Lục Mộ Trầm mua vé máy bay vào rạng sáng đi đến chỗ Tống Nhiễm, nhưng lại không nói với cô, muốn ngày mai đột nhiên xuất hiện sẽ cho cô một kinh hỉ.
Từ trên xe bước xuống bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn.
Rất nhanh, trên đầu vai của Lục Mộ Trầm đã có đầy tuyết.
Tiệm bánh đối diện của tiểu khu chưa đóng cửa, Lục Mộ Trầm đứng bên đường chờ đèn xanh.
Đẩy cửa đi vào, cô gái nhỏ trước quầy ngẩng đầu lên, thấy là Lục Mộ Trầm, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng tiếp đón: “Lại tới mua bánh đậu đỏ cho bạn gái hả?”
Lục Mộ Trầm nhàn nhạt cười một cái, hỏi: “Còn không?”
“Còn chứ”
“Muốn mấy hộp?”
“Lấy hai hộp đi.”
“Được cậu chờ một lát.”
“Cảm ơn.”
Ngày thường Tống Nhiễm rất thích ăn bánh đậu đỏ ở chỗ này, lần trước ở quê còn la hét nếu về tới phải mua bánh đậu đỏ ăn. Lục Mộ Trầm mua hai hộp, chuẩn bị ngày mai mang qua đó cho Tống Nhiễm.
Xách theo túi đi ra lập tức về nhà.
Trong nhà.
Hai chân Tống Nhiễm tùy tiện banh ra, ngồi dưới đất. Trong miệng đang ngậm cái bong bóng, quai hàm phồng lên dùng sức mà thổi khí vào trong bong bóng.
Vừa mới mắc sai lầm, mua bóng bóng bay mà quên mua súng hơi. Hơn phân nửa số bong bóng được thổi, miệng đều đau rát.
Trên sàn nhà khắp nơi đều là bong bóng nhỏ đủ mọi mày sắc.
Trong miệng Tống Nhiễm đang thổi bong bóng sau đó thắt nút lại ném xuống đất, ngẩng đầu nhìn thời gian trên tường, rất nhanh đã 10 giờ.
Cô cầm ly trà trên bàn uống một ngụm nhíu mày, nghĩ thầm: Chắc Lục ca ca hôm nay sẽ không trở về?
Đang chuẩn bị gọi điện thoại Lục Mộ Trầm hỏi một chút, lập tức nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa cắm vào cửa.
Ánh mắt cô sáng lên, khóe miệng từ từ giãn ra. Từ trên mặt đất nhảy lên, chân trần trụi chạy đến cửa, tắt toàn bộ đèn trong phòng đi, đèn màu cùng đèn lồng cũng đều tắt đi.
Tức khắc trong phòng một mảnh đen như mực.
Lục Mộ Trầm mở cửa, vào nhà, tùy tay đóng cửa lại. Đứng ở chỗ huyền quan đang chuẩn bị bật đèn đổi giày, đột nhiên phần lưng bị một trọng lực áp tới.
Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói ngày đêm anh tơ tưởng: “Đoán xem ta là ai!”
Tống Nhiễm nhảy đến lưng Lục Mộ Trầm, đôi tay ôm chặt cổ anh, cô nhảy lên cao, hai chân treo trên không kẹp ở sườn eo anh cười hì hì hỏi.
Tức khắc Lục Mộ Trầm nở nụ cười, trở tay ôm lấy đùi Tống Nhiễm để phòng ngừa cô sẽ ngã, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Trở về khi nào? Tại sao không nói với anh một tiếng.”
Tống Nhiễm cười hì hì, nói: “Nói rồi sẽ không có ngạc nhiên nha.”
“Anh còn chuẩn bị một lát nữa sẽ đi ra sân bay đấy.”
“Sân bay? Anh đi sân bay làm cái gì?” Tống Nhiễm ngơ ngác hỏi.
“Ngồi máy bay nha, vốn dĩ chuẩn bị đi qua đó với em, vé máy bay đều mua hết rồi.” Anh sờ soạng thay đổi giày, cõng Tống Nhiễm đi tới chốt cửa mở đèn nhà lên, giơ tay đang chuẩn bị bật đèn, đột nhiên Tống Nhiễm che đôi mắt anh.
Lục Mộ Trầm sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Tống Nhiễm ở bên tai anh mà cười nhỏ, nói: “Anh đừng động, khi nào em cho anh mở mắt mới được mở mắt.”
Lục Mộ Trầm hả một tiếng, cười hỏi: “Vậy anh có thể bật đèn không?”
“Không thể, em mở.”
“Ừ, được.”
“Anh đi về phía trước một chút đi.” Tống Nhiễm che mắt Lục Mộ Trầm lại ra lệnh.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
Hành vi như vậy rất ấu trĩ, đơn giản là Tống Nhiễm nên Lục Mộ Trầm mới nguyện ý cùng chơi với cô.
Lục Mộ Trầm cõng Tống Nhiễm về phía trước, Tống Nhiễm ở phía sau ra lệnh: “Bên trái, bên phải, lại qua bên trái chút, được được, dừng.”
Lục Mộ Trầm dừng lại: “Bàn ăn?”
Tống Nhiễm cười hì hì: “Đúng vậy.”
Có bảng điện trên bàn ăn, và các công tắc điều khiển bằng dây cho đèn màu và đèn lồng được cắm vào chúng.
“Mắt nhắm không không được mở nha.” Tống Nhiễm nhắc nhở lần nữa.
Lục Mộ Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng, nghiêm túc trả lời: “Sẽ tuân lệnh lời của bà xã đại nhân ra lệnh.”
Tống Nhiễm nhếch miệng cười, nghiêng đầu ở trên Lục Mộ Trầm hôn một cái: “Chồng thật ngoan.”
Da: Má ơi ngọt chết t rồi=)))
Lục Mộ Trầm cười, theo bản năng mà ôm Tống Nhiễm càng chặt hơn.
Tống Nhiễm bỏ tay trái đang che mắt Lục Mộ Trầm xuống, với thân tới, duỗi tay bật công tắc trên bảng điện lên.
Nháy mắt nguồn điện được mở lên, những ngọn đèn đủ mọi màu sắc sáng lên quanh bức tường, hai chiếc đèn lồng nhỏ treo trên cửa ra vào phòng ngủ cũng sáng rực.
Trên mặt đất phủ kín màu sắc rực rỡ của bong bóng, toàn bộ nhà ở ấm áp lại vui mừng.
Tống Nhiễm lại giơ tay che hai mắt Lục Mộ Trầm lại, hỏi: “Không có nhìn lén chứ?”
“Bảo đảm không có.”
Tống Nhiễm hì hì cười, nói: “Em sẽ đếm ba tiếng, anh mới được mở mắt nha.”
“Được.”
Tống Nhiễm hít khí, đếm từng tiếng ——
“Một……”
“Hai……”
“…… Ba!”
Lúc đến đến tiếng thứ ba, Tống Nhiễm nhanh chóng mở hai tay đang che mắt Lục Mộ Trầm ra.
Lục Mộ Trầm mở to mắt, theo tầm mắt nhìn xa xa, đối diện cửa phòng ngủ treo chiếc lồng đèn nhỏ đỏ, ánh đèn sáng nhu hòa chiếu vào bức tường trên cửa trên cửa, liếc mắt một cái chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đèn nhiều màu sắc bao quanh các bức tường của căn phòng, trên mặt đất phủ kín màu sắc rực rỡ của bóng bay.
Lục Mộ Trầm ngơ ngẩn nhìn, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, được một lúc lâu sau không nói nên lời.
Tống Nhiễm ghé vào trên lưng anh cười, hỏi anh: “Thế nào? Thích không?”
“Ừ, rất thích.” Lục Mộ Trầm thả Tống Nhiễm bên cạnh bàn cơm, xoay người, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tống Nhiễm ôm cổ anh, cười khanh khách nhìn anh.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau mới hỏi một câu: “Khi nào đi tiếp?”
Tống Nhiễm cười, nói: “Buổi chiều sẽ trở lại. Em nghĩ ngày mai ăn tết sao, nên lập tức đi siêu thị mua chút đồ ăn, còn có trái cây đồ ăn vặt này nọ, thời tiết lạnh như vậy ngày mai chúng ta không đi chỗ nào hết chỉ ở nhà thôi được không?”
Lục Mộ Trầm gật đầu, cầm tay Tống Nhiễm có chút chặt hơn ôn nhu nói: “Được chỉ ở nhà.”
Đôi mắt Tống Nhiễm cong cong mà cười.
Tiếp theo lại đột nhiên chỉ vào bóng bay trên mặt đất, ủy khuất mà hu hu cùng Lục Mộ Trầm than khổ “Em vừa mới mua bóng bay lúc đó quên mua súng hơi, bóng bay này đều là do em thổi hết đó, thổi đến miệng đều đau muốn chết.”
Cô nói rồi chu cái miệng nhỏ lên.
Lục Mộ Trầm không nhịn được cười, ôm lấy khuôn mặt cô ở trên miệng cô hôn một cái: “Còn đau không?”
Tống Nhiễm cười, chu cái miệng nhỏ tiến đến trước mặt Lục Mộ Trầm: “Còn đau, chồng yêu hôn hôn.”
Da: Thật ra cv chỉ có lão công thôi t thêm zô chữ yêu cho nhiều cẩu lương. Ai thích thì thích không thích cũng phải thích
Mặt mày Lục Mộ Trầm tràn đầy ý cười, ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Không còn là nụ hôn lướt qua đã ngừng lại, mà nụ hôn này lâu dài nhẹ nhàng ôn nhu. Hai người môi dán môi, trằn trọc triền miên, thời gian cái hôn rất dài rất lâu, phảng phất như thời gian đều ngừng lại, chung quanh không còn một chút âm thanh.
Thời gian hôn quá dài, hô hấp Tống Nhiễm có chút hô hấp khó khăn, nhẹ nhàng đẩy bả vai Lục Mộ Trầm ra.
Lục Mộ Trầm hơi hơi buông cô ra, đợi Tống Nhiễm bình phục hô hấp, lại hôn lên thêm lần nữa.
Triền miên, tách ra, lại lần nữa đôi môi dán vào nhau.
Không biết qua bao lâu, Tống Nhiễm hơi lui lại, nâng đôi mắt lên sáng lấp lánh mà nhìn Lục Mộ Trầm, phảng phất như sợ đánh vỡ yên lặng ngọt ngào này, giọng nói nhẹ nhàng, hỏi: “Lục ca ca, miệng của anh có bị tê không?”
Lục Mộ Trầm: “……”
Tống Nhiễm nhấp nháy môi, tiếp tục nói: “Em…… Em có chút tê rần rồi.”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Tống Nhiễm: “Hôn bị tê sao?”
Tống Nhiễm gật gật đầu, nhẹ giọng: “Dạ.”
Lục Mộ Trầm nhướng mày, nói: “Vậy thì làm chuyện khác?”
Da: Nên đổi tên anh thành Lục lưu manh là hợp nhứt=)))))
Tống Nhiễm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng giây tiếp theo đã bị Lục Mộ Trầm ôm ngang lên.
“Em còn chưa có tắm rửa đâu……”
“Anh cũng chưa tắm”
“……”
“Cùng nhau tắm.”
……
Một giờ sau, Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm từ phòng tắm đi ra.
Da: Ơi là trời không có miếng nước để húp luôn á:(((
Cả người Tống Nhiễm mềm như bông mà cuộn tròn ở trong ngực Lục Mộ Trầm, gương mặt ửng hồng cũng không biết là do khí nóng hay vì vẫn còn nguyên nhân nào khác.
Thân thể Tống Nhiễm trần truồng, Lục Mộ Trầm cũng chỉ hờ hững quấn một chiếc khăn tắm vây quanh người.
Đặt Tống Nhiễm lên giường, Lục Mộ Trầm đem khăn tắm ném qua một bên, cúi người lại lần nữa che lại.
Cả người Tống Nhiễm mềm giống như một vũng nước không có biện pháp kháng cự.
Thích bị Lục Mộ Trầm hôn môi, thích cùng anh quấn quýt triền miên như vậy, thích anh hết thảy, u mê toàn bộ hương vị thuộc về anh.
Thích anh, thích đến mức hận không thể đem sinh mệnh đều cho anh.
……
Rạng sáng hơn bốn giờ, Tống Nhiễm cuộn tròn ở trong ngực Lục Mộ Trầm, nhắm mắt lại, cả người mềm đến độ không có một tí sức lực nào.
Lục Mộ Trầm ôm cô từ phía sau nhẹ nhàng hôn vành tai cô: “Nhiễm Nhiễm, ngủ rồi sao?”
Tống Nhiễm rất mệt mà ‘ Ừm ’ một tiếng, tỏ vẻ bản thân mình còn chưa có ngủ.
“Có đói bụng không?”
“Có chút.”
“Muốn ăn cái gì? Anh đi làm cho em.”
Tống Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu: “Em mệt quá à…… Muốn ngủ……”
Lục Mộ Trầm hơi cử động thân, cúi đầu ở trên má Tống Nhiễm nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng nói: “Vất vả cho em rồi bảo bối, ngủ đi.”
Anh nghiêng người nằm xuống, cánh tay phải ôm ngang bên hông Tống Nhiễm, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Nhắm đôi mắt lại, cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.
……
Ngày hôm sau, buổi sáng hơn 8 giờ.
Lục Mộ Trầm đang ngủ say, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh nồi niêu, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, đã thấy Tống Nhiễm quỳ một gối ở mép giường, một tay cầm chậu sắt một tay cầm thìa, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng mà gõ không ngừng.
Thấy Lục Mộ Trầm tỉnh lại, Tống Nhiễm cười tủm tỉm nói: “Lục ca ca! Năm mới vui vẻ nha!”
Lục Mộ Trầm bị tư thế này của Tống Nhiễm chọc cười, từ trên giường ngồi dậy: “Tinh thần của em thật ra rất tốt.”
Tống Nhiễm cười hihi: “Đương nhiên! Hôm nay ăn Tết mà!”
Nói rồi, đưa tay về phía Lục Mộ Trầm cười tủm tỉm nói: “Lục ca ca, bao lì xì của em đâu?”
“Hả? Tối hôm qua còn chưa cho đủ nhiều?” Lục Mộ Trầm nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười mơ hồ.
“A?” Tống Nhiễm sửng sốt, ngay sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, vừa buồn cười vừa tức giận, buồn bực mà ở nhéo lên vai anh một cái: “Anh có phiền quá hay không.”
Lục Mộ Trầm cười nhẹ, thuận thế nắm lấy tay cô, kéo đến bên miệng, hôn xuống.
Tống Nhiễm cười, lấy chậu sắt và cái thìa trong tay ném lên người anh nói: “Mau đứng lên cho làm cơm sáng cho em đi, em đói muốn chết.”
Nói xong quay đầu lại rồi nhảy nhót mà chạy ra bên ngoài.
Chạy đến cửa, lại đột nhiên bám vào khung cửa thò đầu vào: “Còn có câu đối xuân nữa, em không đủ cao, không dán tới được, xíu nữa anh ra dán nha.”
Lục Mộ Trầm cười, từ trên giường bước xuống: “Đã biết, một lát sẽ làm.”