Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 57



Editor: Tớ đăng chương mới vì tức, tức YG, tức cả một số người. Không hiểu sao YG lại làm thế trong khi Jisoo của mình đẹp như thế kia. Vẫn như cũ 200

Tống Nhiễm đang ở phòng học làm đề, bỗng nhiên có nam sinh huýt sáo với cô, ái muội gọi một tiếng: "Chị Nhiễm, bạn trai chị đến kìa!"

Tống Nhiễm theo bản năng quay đầu lại, liền thấy Lục Mộ Trầm đứng ở cửa sau.

Cô nhếch miệng cười, lập tức ném bút, từ vị trí đứng lên.

Biến ba bước thành hai bước chạy ra, cười hỏi anh: " Bài đăng làm sáng tỏ trên Tieba làm sáng tỏ anh nhìn thấy chưa?"

Lục Mộ Trầm gật đầu: "Nhìn."

Tống Nhiễm hắc hắc cười: "Em lợi hại không?" Vẻ mặt cô kiêu ngạo dương dương cằm, nói: "Em đã nói có thể tự mình giải quyết mà."

Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng khoe khoang của Tống Nhiễm, không khỏi có chút buồn cười, duỗi tay kéo tay phải cô lại: "Tay đánh là tay này sao?"

Tống Nhiễm sửng sốt: "A?"

"Không phải đánh đối phương một cái tát sao? Là tay này sao?"

"Anh... Làm sao mà anh biết được?" Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm đột nhiên hỏi, lập tức có chút chột dạ, vội nói: "Kì thật em không muốn động thủ, là nữ sinh kia muốn đánh em, em liền... Em liền đánh đòn phủ đầu, đánh... Đánh cô ta một cái tát."

Cô biết Lục ca ca là học sinh ngoan, khẳng định không thích cô động thủ đánh người, mặc dù lúc trước đã nói với anh, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy mình không chiếm lý.

Nói xong, theo bản năng mà giữ chặt cánh tay Lục Mộ Trầm, giống như làm nũng lắc lắc, mắt trông mong nhìn anh: "Lục ca ca, anh sẽ không giận đúng không?"

Lục Mộ Trầm thấy bộ dáng thật cẩn thận của Tống Nhiễm, không khỏi bật cười, nói: "Anh tức giận cái gì, anh hỏi em là tay nào đánh, đánh có đau không."

Tống Nhiễm sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu, cả kinh hai mắt đều trợn tròn: "Anh anh anh... Anh nghiêm túc sao?"

Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Em cảm thấy thế nào?"

Tống Nhiễm: "..."

Lục Mộ Trầm lấy thuốc mỡ của Từ Hạo ra để vào trong tay Tống Nhiễm, nói: "Đau thì bôi nhé, có thể tiêu sưng."

Tống Nhiễm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, nhìn anh nghiêm trang đưa thuốc mỡ cho cô... Vài giây sau, bỗng nhiên cô không khống chế được cười ha hả.

Cô cười đến gập người, cười đến nỗi còn chảy ra nước mắt: "Lục Mộ Trầm, sao anh lại như vậy chứ?"

Lục Mộ Trầm hỏi: "Anh làm sao cơ?"

Tống Nhiễm kéo tay anh, lau lau khóe mắt vừa nãy cười ra nước mắt, sau một lúc lâu, mới có chút buồn cười mà mở miệng: "Lục Mộ Trầm, anh mà như vậy sẽ đem sủng hư em đấy."

Cô nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, sáng lấp lánh, giống như chứa đầy những ngôi sao.

Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu: "Không quan hệ, lúc trước không sủng em, bây giờ phải bổ sung." Anh siết nhẹ tay Tống Nhiễm, ánh mắt kiên định thâm thúy, thấp giọng nói: "Sau này, sẽ càng yêu em."

(Nếu lúc trước tớ đọc hết bản convert thì câu "Sau này, sẽ càng yêu em." sẽ tên truyện cũng nên ấy chứ. Thực ra trong trong Google dịch thì là thế này"Trong tương lai, anh sẽ yêu em nhiều hơn.")

Giọng Lục Mộ Trầm dịu dàng, giống như có lực nào đó, thẳng tắp chạm vào tim Tống Nhiễm, giống như mặt trời, ngay lập tức đốt cháy trái tim cô.

Hai mắt cô đau xót, trong nháy mắt có một cỗ nhiệt, giọng có chút khàn, mơ hồ mang theo vài phần nghẹn ngào: "Lục Mộ Trầm, sao anh lại nói câu lừa tình như vậy làm gì hả, làm em khóc rồi."

Tiếng vừa dứt, nước mắt liền không kiềm chế được mà rơi xuống một giọt.

Nhưng đây là nước mắt hạnh phúc, cô giơ tay lau, lại không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.

Lục Mộ Trầm thấy cô vừa khóc vừa cười, trong mắt hiện lên vài phần ý cười, sủng nịnh mà xoa xoa tóc cô: "Có đần không cơ chứ."

Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên, đều không nhịn được bật cười.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp (1), giống như lòng Tống Nhiễm giờ phút này rất ấm áp. Mặc dù mười năm, hai mươi năm sau, đến khi từ từ già đi, cũng vẫn nhớ rõ, thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cô, có một thiếu niên, yêu cô như mạng.

(1) Khi hỏi giờ ngọ là mấy giờ, nếu chỉ xem ngày chọn giờ thì chỉ cần biết chính ngọ sẽ rơi vào 12 giờ trưa. Giờ ngọ nằm trong khoảng từ 11 giờ trưa đến 13 giờ trưa và có chia làm 3 giai đoạn cụ thể như sau:

+ Khởi ngọ tức là giờ bắt đầu giờ ngọ, 11 giờ đến 12 giờ trưa.

+ Chính ngọ là 12 giờ trưa.

+ Mãn ngọ là gần hết giờ ngọ,khoảng từ 12 giờ đến 13 giờ trưa.

___________________________________

Chuyện kia trên Tieba, như là điều hòa cuộc sống buồn tẻ của học sinh lớp 12, sau khi làm sáng tỏ, các bạn học lại khôi phục cuộc sống hằng ngày bình đạm học tập trong sinh hoạt.

Nhưng Tống Nhiễm vì sau khi video hất rượu đánh nhau kia được đăng lên, được một danh hiệu rất xã hội, cũng không biết từ ngày nào bắt đầu, phàm là học sinh trong trường vừa thấy cô, mặc kệ quen hay không quen, đều gọi cô một tiếng "chị Nhiễm Nhiễm", rất có cảm giác là chị đại trong trường.

Lúc Lục Mộ Trầm ở cùng với mấy người bạn, còn bị đùa hỏi: "Lục ca, làm người đàn ông của chị đại cảm giác thế nào vậy?"

Cũng làm người ta dở khóc dở cười.

Nhưng cái này cũng chưa tính, càng làm cho dở khóc dở cười, là đột nhiên Tống Nhiễm được rất nhiều người theo đuổi.

Đều bị Tống Nhiễm đẹp trai dẫn đến.

Lúc trước những người đó cho rằng Tống Nhiễm thật sự bị bao nuôi, những bình luận mắng cô gần như rất nhanh thôi sẽ đâm cô thành cái sàng.

Nhưng mà, sau khi mọi người xem xong đoạn video kế tiếp, lại lập tức sùng bái Tống Nhiễm. Cảm thấy cô tuy ở cái chỗ như quán bar làm thêm, nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn a, cái động tác vứt thẻ lên mặt đối phương, quả thực là quá đẹp trai!

Kia chính là tiền nha!

Thật là vừa đẹp vừa có cốt khí.

Kết quả là, tiểu mỹ nhân Tống Nhiễm lớn lên đẹp lại có cốt khí, cứ như vậy có một đám người theo đuổi, mỗi ngày để thư tình vào ngăn bàn cô, không có mười lá thì cũng tám lá, đây mới là chân chính làm người ta dở khóc dở cười.

Buổi trưa thứ năm, Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ăn cơm trưa xong, Lục Mộ Trầm muốn vào văn phòng lấy ít đồ, Tống Nhiễm về phòng học trước, mới vừa vào phòng học, đã bị một bó hoa hồng to trên bàn dọa sợ.

"Giời ơi, đây là của ai a..."

Lưu Linh quay đầu lại, thuận tay cầm card trên bó hoa, đưa cho cô: "Hotboy Nhất Trung, cậu nhìn một cái."

Tống Nhiễm đột nhiên rùng mình, sao còn có trường khác?

Cô đi đến trước bàn học, một tay cầm tấm card trên tay Lưu Linh ném vào bó hoa, sau đó ôm bó hoa hồng to lên. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Nữ sinh ngồi trước khiếp sợ: "Nhiễm Nhiễm! Cậu làm gì vậy?!"

"Ném."

"Không phải chứ? Hoa này rất quý."

"Không ném, chẳng lẽ để lại để ăn à?"

Khâu Lâm Lâm bị chọc cười, tay để lên bàn Tống Nhiễm, nhìn cô nói: "Nhưng mà cậu không nhìn tấm card một chút sao? Nói thật, hotboy Nhất Trung kia tớ đã thấy nhìn thấy, lớn lên cực đẹp trai."

Tống Nhiễm ha ha một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo: "Lục ca ca nhà không đẹp trai sao?"

Khâu Lâm Lâm ha ha ha cười.

Tống Nhiễm ôm hoa chuẩn bị ném vào thùng rác cuối lớp, quay đầu lại, nói với Lưu Linh cùng khâu Lâm Lâm: "Hai cậu đừng nói chuyện này cho Lục ca ca đấy."

Khâu Lâm Lâm chớp chớp mắt, vẻ mặt không hiểu vì sao: "Vì sao?"

Tống Nhiễm một bộ biểu cảm "chuyện này hai cậu không hiểu đâu", nhìn xung quanh một phen, sau đó mới đi lên trước vài bước, tay trái để bên miệng, giọng nho nhỏ, vẻ mặt thần bí hề hề mà nói: "Nói cho hai cậu biết một bí mật, Lục ca ca nhà tớ, là một... Vại dấm to."

Có lần đi xem phim với Lục Mộ Trầm Lục Mộ Trầm đi xếp hàng mua vé, cô ngồi trên sô pha ở đại sảnh. Bỗng nhiên có nam sinh chạy gần đến cô, một hai phải thêm WeChat của cô. Cô đã nói mình có bạn trai, nhưng nam sinh kia cảm thấy cô lừa mình, ăn vạ không đi.

Lục Mộ Trầm trở về, đúng lúc gặp được, liền lạnh mặt, thiếu chút nữa giết chết người ta bằng ánh mắt.

Từ đó về sau, phàm là không phải ở trường học, Lục Mộ Trầm đi chỗ nào đều phải nắm tay cô, hình như là sợ người khác không biết anh là bạn trai cô, trên đường chỉ cần có nam sinh nào nhìn cô hai lần, lập tức ánh mắt hình viên đạn của anh sẽ bay đến đó, sợ người ta cùng anh đoạt vợ.

Nhưng mà, đột nhiên Tống Nhiễm có nhiều người theo đuổi như vậy, sao Lục Mộ Trầm có thể không nghe được tiếng gió chứ.

Lúc Từ Hạo chạy đến nói với Lục Mộ Trầm, Lục Thiên Ý của Nhất Trung tặng một bó hao to cho Tống Nhiễm, sắc mặt Lục Mộ Trầm lập tức trầm xuống.

Lục Mộ Trầm luôn hiểu được thu liễm cảm xúc, trước mặt không nói gì thêm, nhưng mà ở sâu trong nội tâm quả thực là hỏng rồi.

Dưới bầu trời này không có nữ sinh nào khác sao? Vì sao tất cả đều nhìn chằm chằm Nhiễm Nhiễm của mình?

Buổi tối, lúc Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm về nhà, dọc theo đường đi nắm tay Tống Nhiễm chặt dị thường.

Tống Nhiễm mới đầu còn không có cảm giác gì, nhưng đi hết quãng đường, tay phải chậm rãi có chút đau.

Rất nhanh đi đến ngõ nhỏ bên ngoài nhà, Tống Nhiễm không nhịn được, nhỏ giọng hừ hừ: "Lục ca ca, anh nắm tay em đau quá nha." Cô nói, liền muốn rút tay mình từ trong tay Lục Mộ Trầm ra.

Lục Mộ Trầm nghe Tống Nhiễm kêu đau, mới lập tức hoàn hồn, vội vàng thả tay cô ra.

Tống Nhiễm xoa xoa tay mình, ngẩng đầu nhìn Lục Mộ Trầm.

Nào biết này vừa nhấc đầu, liền thấy sắc mặt Lục Mộ Trầm không được tốt cho lắm...

Ơ không, không thể nói là không được tốt, mà phải là... Cực kì không tốt!

Tống Nhiễm lập tức có chút lo lắng, vội hỏi: "Lục ca ca, anh làm sao vậy? Không vui sao?"

Lục Mộ Trầm trầm mặt, hừ một tiếng.

Vợ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, có thể vui à?

Tống Nhiễm bị Lục Mộ Trầm hừ một tiếng mà không thể hiểu được, vẻ mặt mờ mịt.

Cô duỗi tay nắm chặt ngón út của anh, nhẹ nhàng lay lay, giọng nói mềm mại, ngữ khí như đang làm nũng: "Anh làm sao vậy sao? Ai chọc anh không vui sao?"

Tống Nhiễm làm nũng, Lục Mộ Trầm cứng rắn không được, cúi đầu nhìn cô, rốt cuộc cũng mở miệng: "Nghe nói gần đây có người viết thư tình cho em?"

Tống Nhiễm sửng sốt, "Ơ" một tiếng. Lục Mộ Trầm híp híp mắt: "Nghe nói hôm nay có học sinh trường khác tặng hoa cho em?"

Tống Nhiễm: "..."

Mắt thấy vại dấm chua này cái gì cũng biết, không hiểu sao Tống Nhiễm chột dạ, sờ sờ đầu, ha ha cười gượng: "Ai nha, là có chuyện như vậy, nhưng mà... Nhưng mà thư tình hoa hoét gì đó, em đều ném nha!"

Nói xong, giống như còn sợ Lục Mộ Trầm không tin, giơ tay thề, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Thật sự! Tất cả em đều ném! Xem cũng chưa xem một cái!"

Lục Mộ Trầm nghe vậy, lập tức trong lòng thoải mái hơn.

Anh nhìn cô, trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng: "Nam sinh hôm nay tặng hoa cho em anh biết"

"Hả?"

"Quả thật lớn lên có chút đẹp trai, nhưng mà không cao hơn anh." Nói xong, ngưng vài giây, lại bổ sung một câu: "Học tập rất tệ, hơn nữa nghe nói đã có vài người bạn gái."

"Lục ca ca..." Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn Lục Mộ Trầm, miệng hơi mở ra, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Lục ca ca đây là... Sợ người khác đoạt với anh sao?

Lục Mộ Trầm nói xong, đột nhiên liền giữ vai Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc mà lại thận trọng nói: "Nhiễm Nhiễm, thật sự, anh cảm thấy, chỉ có anh mới xứng đôi với em."

Rõ ràng là một câu rất nghiêm túc, nhưng không biết như thế nào, được Lục Mộ Trầm nói ra có chút buồn cười.

Tống Nhiễm ngốc vài giây, sau đó cứng rắn không được mà bật cười.

Cô bổ nhào vào trong ngực Lục Mộ Trầm, hai tay ôm lấy eo anh, khanh khách cười không ngừng: "Biết rồi biết rồi, biết anh ưu tú, ai so với anh cũng kém hơn, yên tâm đi, trừ anh ra, ai em cũng không cần, em chỉ thích anh."

Lục Mộ Trầm nghe vậy, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút tươi cười, cúi đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, nói: "Vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa, anh không nghe rõ."

Tống Nhiễm cười muốn chết, ngửa đầu nhìn anh, lặp lại nói: "Em nói, trừ anh ra, ai em cũng không thích, em chỉ thích anh, thích anh nhất!"

Cuối cùng Lục Mộ Trầm cũng hoàn toàn vừa lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái: "Ngoan."

Đầu Tống Nhiễm chôn trong ngực anh, khóe miệng cong lên cười, nhỏ giọng nói: "Lục ca ca, anh thật hẹp hòi nha."

"Ừ, anh chính là hẹp hòi."

"Hẹp hòi em cũng thích."

Lục ca ca, cũng thật đáng yêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv