoài cửa sổ một hồi lâu, khi quay đầu lại, mới phát hiện ông ngoại đã tỉnh, đang nhìn mình.
“Lộ Già à.” Ông ngoại động động ngón tay, tựa hồ muốn sờ đầu cậu, lại chẳng thể giơ lên nổi.
Lộ Già cúi đầu đến gần, ông ngoại nở nụ cười, khe khẽ vỗ đầu cậu: “Đã lên lớp 10 rồi, lớn rồi, thời gian trôi qua nhanh thật…”
“…dạ.”
“Con với Bạch Dịch vẫn còn đánh nhau sao?” Ông ngoại hỏi.
“Không có.”
“Khi còn bé hai đứa cứ suốt ngày đánh lộn.” Ông ngoại dường như nhớ tới điều gì thú vị, cười rộ lên, “Bạch Dịch luôn gây sự với con, mà đánh chẳng lại. Nó chỉ muốn gây sự chú ý của con, con có nhớ mình hồi bé thế nào không? Không thích nói chuyện, gặp ai ai cũng mỉm cười, hỏi gì đáp nấy, Bạch Dịch chỉ muốn chơi với con thôi.” Ông ngoại thở dài, “Mợ con không dễ dàng gì… con phải biết, nàng yêu con.” Ông híp mắt lại nhìn Lộ Già, thật giống một giây nữa thôi ông liền ngủ thiếp đi, “Con với Bạch Dịch, trong lòng nàng, đều giống nhau.”
Lộ Già nhớ tới hồi nhỏ lúc hai đứa đánh nhau, mơi sẽ không can thiệp, chỉ khi nào đánh xong, mới ra phạt cả hai.
Cậu với Bạch Dịch hơn kém nhau một tuổi, một người là thu dưỡng, một người là thân sinh. Nếu mợ ra mặt can ngăn, người ngoài kiểu gì cũng bàn tán. Mợ có điều khó xử, khi còn bé Lộ Già không hiểu, hiện tại đã rõ.
Kì thật khi nhận nuôi cậu, cả nhà cậu mợ đều bị thiên hạ dèm pha.
Lộ Già đều biết.
Cũng bởi vì biết tới, cho nên cậu luôn cảm thấy bản thân kém cỏi.
Bất kể là cậu, là mợ hay là Bạch Dịch, bọn họ đều thật lòng coi cậu như người thân, cậu tự nhiên cũng giống như vậy.
Thế nhưng có lúc… có lúc cậu lại không tự chủ nghĩ rằng, mình phải nghe lời mợ hơn, phải chăm sóc Bạch Dịch tốt hơn, giống như Bạch Dịch có lúc sẽ quan tâm tới tâm trạng của cậu, giống như có lúc mợ đặc biệt chăm sóc cậu vậy.
Những điều này đều không có cách tránh được.
Bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí tránh đụng vào sợ chỉ mành kia, thế nhưng càng cố tránh, sợi dây càng rung bần bật, ngăn cách càng nhiều.
Ông ngoại nhìn thấy hết, trước ông còn có thể đi khắc phục được, sau… ai có thể biết được sau này ra sao đâu.
Khoảng không ngăn cách kia nào có vì lời ông nói mà biết mất, nhưng hiện tại ông chỉ có thể làm được bấy nhiêu.
Ông dõi theo Lộ Già lớn lên, sau này cậu sẽ tiếp tục trưởng thành hơn, có lẽ sẽ trở nên thành thục lõi đòi, có lẽ sẽ bị xã hội mài mòn góc cạnh cùng nụ cười, hoặc giả như cậu vẫn giữ được mình như hiện tại, là một mặt trời bé con, luôn luôn dùng sự ấm áp chân thành của bản thân đi cảm hoá người khác.
Cứ nghĩ tới sau này chẳng thể nhìn con đi tiếp, ông liền thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng cháu sẽ lớn khôn ra sao, sẽ thành người lớn, thành một nhân tài của xã hội, từ tận đáy lòng ông đều vui khôn xiết.
Ông cũng như bao bậc ông cha khác, nhìn thấy đứa cháu bé bỏng ngày một trưởng thành, dần dần cách ông rất xa.
Sau đó ông sẽ đi tới cuối cuộc đời mình.
Ông ngoại ra đi vào một đêm khuya.
Đó là lần đầu tiên Lộ Già ra ngoài đường lúc bốn giờ sáng. Hoá ra thành phố lúc nửa đêm đen kịt, đèn đường lẻ loi đơn côi, đứng thẳng tắp chiếu rọi hai bên, đường phố yên tĩnh, đêm cũng yên tĩnh, Lộ Già nghe thấy tiếng trái tim mình đập, thình thịch thình thịch.
Đến cổng bệnh viện, Lộ Già với Bạch Dịch bị bắt ở lại trong xe, cha Bạch kiên quyết không cho hai đứa theo cùng, khoá cửa xe lại, cho hai bọn họ đi theo tới cổng đã là cực hạn.
Bạch Dịch tức giận đập lên cửa kính: “Mẹ! Dựa vào đâu mà làm vậy chứ!”
Lộ Già giữ tay Bạch Dịch: “Cậu có điều lo nghĩ riêng, chúng ta ở đây chờ thôi, đi cũng chỉ có thể…”
“Cút mẹ mày đi! Lộ Già anh có phải bị ngu hay không?! Nửa đêm gọi chúng ta đến, còn có thể vì chuyện gì, vì chuyện gì nữa chứ?!” Bạch Dịch vừa dứt lời, liền bật khóc.
Lộ Già buông tay: “Anh biết, anh biết…” nhưng biết thì có tác dụng gì đâu. Người lớn có suy nghĩ của người lớn, không muốn tụi nhóc bọn họ đi qua cũng có thể thông cảm được. Dù sao hai đứa cũng là trẻ con, không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.
Không đúng, không phải vậy… mặc dù cậu có thể bình tĩnh phân tích nguyên do, nhưng trong lòng Lộ Già cũng bất bình, tại sao chứ, dựa vào đâu vậy, chỉ vì cái nguyên nhân cỏn con đó, nên hai đứa cậu không thể đến nhìn mặt ông lần cuối ư?
Trong xe tràn ngập tiếng khóc của Bạch Dịch.
Cảm giác vô lực lan tràn khắp toàn thân, Lộ Già che mặt, viền mắt đỏ chót lại không rơi lệ.
Hai người đợi cho đến hừng đông, mẹ Bạch mang theo cặp mắt sưng đỏ mệt mỏi đi ra, mở cửa cho cả hai.
Không ai nói một lời nào, mà ai cũng đều biết đến đáp án.
Lộ Già ra khỏi xe, rốt cuộc có thể hít thở đến không khí trong lành, đột nhiên cảm thấy cả người đều mỏi mệt.
Cha mẹ Bạch vội vàng lo liệu hậu sự, không rảnh bận tâm hai đứa trẻ, vốn định đưa hai cậu nhóc qua nhà ông bà ngoại Bạch Dịch ở mấy ngày, Lộ Già lại từ chối, hiếm thấy tuỳ hứng mà nói muốn qua nhà bạn ở vài hôm.
Mẹ Bạch không yên lòng, mãi đến khi Lộ Già nói tới nhà Mục Ôn Nhiên, nàng mới đồng ý.
Lộ Già không hề đi, cậu chỉ muốn một mình ngẩn người, ở đâu cũng được.
Buổi tối Mục Ôn Nhiên gọi điện tới: “Mợ em nói em đòi tới nhà anh.”
Lộ Già: “….”
Mục Ôn Nhiên: “Em đang ở đâu?”
Lộ Già: “A… em đang ở nhà, không có chuyện gì. Anh nói sao với mợ?”
Mục Ôn Nhiên: “Nói em đang ở nhà anh.”
Lộ Già: “Cảm ơn anh.”
“Em ở nhà?”
“Ừm… em muốn ở một mình thôi, không sao đâu.” Tầm mắt mơ hồ, Lộ Già cũng ngây ngẩn cả người, tại sao lại đột nhiên khóc thế này.
Cách hai giây, Mục Ôn Nhiên lại hỏi: “Đang khóc sao?”
Lộ Già thở nhẹ một hơi: “Không có.”
“Ừm.” Thanh âm Mục Ôn Nhiên chẳng hề dịu dàng chút nào, thế nhưng Lộ Già cảm thấy, vì giọng nói ấy nên cậu mới khóc thôi, “Vậy thì tốt. Anh không ở bên, em mà khóc anh sẽ có chút lo lắng.”
“Ồ, vậy tốt quá.” Lộ Già nhoẻn miệng cười, giọt lệ đọng nơi khoé mắt thuận thế liền lăn xuống, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau, “Vì ca ca, em cố gắng sẽ không khóc.”
Hai mươi phút sau, Mục Ôn Nhiên xuất hiện trước cửa nhà họ Bạch.
Cúp điện thoại, Lộ Già liền đi rửa mặt, hiện tại nhìn không phát hiện ra được. Thế nhưng Mục Ôn Nhiên chỉ liếc mắt qua, ngón tay mơn trớn khoé mắt cậu: “Đã nói anh sẽ lo lắng.”
Trong nháy mắt, nước mắt như vỡ van, ào ào tuôn rơi, cậu vội lấy tay che mặt: “Trời ạ, anh là ai hả?”
“Mục Ôn Nhiên.”
Lộ Già đâu định hỏi câu này, “Sao anh lại đòi tới chứ.”
“Không an tâm em.”
“Vậy thì em phải thành chó con rồi!”
Mục Ôn Nhiên thoáng sửng sốt, chợt nhớ tới trước Lộ Già nói, nếu mà còn khóc trước mặt y nữa, cậu chính là chó con.
“Gọi thử hai tiếng xem nào.”
“Còn lâu nhá!” Lộ Già lau nước mắt, “Có thể không đứng ngoài cửa nói chuyện không, thật là mất mặt quá.”
Hai người ngồi xuống sô pha, Mục Ôn Nhiên không hỏi điều gì, chỉ lặng lặng nhìn Lộ Già khóc.
“Anh có thể đừng nhìn em được không?” Lộ Già cầm lấy cuốn sách giáo khoa trên bàn, che mặt đi.
“Buổi chiều ngồi làm bài tập?”
“Phải đi học mà, không làm bài tập sao được.”
“Biết điều ghê.” Mục Ôn Nhiên giơ tay muốn xoa đầu Lộ Già lại bị cậu tránh đi.
“Đã nói anh đừng coi em là trẻ con nữa rồi…” Lộ Già vừa nói vừa thở dài, “Thôi, khẳng định anh chẳng thay đổi được.”
Con ngươi Mục Ôn Nhiên trầm xuống, sờ lên tóc Lộ Già: “Anh nói rồi, anh không coi em là trẻ con.” Chỉ muốn chạm vào em mà thôi, bị cậu tránh né, Mục Ôn Nhiên thoáng chút khó chịu, nên sờ soạng nhiều thêm để bù lại.
Một lát sau, Lộ Già tỉnh táo lại: “Em khỏi rồi.”
Mục Ôn Nhiên thuận miệng khen: “Lợi hại.”
Lộ Già: “… Anh có thể đi về rồi.”
“Trời tối.”
“Đúng thế, em biết, cho nên…” Lộ Già nói được nửa chừng mới chợt nhớ ra, “Anh sợ tóo? Thế nhưng lúc anh tới…” Trời cũng đã tối rồi.
Mục Ôn Nhiên không hề biến sắc, đáp: “Vừa nãy không sao, bây giờ lại sợ.”
“… Ngài lừa ai đó?”
Mục Ôn Nhiên đứng dậy: “Đi thôi.”
Lộ Già muốn nói lại thôi: “Nhưng em không muốn tới nhà anh…” Mục gia quá lớn, màn đêm thăm thẳm bốn phía yên tĩnh quá khủng bố, bình thường ở lại, chỉ vì muốn bồi tiếp Mục Ôn Nhiên, mà bây giờ Lộ Già lo cho mình còn chưa xong nữa.
“Ừ, vậy thì không đi.” Mục Ôn Nhiên lại nói, “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?” Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Lộ Già đã đứng dậy theo Mục Ôn Nhiên ra cửa.