Editor: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm ngơ ngẩn nhìn Lục Mộ Trầm, sau đó trố mắt vài giây, theo bản năng lắc đầu: "Không cần đâu, một chút nữa em..."
"Tống Nhiễm, em có thể để anh vì em mà làm một cái gì đó không?"
Tống Nhiễm vốn định nói một lát liền cô tan làm, không quan hệ. Còn chưa kịp nói, bỗng nhiên Lục Mộ Trầm ngắt lời cô.
Anh giơ tay vé những sợi tóc của cô ra sau tai, ôn nhu nói: "Nhiễm Nhiễm ngoan, đi thay quần áo đi, anh tôn trọng em (*), nhưng dù sao em cũng phải để anh làm cái gì đó cho em chứ, đúng hay không?"
(*) Nguyên văn là "ngươi tôn trọng ngươi"
Ánh mắt anh kiên định, căn bản không để người khác cự tuyệt.
Tống Nhiễm nhìn vào mắt anh, không tự giác mà cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Sẽ rất nóng đấy."
Giọng nói Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng, an ủi cô: "Không sợ."
Bộ dáng ôn nhu của Lục Mộ Trầm, làm tâm của cô đều mất hết. cô nhìn anh, mắt có chút ướt, do dự một lát, chung quy vẫn cầm quần áo đổi cho Lục Mộ Trầm.
Nhìn Lục Mộ Trầm mặc đồ gấu bông cồng kềnh lên người, trong lòng Tống Nhiễm đau như thắt lại, hai mắt xót xót, liền rơi nước mắt.
Sợ Lục Mộ Trầm thấy, vội nghiêng đầu lau mắt.
Trương Lâm đằng sau thấy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tống Nhiễm vội nháy mắt với cậu, không tiếng động mà hơi há mồm, cậu làm ơn: "Đừng nói..."
Trương Lâm hiểu ý, không hé răng.
Tống Nhiễm lại quay đầu lại, trên mặt đã lấy lại nụ cười, cầm tờ rơi trong tay nhét vào tay Lục Mộ Trầm, cười hì hì nói: "Vậy hôm nay vất vả cho anh rồi, bạn trai."
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, nhìn Tống Nhiễm đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu nói với Trương Lâm đứng đằng sau: "Cậu mang cô ấy vào trong thương trường đi, nghỉ ngơi một chút, chút nữa tớ đến tìm hai người."
Tống Nhiễm không chịu đi, kéo tay Lục Mộ Trầm, mắt trông mong nhìn anh: "Em muốn ở chỗ này cùng anh."
Lục Mộ Trầm giơ tay sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Nghe lời đi."
Lục Mộ Trầm ôn nhu, Tống Nhiễm liền vô pháp không thể không nghe lời anh, mếu máo, đi ba bước hai lần quay đầu, ngoan ngoãn cùng Trương Lâm đi vào thương trường nghỉ ngơi.
Lúc cô đi vào một lúc, sau đó nhìn lên, liền thấy Lục Mộ Trầm cầm tờ rơi của cô đưa cho người qua đường, người ta đi qua người anh, không có cầm, thậm chí con mắt cũng không liếc anh lấy một cái.
Trong lòng Tống Nhiễm ê ẩm, lại không biết Lục Mộ Trầm giờ phút này trong lòng càng khó chịu.
Anh vừa mới chỉ cảm thấy trời nóng như vậy Tống Nhiễm lại ở bên trong một con gấu bông kín gió, rất vất vả. Nhưng hóa ra vất vả không chỉ có như vậy, cầm tờ rơi đưa cho người ta, người ta không cầm, thậm chí rất không kiên nhẫn mà đẩy tay mình ra xa, cái loại cảm giác chua xót này mới càng mãnh liệt.
Lục Mộ Trầm chưa làm qua những việc này, chưa làm thì không có bất kì cảm xúc nào, trong nháy mắt khi bị người ta đẩy tay ra xa, thậm chí anh có một loại cảm giác bị vũ nhục, sắc mặt sau đầu thú bông, nháy mắt liền âm trầm.
Nghĩ đến nghĩ lui, lòng tự trọng của Tống Nhiễm lớn như vậy, khi vừa bắt đầu có bao nhiêu gian nan.
Bây giờ Lục Mộ Trầm đã không dám tưởng tượng sâu hơn Tống Nhiễm đã trải qua những gì trong cuộc sống, tưởng tượng đến liền đau lòng.
______________________________________
Thương trường, Trương Lâm tìm gian nhà ăn, nói với Tống Nhiễm: "Chị dâu, chúng ta vào trong ngồi đi, chút nữa Lục ca trở về, đúng lúc có thể ăn cơm."
Tống Nhiễm lắc đầu: "Cậu đi trước đi, tớ muốn đi xuống dưới tầng."
"Dưới tầng? Dưới tầng không phải là siêu thị sao?"
Tống Nhiễm "ừ" một tiếng: "Tớ xuống dưới mua nước cho Lục ca ca. Cậu đi nhà ăn trước đi, chút nữa tớ cùng Lục ca ca đến tìm cậu."
Tống Nhiễm nói xong, liền xoay người, đi đến phía thang máy.
"A! Chị dâu, từ từ!"
(Vì Tống Nhiễm và Trương Lâm bằng tuổi với cả mới quen biết nên tớ để xưng hô "cậu - tớ", nhưng cứ để xưng hô như vậy thì cứ quái quái nên các cậu hãy gợi ý cho tớ về xưng hô của hai người này nhé. Cảm ơn trước nha!)
____________________________________
Lục Mộ Trầm không thích uống đồ uống, Tống Nhiễm cũng chỉ mua cho anh một chai nước khoáng.
Lúc tính tiền, Trương Lâm nhớ tới bộ dáng vừa nãy Lục Mộ Trầm mặc bộ Pikachu phát tờ rơi, nội tâm vẫn như cũ khiếp sợ không thôi.
Nghiêng đầu, không nhịn được cẩn thận đánh giá Tống Nhiễm, nghĩ thầm: Chị dâu nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, cho dù như vậy cũng không đến mức mê hoặc Lục ca ca thành như vậy chứ? Thế nhưng nguyện ý tự hạ thấp thân phận đi phát tờ rơi?
Trương Lâm càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng, ở sâu trong nội tâm đối với Tống Nhiễm dâng lên một cỗ sùng bái cực cao.
__________________________________________________
Từ siêu thị đi ra, Tống Nhiễm đi đến nhà vệ sinh rửa mặt trước, lúc đi ra, Trương Lâm nói thương trường mát mẻ, để cô nghỉ ngơi một lát, cô không chịu, cầm chai nước chạy ra bên ngoài.
Lục Mộ Trầm còn đang phát tờ rơi, thấy Tống Nhiễm đến, lập tức đi qua, thấp giọng nói: "Không phải bảo em ở bên trong chờ anh hay sao hả?"
Tống Nhiễm hì hì cười, nói: "Em mua nước cho anh này."
Lục Mộ Trầm cúi đầu, trên đầu mang theo đầu gấu bông, rất cồng kềnh, nhưng vẫn nhìn thấy trong tay Tống Nhiễm cầm chai nước.
Tống Nhiễm sợ anh lại đuổi cô đi, lập tức nói: "Em đến bên kia chờ anh."
Nói xong, cầm chai nước, cất bước chạy đến bên cạnh.
Ven đường có ghế dài để nghỉ ngơi.
Tống Nhiễm cầm chai nước ngồi chỗ đó, quay đầu lại, cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm.
Tuy rằng bộ dáng mặc bộ Pikachu rất buồn cười, nhưng ở trong lòng Tống Nhiễm, lại soái không nói nên lời.
Lúc mới bắt đầu thích Lục Mộ Trầm, chỉ là cảm thấy anh lớn lên đẹp trai, cô thích. Nhưng sau này khi ở bên anh, mới phát hiện, anh không chỉ có lớn lên đẹp trai, tất cả mọi thứ trên người anh đều là ưu điểm, mặt càng mê người hơn của anh, là tính cách cùng phẩm chất của anh.
Cho nên mới nói, ông trời cũng đối với cô không tồi, ít nhất thời điểm cô niên thiếu, gặp được nam sinh tốt như vậy.
Soái đến nổ mạnh a...
"Tống Nhiễm, cậu ngồi chỗ này làm gì?" Tống Nhiễm còn đang cảm khái, bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ cô một cái.
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy Tần Phàm đứng đằng sau mình.
Vẻ mặt Tần phàm kì quái: "Hôm nay không nóng sao? Một mình cậu ngồi ngốc ở đây làm gì?"
Tống Nhiễm cười hì hì, trả lời cậu: "Tớ đang đợi bạn trai tớ."
Tần phàm nghe vậy, lập tức nhíu mày, vô thức nhìn xung quanh một cái, cũng không thấy Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm hỏi cậu: "Cậu thì sao? Đến đây làm gì?"
Tần Phàm vừa nghe Tống Nhiễm nói đến Lục Mộ Trầm, tâm trạng lập tức khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Có liên quan đến cậu à?"
Tống Nhiễm ngây người, sau đó bĩu môi: "Không nói thì không nói, làm như hiếm lạ muốn biết vậy."
Tần Phàm bị một câu của Tống Nhiễm nghẹn tại cổ họng, tức giận quá mức, cắn răng một cái, xoay người đi.
Tống Nhiễm nhìn Tần Phàm đi vào bên trong thương trường, cau mày. Con hàng Tần Phàm này, gần đây thật sự rất kì quái, luôn tức giận không hiểu vì sao.
Tần Phàm đi không lâu, Lục Mộ Trầm liền đến.
Hết giờ làm việc, Tống Nhiễm vội giúp anh đem đầu lấy xuống.
Lục Mộ Trầm mới làm nửa giờ, đã mồ hôi đầy đầu.
Tống Nhiễm vội giơ tay giúp anh lau mồ hôi, đau lòng muốn chết.
"Mau uống nước đi, nóng lắm đúng không." Tống Nhiễm vừa nói, vừa vặn nắp chai nước ra.
Lục Mộ Trầm thấy chai nước còn đầy, cau mày: "Em không uống à?"
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, cười hì hì nói: "Anh uống trước đi, anh uống xong thì em uống."
Sắc mặt Lục Mộ Trầm nặng nề: "..."
Tống Nhiễm: "A... Được rồi, em uống trước."
Nói xong, cô uống trước một ngụm.
Tống Nhiễm uống một ngụm, Lục Mộ Trầm mới cầm chai nước, ừng ực uống hết số nước còn lại, thuận tay ném chai vào thùng rác bên cạnh, sau đó kéo Tống Nhiễm từ trên ghế lên: "Đi thôi, đi vào trước."
Tống Nhiễm gật đầu ừ, vui vẻ nắm chặt tay Lục Mộ Trầm, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cong cong mắt, cười khanh khách nhìn anh.
Lục Mộ Trầm cúi đầu, nhìn cô đầy mặt vui vẻ ý cười, khóe miệng không tự giác hơi cong, theo bản năng, nắm tay Tống Nhiễm chặt hơn.
Tống Nhiễm một đường thân mật mà kéo tay Lục Mộ Trầm, đầu nghiêng, gối lên vai anh, vui vẻ mà nói: "Lục ca ca, hôm nay anh quá đẹp trai."
Lục Mộ Trầm nhướng mày, cúi đầu liếc quần áo gấu bông trên người mình, khóe mắt không tự giác mà co giật hai cái.
Không hổ là nàng dâu của anh, bộ dáng này, còn dám khen anh đẹp trai?
_________________________________________
Lục Mộ Trầm đi vào nhà vệ sinh thay quần áo trước, sau đó mang Tống Nhiễm đi tìm giám đốc lãnh tiền lương.
Trong lúc Trương Lâm đi nhà ăn tìm chỗ, lãnh tiền lương đi ra, liền nắm Tống Nhiễm đi vào nhà ăn.
Tống Nhiễm cực cực khổ khổ làm một buổi sáng, cũng mới có 70 tệ. Lúc nhận tiền, Lục Mộ Trầm đau lòng muốn chết, khuyên cô: "Sau này đừng làm việc này, quá vất vả."
Tống Nhiễm cười hì hì trả lời: "Được nha."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô: "Anh nói thật."
Tống Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười, lại không nói gì nữa.
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ thầm: Nhất định phải nhanh nhanh kiếm được tiền mới được.
Nhà ăn Trương Lâm đến chính là nhà ăn Lục Mộ Trầm nói với Tống Nhiễm nói trong điện thoại, quán mới khai trương làm món cay Tứ Xuyên.
Trong tiệm rất đông người, bên ngoài còn có người xếp hàng, nếu không phải Trương Lâm đến trước, chỉ sợ bây giờ đến thì không còn vị trí.
Vị trí ở phòng ba.
Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm tay trong tay đi vào phòng.
Không may, vừa mới đi đến, liền đụng phải Tần Phàm và một người phụ nữ đi từ trong phòng hai ra.
Người phụ nữ khoảng 40 tuổi, chắc là mẹ của cậu.
Tống Nhiễm vừa thấy Tần Phàm, lập tức nở nụ cười: "A, cậu cũng ở chỗ này."
Tần Phàm nhìn Tống Nhiễm một cái, lại nhìn Lục Mộ Trầm, cuối cùng tầm mắt dừng ở tay trong tay của hai người, trong lòng nghẹn khuất, sắc mặt không được tốt mà "Ừ" một tiếng.
Người phụ nữ bên cạnh ôn hòa nở nụ cười: "Phàm Nhi, hai người này là bạn học của cháu (*) sao?"
Thực ra người này là mẹ kế của Tần Phàm nên tớ để vậy, mà chắc không thân đến nỗi xưng là "mẹ - con" đâu nhỉ.
Tần phàm "Ừ" một tiếng, không tình nguyện mà giới thiệu: "Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm ——"
Nào biết, Tần Phàm vừa dứt lời, người phụ nữ bên cạnh lại giống như bị trúng tà, cả người đột nhiên chấn động. Điện thoại cầm trong tay "Bang" một tiếng, nằm trên mặt đất.
Thời điểm nghe thấy tên của Tống Nhiễm, mặt người phụ nữ trang dung tinh xảo, chỉ một thoáng, tái nhợt như tờ giấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương này tác giả không có lời muốn nói. Câu hỏi chương này: Đố các bạn người phụ nữ này là ai?
Các cậu hãy cho tớ sao để ủng hộ và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.