Người đàn ông này quá cao, cô không mang giày cao gót cũng chỉ cao đến vai anh.
Hàn Tư Thần cầm lấy phích cắm, duỗi tay bật điện. Hạ Vãn Tinh dựa người vào trong mép bàn, khoảng cách của hai người rất gần, tư thế mờ ám, cô như bị anh vây quanh trong góc, cả người như được cái bóng của anh ấy bao quanh, trông cô có vẻ rất nhỏ nhắn.
Vị trí của lò vi sóng và chốt cửa ở ngay nơi này, dây cắm không đủ dài, anh chỉ có thể đứng ở phía sau lưng cô, không ngờ cô lại đột nhiên xoay người. Hàn Tư Thần cũng giật mình, anh thu lại vẻ mặt và nhanh chóng bật nguồn điện, rũ mắt nhìn cô, khàn giọng nói: "Được rồi"
Hạ Vãn Tinh hoàn hồn.
Anh vừa định nhất chân lui về phía sau đột nhiên bị một cánh tay nắm lấy cà vạt, bước chân dừng lại, buộc phải cúi đầu. Trong đôi mắt đen thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc, thấy cô đang bình tĩnh nhìn anh.
Sau khi Hạ Vãn Tinh nhận ra mình đang làm gì, cô có cảm giác "Đâm lao thì phải theo lao".
Vừa rồi trong phút chốc, cô theo bản năng túm chặt lấy anh dưới sự thôi thúc của lòng mình. Lúc này đầu óc thoáng tỉnh lại, cô có chút...
Hạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, bắt gặp ánh mắt u ám của anh vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn anh mỉm cười. Sau đó dưới anh mắt kinh ngạc của anh ấy, cô kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Sau khi lướt qua môi anh, cô nhanh nhẹn buông cà vạt của anh ra không một chút lưu luyến.
Cô đặt biệt bình tĩnh, cười nói: "Bồi thường cho việc anh đã bay đi bay lại".
Nói xong, cô phát hiện ánh mắt của người đàn ông đã thay đổi, thâm trầm và lạnh lùng, giống như dã thú theo dõi con mồi làm cô không nhịn được rùng mình.
Hạ Vãn Tinh di chuyển chân của mình, phát hiện ra không có đường lùi.
Đột nhiên, vòng eo của cô bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, dùng chút lực, cô nhào vào trong ngực anh, tim đập thình thịch như sắp nổ tung.
Tuy ngày thường bình tĩnh, lúc này cô cũng có chút hoảng hốt, cổ họng nóng rực nuốt xuống, căng da đầu nói: " Chỉ là môi chạm môi, chắc là không tính vi phạm hợp đồng đâu nhỉ?"
Ánh mắt của anh làm cô không có khả năng chống đỡ.
"Môi chạm môi?". Giọng nói của anh trầm thấp, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Hôn môi có tính là vi phạm không?"
Nghĩ đến 1000 vạn đó, trong lòng Hạ Vãn Tinh chảy máu, cô gượng cười, hỏi: "Tôi không dùng lưỡi, sao có thể tính là hôn môi?"
Vẻ mặt thành khẩn: "Anh chưa nhận ra sao, thật ra chỉ là môi chạm môi, tôi còn chưa nếm được vị gì..."
Cô còn chưa nói xong, bàn tay to lớn của người đàn ông đột nhiên ôm lấy cái ót của cô, thân thể hướng về phía trước đè xuống.
Hạ Vãn Tinh chớp mắt, ngây ngẩn cả người.
Đôi môi mỏng kia khác hẳn lúc nãy, mang theo nhiệt độ cơ thể, chúng còn nóng hơn khi đặt trên môi cô trằn trọc qua lại.
Hô hấp của cô hơi khó khăn, cô còn nghĩ rằng mình sắp chết ngạt. Sức lực trên eo siết chặt như muốn bóp nát cô ra từng mảnh.
Hạ Vãn Tinh động đậy di chuyển eo, nhưng đổi lại là nụ hôn càng dùng sức và mạnh mẽ hơn của anh. Làm cô không thể nhúc nhích, bị anh giam giữ giữa tủ và lòng ngực, mặc cho anh hôn.
Không có một chút kỹ thuật gì, như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
Nụ hôn đầu tiên không mấy tuyệt vời.
Hô hấp khó khăn, đôi môi nóng rát phát đau.
Hạ Vãn Tinh lúc này mới ý thức được một việc, người cô dường như bốc cháy.
Người đàn ông này không dễ trêu chọc.
Khi cô nghĩ rằng mình sắp ngất đi, áp lực trên môi cô cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng bên trên tràn ngập tiếng thở gấp gáp và rối loạn của anh, làm cô không dám nhìn vào mắt của anh.
Trong lòng anh bây giờ như có một con nai đang chạy loạn
Sự thật chứng minh, tự mình vác đao ra trận, chính mình cũng bị kinh sợ.
Cô gục đầu, trầm mặc.
Tay Hạ Tư Thần xoa xoa eo mềm mại của cô, người trong vòng tay có lẽ sợ nhột nên cô co rụt cổ lại,sợ đến mức không dám cử động.
Anh điều chỉnh hơi thở của mình, trầm giọng hỏi: “Bây giờ cô đã nếm ra hương vị gì chưa?”
Hạ Vãn Tinh: “...”
Nếm ra.
Vị nam tính.
Anh hỏi: “Sao không hô hấp?”
“Anh không có kinh nghiệm phong phú”. Cái gì cũng có thể thua nhưng không thể thua khí thế.
Hàn Tư Thần: “...”
Anh trần thấp cười một tiếng, hỏi: “Trong hợp đồng có nội dung trả phí để cùng tôi hôn tìm cảm giác không?”
Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu “Hả?”, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh ấy, vành tai hơi ửng đỏ, giả vờ bình tĩnh nói: “Đừng đùa, với cái kỹ năng đường phố của anh cũng có thể gọi là hôn môi?”
Thế mà vẫn muốn cô trả tiền?
Anh dựa vào tủ, hai mắt mờ mịt, giọng điệu lười biếng: “Đúng vậy, dù sao cô cũng không có dùng lưỡi, như vậy không thể tính là hôn.”
Anh nâng khóe miệng, ý vị không rõ: “Nhưng..”
Anh mỉm cười: “Tôi không biết kỹ thuật hôn môi của tôi có tệ hay không, nhưng cô khẳng định tôi không có kỹ thuật hôn. Có vẻ như cô đã từng trải qua vô số đàn ông.:
Hạ Vãn Tinh: “...”
Cô hiểu ra, anh đặc biệt chọn ngày sinh nhật của cô tới để muốn cô ăn mệt.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng làm cho mình trông thư thái hơn bình thường, nhướng lông mày hỏi anh: “Cuối cùng anh đến làm gì vậy”
“Giao đồ ăn”. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô và nói: “Thuận tiện thu một chút bồi thường”
Hạ Vãn Tinh: “...”
Trong lòng cô như có cục nghẹn, nhìn người đàn ông rồi đột nhiên trở nên chế giễu, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Điều này hơi khác so với những người cô đã tán tỉnh trước đây.
Thay đổi.
Anh đã biết cách phản công rồi.
Cô cảm thấy mình chưa phát huy hết trình độ nên điều chỉnh lại thái độ, vẻ mặt như lúc trước, cười đến mê hoặc lòng người, hỏi: “Thế nào, vừa nãy anh có vừa lòng không?”
Tư thái của anh lười biếng dựa vào tủ, tay để trong túi quần, đôi mắt dài và hẹp nhuốm nụ cười nhìn cô, gật đầu nói: “Không tệ lắm, chưa đã thèm.”
Hạ Vãn Tinh: “...”
Lại một lần nữa nhồi máu cơ tim, cô không nói nên lời.
Hàn Tư Thần thấp giọng cười, “Cô nói, dù sao cũng không dùng lưỡi, không tính là hôn, không phải vi phạm hợp đồng.”
Anh dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa của cô, nhìn trong giây lát, thu lại độ cong của khóe miệng.
Anh cứ thế nhìn cô, không hề chớp mắt, không nói cũng không có biểu cảm gì.
Hạ Vãn Tinh cảm thấy sởn cả tóc gáy, đôi môi mỏng của anh ấy khẽ mở ra, từng câu từng chữ: “Chuyện này vĩnh viễn đều là đàn ông được lợi, cô đừng tùy tiện đốt lửa, một khi lửa cháy, cô dập không nổi đâu.”
Hạ Vãn Tinh: “...”
Cô lại hiểu ra, anh bay qua đây chỉ để cảnh báo cô.
Hàn Tư Thần nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cô còn nhớ những gì tôi nói đêm đó”.
Vốn dĩ anh cũng không rõ, nhưng sự cố ý xa lánh của cô trong thời gian này có chút không bình thường,
Không giống như phong cách trước đây của cô ấy.
Hạ Vãn Tinh đột nhiên mở to mắt, kinh hãi nhìn anh, “Anh.. Anh đang nói cái gì tôi không hiểu.”
“Đừng giả vờ, cô hiểu mà”. Anh nhẹ mỉm cười, tiếp tục nói: “Hàn Nhân gửi bức ảnh của cô cho tôi, có tám chín phần là cô chỉ thị.”
Trong bức ảnh, bóng của Hàn Nhân đang cầm điện thoại phản chiếu rõ trên cửa kính trong suốt từ sàn đến trần nhà. Cô không có khả năng không phát hiện. Cho nên, Hàn Nhân không phải chụp lén.
Hạ Vãn Tinh: “...”
Người đàn ông này anh mắt cũng quá tinh đi!
Anh biết là cô cố ý, còn không vạch trần ngay lúc đó, yên lặng xem cô diễn trò, Hạ Vãn Tinh cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Chút tâm tư gian xảo của mình bị lộ ra hết rồi mà cô lại không biết, để người khác lại xem đến vui vẻ.
Cô thì giống như một chú hề đang nhảy nhót.
Đột nhiên cô hơi khó chịu, giọng điệu có chút cáu kỉnh, “Anh nói đúng, tôi nhớ hết mọi chuyện tối ngày hôm đó”
Cô nghẹn một hơi, bước về phía cánh cửa, đột nhiên mở cửa cũng không thèm nhìn anh, mặc tất cả nói: “Như mong muốn của anh, tôi sẽ nghiêm túc xem xét lời anh nói, cho nên mời anh trở về đi, Hàn tổng.”
Không cần phải hao hết tâm tư tìm cách khuyên cô lui, như anh mong muốn, dù sao trước mặt anh cô cũng không còn mặt mũi nào.
Hình ảnh hoàn hảo của cô không còn nữa.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Hàn Tư Thần thấy sắc mặt cô có cút không vui.
Hạ Vãn Tinh: “Anh đừng giả vờ nữa, đi ra ngoài”
Hàn Tư Thần: “...”
Anh hít sâu một hơi: “Cho nên cô muốn xé mặt sau khi vi phạm hợp đồng?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh: “Anh có phải hiểu sai hợp đồng rồi không? Hợp đồng viết rõ ràng, tất cả đều dựa vào “Nếu đối phương yêu cầu” làm cơ sở”.
Hàn Tư Thần nhíu mày: “Ý của cô là?”
“Có nghĩa là nếu tôi không cần, anh liền có thể bình bình an an vượt qua trong thời hạn ba tháng hợp đồng. Sau đó, anh đi đường quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi.”
Lúc cô nói xong, lông mày của anh nhíu chặt lại, anh hỏi bằng một giọng nói trầm thấp: “Cô không cần linh cảm nữa sao?”
“Cần! Nhưng trên thế giới này không phải chỉ có một người đàn ông”
Hàn Tư Thần: “...”
Anh còn muốn nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy cô gái ở cửa đi tới, dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Đi đi đi, đừng làm trễ thời gian nghỉ ngơi của tôi, buổi tối tôi sẽ đến nhà ăn đúng giờ, sẽ không làm anh mất mặt mũi đâu”.
Hàn Tư Thần: “...”
Mẹ kiếp!
Trong lòng của anh thô bạo mắng.
Mẹ nó, cô thay đổi thật nhanh.
Quả nhiên, phụ nữ như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Vãn Tinh “Không dùng lưỡi thì không gọi là hôn môi.”
Hàn tổng: “Có phải em có hiểu lầm về nụ hôn không?”
Nói tóm lại, hôm nay cuối cùng cũng anh cũng đã bắt đầu phản kích.