19.
Tôi có bạn trai vào năm cuối tôi học đại học. Anh ấy tên là GIẢN Khâu là một thiếu gia có tiếng ở phía Bắc. Trong bữa tiệc, anh ấy mặc bộ vest màu vàng nổi bật trong đám đông, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Tôi kéo anh lại, khẽ hỏi:
“ Sao anh lại mặc bộ vest màu nổi vậy?”
Giarn Khâu chỉnh lại tóc, anh lười biếng nhìn tôi:
“ Màu này mà nổi gì, anh còn định mặc màu hồng đấy.”
Tôi cạn lời, định nói thêm mấy câu nữa nhưng chợt thấy lạnh lạnh sống lưng như có ai đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau. Bất giác cả người tôi cứng đờ.
Tôi đang định quay lại thì Gianr Khâu đã ôm tôi về phía anh, hất cằm hỏi người kia:
“ Sao anh lại nhìn chằm chằm bạn gái của tôi như thế?”
Tôi ngước mắt nhìn lên, thật sự là Giang Chí Đình.
Mấy năm không gặp, anh vẫn như ngày đầu tôi gặp, càng ngày càng khó đoán ý.
Giang Chí Đình nhìn tôi chăm chú bỏ ngoài tai câu Gianr Khâu hỏi, anh hướng mắt về phía tôi, khẽ hỏi:
“ Bạn gái?”
Tôi không hiểu ánh mắt nghiền ngẫm ấy của anh nghĩa là gì hay nói thẳng ra trước giờ tôi chưa bao giờ hiểu anh.
Tôi cố bình tĩnh lại, nắm tay Gianr Khâu, mỉm cười chào lại anh
“ Anh Giang, đã lâu không gặp. Đây là người yêu của em, Gianr Khâu.”
Thấy tôi giới thiệu như thế, Gianr Khâu lập tức thu lại vẻ cợt nhả của mình, quy củ đưa tay ra
“Xin lỗi anh, tôi không biết anh là bạn của Lam Lam, thất lễ rồi.”
Khuân mặt của Giang Chí Đình lạnh xuống ngay tức khắc.
Anh ấy thậm chí còn không bắt tay Gianr Khâu, chỉ để lại một câu rồi đi thẳng:
“ Mấy năm không gặp, mắt nhìn người của cô Thẩm càng ngày càng kém rồi.”
Tôi sững người một lúc rồi nhỏ giọng đáp lại:
“Cái sau lúc nào cũng tốt hơn cái trước mà anh Giang.”
20.
Không ai mời Giang Chí Đình tới bữa tiệc đính hôn cả, ai cũng nghĩ anh ấy tới đây để phá đám, chọc tức Giang lão gia. Tôi thì có cảm giác anh ấy tới đây vù tôi nhưng ngẫm lại thì thấy mình nghĩ nhiều.
Sau buổi tiệc, tôi và Gianr Khâu vội vàng trở lại phía Bắc vì bố mẹ anh ấy mình gặp tôi.
Gia đình tôi đã gặp mặt Gianr Khâu ai cũng vừa ý anh ấy.
Trước hôm rời đi, Thẩm Ngọc kéo tôi vào một góc, giọng đầy lo lắng:
“ Chị ơi, em hi vọng chị có thể ở bên người mình thích.”
Không hổ là phóng viên đôi mắt tinh tường hơn mọi người nhiều.
Tôi xoa đầu em ấy, cười trấn an:
“ Gianr Khâu rất tốt, chị cũng thích anh ấy, em không cần phải lo đâu”
Sau khi đến phía Bắc, Gianr Khâu thuê giúp tôi một khách sạn bởi vì tôi ngại khi đến ở nhà anh ấy. Cả một ngày lăn lộn, tôi mệt mỏi nằm nghỉ trên giường.
Bỗng nhiên, chuông cửa reo lên. Tôi tưởng là người giao thức ăn nên không để ý gì mà ra mở cửa. Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, tôi vội vàng đóng lại. Nhưng Giang Chí Đình dễ dàng đẩy cửa vào.
Tôi trừng mắt, giận dữ nhìn anh:
“ Giang…”
Anh không nói gì, đẩy tôi vào tường, hai tay tôi bị anh giữ chặt.
Anh nghiêng người, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm tôi
“ Đừng đi”
Trái tim tôi run lên, tôi lập tức hiểu anh đang nói đến việc tôi đến nhà Gianr Khâu.
Tôi cười khẩy
“ Sao lại không?”
“ Bởi vì em vẫn còn yêu anh.”
Nói rồi anh siết chặt eo tôi, kéo tôi sát lại,anh rướn môi định hôn tôi, Khi môi chúng tôi sắp chạm nhau, tôi đột nhiên nghiêng đầu, lạnh lùng nói:
“ Anh Giang à, xin giữ tự trọng, tôi có bạn trai rồi.”
Giang Chí Đình dừng lại, anh khinh thường nhìn tôi:
“ Bạn trai ư? Anh không ngại tặng anh ta một cặp sừng đâu.”
“Tôi cấm anh không được nói anh ấy như thế.”