Tống Nhiễm cười hì hì, nhìn Lục Mộ Trầm chớp mắt, hỏi: “Thích không?”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm hơi hạ xuống, ánh mắt càng sâu thêm vài phần.
Giây tiếp theo, đột nhiên đem cô bế ngang lên.
Tống Nhiễm theo bản năng ôm lấy cổ anh, đôi mắt cong cong, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Mộ Trầm, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Mộ Trầm, cười khanh khách hỏi anh, “Anh muốn ngủ cùng em, hay là ngủ cùng luận văn của anh?”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm sâu thăm thẳm, ánh mắt anh dừng trên đôi môi màu hồng nhạt mềm mại của Tống Nhiễm, hô hấp anh căng thẳng, giây tiếp theo, anh đột nhiên dùng một chân đem cửa phòng đá văng ra, ôm Tống Nhiễm, sải bước đi đến mép giường.
Anh đặt cô xuống, thân thể thuận tiện phủ lên người cô, cúi đầu, liền hôn lên môi Tống Nhiễm thật mạnh.
Nụ hôn nồng nhiệt, dùng sức, điên cuồng.
Không biết qua bao lâu, Tống Nhiễm chỉ cảm thấy miệng mình bị hôn đến tê rần, đau đớn, thân thể cũng mềm nhũn.
Nhưng cô lại không muốn kết thúc, hương vị ngọt ngào này, hy vọng vĩnh viễn cũng không kết thúc.
Cô theo bản năng mà ôm Lục Mộ Trầm càng chặt, nhưng mà giây tiếp theo, anh lại đột nhiên ngừng lại, hơi nâng người lên, ánh mắt anh thật sâu nhìn chăm chú cô, đem lời cô vừa mới nói, nói cho cô, tiếng nói khô khốc, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Trong não Tống Nhiễm trống rỗng, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, dường như bịt kín một tầng sương mù, cô ngốc ngốc gật đầu, theo bản năng lại muốn ôm anh.
Còn chưa kịp, Lục Mộ Trầm đột nhiên liền đứng thẳng lên.
Anh đứng ở mép giường, nhìn đôi mắt Tống Nhiễm có một tầng sương mù, gương mặt đỏ lên, bị hôn đến mức môi có chút sưng lên, tầm mắt di chuyển xuống, dừng ở hai chân thon dài trắng nõn của Tống Nhiễm, vừa mới ở trên giường lăn một vòng, áo sơ mi lộn xộn, thấp thoáng thấy mông, lưng.
ánh mắt anh tối sầm lại, không khỏi cắn chặt răng, hơi cúi người, có chút cáu giận mà đánh nhẹ lên mông Tống Nhiễm, tiếng nói khô khốc, thấp giọng nói: “Học được ở đâu mấy chiêu này.”
Thế nhưng còn học được cách câu dẫn anh.
Tống Nhiễm a một tiếng, sờ sờ mông, dẩu cái miệng nhỏ, trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm, nhỏ giọng nói thầm, “Đánh em làm gì……”
Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng Tống Nhiễm nhỏ nhắn, trong mắt rốt cuộc cũng có vài phần ý cười, bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Anh lắc đầu, xoay người, đi đến giá áo, đem áo ngủ của mình xuống cho Tống Nhiễm, quay đầu lại, ném trên người cô, nghiêm túc nói: “Thay quần áo nhanh lên, đừng quậy.”
Áo sơ mi to rộng, mặc trên người Tống Nhiễm, có loại quyến rũ nói không nên lời.
Anh chịu không nổi.
Thân thể đã có chút khô nóng, anh xoay người, đi đến phòng tắm, tắm nước lạnh.
Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào.
Tống Nhiễm nằm trên giường, sửng sốt vài phút, thẳng đến khi tiếng nước dừng lại, mới đột nhiên hoàn hồn.
Cô bỗng nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy, đôi mắt mở to, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm áo ngủ mà Lục Mộ Trầm vừa mới ném cho cô.
Tháng 10, đồ ngủ của cô là quần áo tay dài, rất bảo thủ.
Tống Nhiễm gắt gao cắn chặt môi, theo bản năng nhìn áo sơ mi của Lục Mộ Trầm đang mặc trên người mình.
Hai chân dài trắng sáng lộ ra bên ngoài.
Tống Nhiễm nhíu mi, nghĩ thầm, anh không có chút động tâm?
Cô như thế mà không có chút quyến rũ nào? Đã ở bên nhau lâu như vậy, anh thật sự chưa từng vượt qua giới hạn. Tống Nhiễm nhớ tới trước kia bản thân còn đề phòng anh, hiện tại quả thực cô không thể chờ thêm được nữa mà nằm xuống, ngã người xuống.
Nghĩ xong, Tống Nhiễm lại liếc nhìn áo ngủ trong tay, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, sau đó tức giận ném áo ngủ xuống sô pha ở cuối giường.
Anh bắt cô đổi, cô càng không đổi!
Lục Mộ Trầm tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Tống Nhiễm ngồi xếp bằng trên giường, trên người vẫn mặc áo sơ mi kia của anh.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua căn phòng, tầm mắt dừng ở sô pha cuối giường, nơi áo ngủ bị Tống Nhiễm ném bừa bãi ở đó.
Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm có chút đau đầu.
Nha đầu này, thật là đang gây rối với anh?
Tống Nhiễm cười hì hì nhìn anh, vỗ vỗ mép giường, “Lục ca ca, ngủ đi.”
Lục Mộ Trầm: “……”
Nửa phút sau, Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng nằm xuống giường.
Vừa nằm xuống, Tống Nhiễm liền dán thân lên.
Cô nghiêng thân, gắt gao ôm Lục Mộ Trầm.
Cô ngửa đầu, nhẹ nhàng thổi hơi vào lỗ tai Lục Mộ Trầm, âm thanh nhẹ nhàng, nói: “Lục ca ca, em đã được hai mươi tuổi rồi.”
Hơi nóng thổi vào lỗ tai Lục Mộ Trầm, cả người anh cứng đờ, yết hầu khô khốc đến phát đau.
Nhưng vẫn như cũ không có động tác tiếp theo.
Tống Nhiễm thấy anh vẫn còn cách 2 mét mà vẫn không có phản ứng, tay cũng không thành thật, chui vào trong vạt áo thun của Lục Mộ Trầm, đầu ngón tay hơi lạnh, dừng ở cơ bụng rắn chắc của anh, từng chút từng chút, nhẹ nhàng xoa một vòng.
Thân thể Lục Mộ Trầm dần dần khô nóng, không thể kiềm chế.
Hô hấp của anh trở nên nặng nề, anh liều mạng ép xuống, muốn đem cảm xúc kia kiềm chế lại.
Thời điểm anh cố gắng kiềm chế lửa nóng trong người xuống,Tống Nhiễm đột nhiên xoay người một cái, ngồi lên trên người anh.
“Tống Nhiễm!” Lúc Tống Nhiễm ngồi lên, Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy xương cột sống tê rần, đột nhiên giữ bả vai cô, sắc mặt tức khắc xanh mét, thấp giọng nói, “Đi xuống!”