Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Kẹo Mạch Nha

Lưu Linh nghe xong những lời này của Tống Nhiễm, sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Cậu chưa nói cho cậu ấy à?"

Tống Nhiễm lắc đầu: "Cậu biết tớ thật sự không thích việc nói cho người khác hoàn cảnh gia đình nhà mình mà."

Cô chán ghét bị người khác đồng tình, tuy rằng là ý tốt, nhưng là cái loại ánh mắt khác thường ấy làm cho cô khó chịu, thật giống như không tiếng động mà nhắc nhở cô, giống như cô có bao nhiêu đáng thương.

"Tớ hiểu cảm giác của cậu." Lưu Linh là người hiểu rõ Tống Nhiễm nhất, Tống Nhiễm rộng rãi lạc quan kiên cường là sự thật, nhưng lòng tự trọng cực kì cao cũng là sự thật.

Gia đình là nguyên nhân khiến cho cô so với người bình thường càng hiểu rõ hơn rằng cuộc sống này không dễ dàng, cho nên đến bây giờ đều rất nỗ lực rất vui vẻ mà sống.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, khi còn bé gia đình tan vỡ chung quy cũng để lại bóng ma trong lòng cô. Mẫn cảm, lòng tự trọng cực cao, đều là những bóng ma để lại dấu vết trên người cô.

Lưu Linh cầm tay Tống Nhiễm, khuyên cô: "Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, Lục Mộ Trầm không giống nhau a, cậu ấy là người cậu thích, nếu cậu cùng cậu ấy ở bên nhau, sẽ không phải là chơi đùa đấy chứ?"

Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Đương nhiên không phải."

"Vậy chẳng phải là? Nếu mà cậu vẫn muốn ở bên nhau dài lâu với cậu ấy, gia cảnh nhà cậu, chẳng lẽ có thể giấu cậu ấy cả đời sao?"

"Tớ biết..." Đạo lý thì hiểu, chính là bảo cô mở miệng, lại cảm thấy gian nan, giống xé toạc vết sẹo của mình ra lần nữa.

Kiên cường lâu như vậy, đối với Tống Nhiễm mà nói, muốn lộ ra nơi yếu ớt nhất sâu trong nội tâm của mình trước mặt người khác, thật sự không phải một việc dễ dàng.

Huống chi, cô hi vọng ở trong lòng Lục Mộ Trầm, cô vĩnh viễn là người rộng rãi yêu cười, vô ưu vô lự (1) Tống Nhiễm.

(1) Vô tư vô lự: Không lo không nghĩ, không lo lắng.

Chỉ nghĩ giống như cô gái bình thường, được anh thích và yêu, không muốn bị anh đồng tình.

"Nhiễm Nhiễm, nói cho cậu ấy đi, sớm muộn gì đều phải nói." Đứng ở góc độ của Lưu Linh, thật ra càng hi vọng Lục Mộ Trầm có thể sớm biết một chút. Mỗi lần thấy Tống Nhiễm việc gì cũng đều ôm vào người, cô liền đặc biệt hi vọng có người có thể trở thành đại thụ của cô ấy, để cô ấy dựa vào, cho cô ấy sức mạnh. Đặc biệt đặc biệt hi vọng, có thể có người xuất hiện ở chỗ này, biết đau cô ấy một chút. (Cô ấy là Tống Nhiễm nhé vì đây là suy nghĩ của Lưu Linh)

(Đây mới là bạn thân tốt nhất)

Tống Nhiễm nhấp môi, do dự một lát, cuối cùng thở sâu, giống như lấy dũng khí, nói: "Tớ sẽ tìm thời gian nói với anh ấy."

Lưu Linh vỗ vỗ vai cô, vui mừng mà cười: "Nói đi, nói mới có thể tốt hơn mà ở bên nhau nha."

Cuối cùng Tống Nhiễm cũng nở nụ cười, nắm tay Lưu Linh, tự đáy lòng cảm kích: "Cảm ơn cậu nhé, Lưu Linh."

Lưu Linh cười rộ lên: "Giữa hai chúng ta nói lời cảm ơn làm gì."

Tống Nhiễm cười càng vui vẻ, ôm cánh tay Lưu Linh, đầu ở trên vai cô(LL) cọ cọ, mắt nhìn lên trần nhà, cảm khái nói: "Kỳ thật tớ cảm thấy ông trời đới đãi với tớ cũng không tồi, tuy rằng để tớ trải qua nhiều trắc trở như vậy, nhưng cũng cho tớ rất nhiều. Tuy rằng mẹ tớ không cần tớ nữa, nhưng có bố yêu tớ nha, còn có các cô các chú của tớ, đều là người rất tốt, còn có cậu, còn có Lục ca ca, đều là ông trời thưởng cho tớ... Tớ thật sự, đặc biệt vui vẻ."

(Đột nhiên nghĩ, nếu mình là Nhiễm tỷ sẽ không mạnh mẽ, lạc quan như chị ấy đâu.)

________________________________________________

Tống Nhiễm sau khi cùng Lưu Linh nói chuyện, lập tức trong lòng nhẹ nhàng đi không ít. Lúc giờ tự học, liền vẫn luôn suy xét, chút nữa phải bắt đầu từ đâu để nói.

Lục Mộ Trầm, em muốn nói cho anh một câu chuyện xưa.

Lục Mộ Trầm, không phải lần trước anh hỏi em rằng bố mẹ em làm gì đó sao, bay giờ em nói cho anh biết.

Lục Mộ Trầm, kỳ thật nhà em không ở tiểu khu Di Thúy...

Nghĩ nghĩ, Tống Nhiễm lại buồn.

Thế này thì thảm rồi, nếu Lục Mộ Trầm biết cô lúc trước vẫn luôn lừa anh, tức giận thì làm sao bây giờ?

_________________________________

Sau giờ tự học, Lục Mộ Trầm đến đón Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm ôm hộp cơm chậm rì rì mà từ trong phòng học đi ra, bọ dáng ngoan ngoãn, cùng ngày thường không giống nhau, giống như thỏ con.

Lục Mộ Trầm vừa thấy cô, bước đến phía trước hai bước, khóe miệng hơi cong, hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, thanh âm mềm mại, hỏi lại anh: "Em làm sao?"

"Thoạt nhìn có chút ngoan."

Tống Nhiễm chớp chớp mắt: "Thường ngày em nhìn không ngoan sao?"

Lục Mộ Trầm cười, sờ sờ đầu cô: "Tống Nhiễm, em còn có thể lại tự luyến một chút."

Tống Nhiễm cười hì hì, kéo tay anh: "Đi thôi."

Đến căn tin, Lục Mộ Trầm đi mua cơm, Tống Nhiễm liền ngồi tại chỗ chờ anh, trong đầu còn vẫn đang suy nghĩ,làm sao để mở miệng với anh.

Nếu đã quyết định muốn nói cho anh, liền có chút không nhịn được. Còn lừa như vậy nữa, cô cũng sắp bị chính mình bức điên rồi, đặc biệt là mỗi lần Lục Mộ Trầm đưa cô về nhà, cái đó gọi là chột dạ.

Chưa đầy một lát, Lục Mộ Trầm liền lấy bữa sáng đi đến, cầm hộp cơm để trước mặt Tống Nhiễm: "Hôm nay không có cháo kê bí đỏ,có cháo thịt băm trứng vịt bắc thảo, nhìn cũng tạm được."

Nói xong, liền ngồi xuống.

Bên trong hộp cơm có bánh nhỏ và màn thầu, còn có trứng da, nóng hổi.

Tống Nhiễm không kén ăn, đều ăn.

Nhưng hôm nay trong lòng nghĩ chuyện này, ăn có chút chậm, cả buổi một cái bánh bao nhỏ cũng chưa ăn xong, hộp cơm cháo thịt băm trứng vịt bắc thảo cũng chỉ ăn một ngụm nhỏ.

Lục Mộ Trầm thấy thế, tưởng cô không thích ăn cháo thị băm trứng vịt bắc thảo, liền hỏi: "Làm sao vậy? Không ăn được sao? Nếu không để anh nếm thử nhé?"

Trong bát Lục Mộ Trầm là cháo trắng, muốn cho Tống Nhiễm ăn được một chút, cho nên cho cô cháo thịt băm trứng vịt bắc thảo, thấy cô không ăn, dứt khoát lấy cái thìa của mình múc một miếng cháo trắng, đưa đến bên miệng Tống Nhiễm: "Thử của anh đi."

Tống Nhiễm a một tiếng, theo thói quen mà há miệng, cháo trắng tuy rằng không có vị gì, nhưng mà mềm mềm, vị rất ngon: "Dễ ăn."

"Vậy em ăn cái này của anh đi." Lục Mộ Trầm nói, liền đổi hộp cơm của mình với Tống Nhiễm.

Động tác vô cùng tự nhiên.

Tống Nhiễm rất thích ăn món cháo trắng này, cúi đầu liền ăn hai miếng.

Khóe miệng dính cháo, Lục Mộ Trầm thấy, duỗi tay lau cho cô: "Ăn từ từ thôi, giống như trẻ con vậy."

Động tác càng là tự nhiên hơn, trong mắt đều là sủng nịnh.

Lục Mộ Trầm ôn nhu như vậy,  Tống Nhiễm thích vô cùng.

Cô ngơ ngẩn mà nhìn anh, môi khẽ nhếch một chút, cuối cùng lấy hết can đảm: "Lục Mộ Trầm..."

"Hửm? Làm sao vậy?" Lục Mộ Trầm nhìn cô.

Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, thật lâu sau, có chút khẩn trương mà mở miệng: "Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"

"Ừ, em hỏi đi." Lục Mộ Trầm vừa trả lời cô, vừa gắp cái màn thầu đưa đến bên miệng Tống Nhiễm: "Ăn trước đi, vừa ăn vừa nói."

"..." Lục Mộ Trầm đối với cô càng tốt, trong lòng cô càng thấy chột dạ.

Há miệng cắn một cái miếng màn thầu nhỏ, vừa mới có dũng khí,  lập tức lại héo đi.

Nếu lanh biết cô lúc trước vẫn luôn lừa anh, tức giận thì cô làm sao bây giờ?

Chuyện này không giống như là ít chuyện nhỏ ngày thường, dỗ dỗ một chút liền không có việc gì.

Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm đột nhiên không lên tiếng, nghiêm túc nhìn cô: "Làm sao thế? Không phải có chuyện muốn hỏi anh hay sao?"

Bàn tay cầm thìa của Tống Nhiễm vô thức mà cầm chặt, do dự một lát, thật cẩn thận mà đánh giá biểu cảm của Lục Mộ Trầm: "Cái đó... Em muốn hỏi một chút, anh chán ghét người khác lừa anh sao?"

"Gạt anh cái gì?" Lục Mộ Trầm nhướng mày, hỏi: "Ai lừa anh?"

"A, em chỉ là tùy tiện hỏi..." Tống Nhiễm không đoán được tâm trạng của Lục Mộ Trầm,tránh nặng tìm nhẹ.

Lục Mộ Trầm cúi đầu ăn một miếng cháo, lại ngẩng đầu lên, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc, trả lời cô: "Tống Nhiễm, anh rất chán ghét người khác lừa anh."

Sắc mặt Tống Nhiễm trắng nhợt, ấp úng hỏi: "Vậy... Vậy nếu như người ta có nỗi khổ riêng thì sao?"

Lục Mộ Trầm nhìn cô, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, đôi mắt híp lại: "Tống Nhiễm, em lừa anh sao?"

"Không có! Sao có thể!" Tống Nhiễm phản xạ có điều kiện mà lắc đầu mãnh liệt.

Lục Mộ Trầm nói với cô rất ghét bị người khác lừa, lúc này làm sao dám đâm vào họng súng.

Lục Mộ Trầm nhìn cô, ánh mắt hoài nghi: "Xác định chứ?"

Tống Nhiễm vội vàng không ngừng gật đầu: "Xác định!"

Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm Tống Nhiễm, trầm mặc vài giây. Thấy vẻ mặt chắc chắn của cô, cũng không tiếp tục truy vấn: "Vậy là tốt rồi."

Lục Mộ Trầm cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Tay phải Tống Nhiễm cầm cái thìa, mồ hôi lạnh đều toát hết ra.

______________________________________________________

Tống Nhiễm lần đầu tiên thẳng thắn thất bại, xây dựng tâm lí cho chính mình mấy lần, nghĩ thầm, cuối tuần này, trước cuối tuần này, nhất định phải nói cho Lục Mộ Trầm. Cho dù anh khinh cô, cũng muốn nói cho anh.

Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới, trước khi cô nói hết tất cả cho Lục Mộ Trầm, cuối cùng anh lại là lấy phương thức của chính mình, sớm đã biết rõ toàn bộ.

Đó là ba ngày sau.

Thứ năm.

Trời tờ mờ sáng, Tống Nhiễm từ trong nhà đi ra, chuẩn bị đi trường học.

Nhưng mà, khi cô mở cửa nhà, thời điểm thấy Lục Mộ Trầm đứng trước mặt cô.

Cả người cô hoàn toàn cứng lại đứng tại chỗ, cặp đang cầm trong tay lạch cạch rơi xuống đất.

Sắc mặt cô tái nhợt, hoảng hốt không thôi.

Môi run rẩy, muốn giải thích, cổ họng lại không phát ra âm thanh.

Ánh mắt Lục Mộ Trầm nặng nề nhìn cô, từng bước một chậm rãi đi về hướng cô.

Đến gần, tầm mắt lại bỗng nhiên từ trên mặt cô dời đi, dừng ở phía sau, phòng khách tối tăm, bố Tống ngồi ở trên xe lăn.

Tất cả mọi chuyện lại lấy phương thức như vậy mang ra ngoài ánh sáng, đột nhiên không kịp phòng ngừa, không hề phòng bị.

Trong lòng Tống Nhiễm đau như bị đâm từng nhát từng nhát, mắt đau xót, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, tiếng nói nghẹn ngào đến run rẩy: "Lục Mộ Trầm... Thật xin lỗi, em... Em không phải cố ý lừa anh đâu."

Lục Mộ Trầm thu hồi tầm mắt, ánh mắt một lần nữa rơi xuống mặt Tống Nhiễm.

Ánh mắt anh thật sâu mà nhìn cô, trong mắt không có trách cứ, không có oán trách, chỉ có nồng đậm đau lòng.

Thật lâu sau, bỗng nhiên anh duỗi tay, vô cùng ôn nhu mà sờ đầu cô, tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần nghẹn ngào che dấu không được: "Tống Nhiễm, em có thể đừng làm cho anh đau lòng như vậy không?"

Tống Nhiễm nghĩ, đại khái cô đời này sẽ quên không được Lục Mộ Trầm lúc ấy nói câu nói đó với cô, anh nhìn ánh mắt của cô, trong nháy mắt, làm cô cảm thấy, từ nay về sau, cô thật sự không bao giờ là một người.

Ấm áp như vậy, lại đau lòng như vậy, lại làm cho cô vô cùng an tâm.

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Sờ sờ, đại gia đợi lâu.

Nói một chút, này chương cuối cùng một đoạn là chọn dùng nghịch thuật phương pháp sáng tác, sửa lại vài biến, ta cá nhân cảm thấy là nhất vừa lòng một cái phương pháp sáng tác.

Mặt khác, chương sau hẳn là khá xinh đẹp, cũng rất quan trọng, đại gia tận lực đừng nhảy. Thực ngọt, không ngược.

Này chương bởi vì sửa lại vài biến, cho nên chậm một chút thời gian, về sau đại gia nếu là thấy ta không có đúng giờ đổi mới, liền nhìn xem văn án thượng thông cáo khu, ta sẽ ở mặt trên lại một lần nữa nói cho đại gia cụ thể đổi mới thời gian.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hello, lịch ra chương sẽ là 1chương/tuần nhưng sẽ có những sự cố nên sẽ thành 2 hoặc 3 tuần mới có chương nhé. Hãy cho tớ những ngôi sao may mắn nhé, chúc các cậu ngủ ngon!

Cháo kê bí đỏ

chapter content



Cháo thịt bằm trứng vịt bắc thảo

chapter content



Màn thầu ( Bánh bao chay)

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv