Tự nhiên Uông Bình cũng biết cha Lưu Gia Hào mở công ty, cũng có một ít tiếng tăm ở thành phố Lâm Hải, lúc trước vào ngày khai giảng cha hắn mời các lão sư dạy lớp 1-6 đi ăn cơm, bao gồm tất cả tổ trưởng các tổ, trong đó chỉ có Uông Bình và các lão sư có chút lớn tuổi là không đi, còn lại đều đi, sở dĩ Uông Bình không đi, chình là sợ nuốt không trôi, nàng sẽ tận dụng mọi khả năng đều đối xử với các bạn nhỏ công bằng như nhau.
Thấy chính mình cùng Lưu Gia Hào nói chuyện không được, Uông Bình nhanh chóng gọi điện cho cha mẹ hắn, còn đem sự tình nói rõ ràng và đòi công đạo, trong điện thoại mẹ Lưu Gia Hào nghe thấy hắn ta khóc lập tức trở nên mất bình tĩnh, treo điện thoại rồi đi đến trường học.
Uông Bình nhìn Lục Ninh Hoàn, nói với nàng: "Bạn học Lục, có khả năng phải gọi người nhà của con đến đây một chuyến."
Lục Ninh Hoàn có chút do dự, vẫn là nhìn Uông Bình nói: "lão sư, con không nghĩ sẽ gọi phụ huynh đến."
Vì để không làm cho sự việc thêm phiền toái, Uông Bình sợ vạn nhất một lát nữa phụ huynh đối phương đến cảm xúc có thể kích động, gọi phụ huynh Lục Ninh Hoàn tới, ít nhất có thể làm cho trong lòng Lục Ninh Hoàn an tâm một chút.
Lục Minh nhận được điện thoại của lão sư cũng không hỏi có chuyện gì, cũng không tình nguyện tố cáo thực giả cùng lãnh đạo, các con của hắn còn chưa từng bị mời phụ huynh, hiện tại phải khen con cái của anh mình thật là biết cách gây phiền phức.
Thời điểm hắn đến mẹ của Lưu Gia Hào đã đến, một bên ôm con trai dỗ dành trừng mắt nhìn Lục Ninh Hoàn.
Lục Minh thấy cảnh tượng trước mắt, đẩy ghế Lục Ninh Hoàn: "Ta đã đến đây, con mau xin lỗi nhà bên kia đi." Hắn vốn dĩ không thích Lục Ninh Hoàn, ngày thường là vì sĩ diện, bộ dáng hiền lành thành thật, trong lòng âm thầm đã đem chuyện này đổ cho Lục Ninh Hoàn làm sai.
Lục Ninh Hoàn bị đẩy lảo đảo một chút, hốc mắt ửng đỏ, nàng biết chú thím không thích nàng, cũng biết chú sẽ không vì nàng lãng phí thời gian, nhưng nàng không nghĩ tới chú vừa tới liền không phân rõ đúng sai đều đem mọi trách nhiệm đổ lên người nàng, hiện tại thực may mắn trong phòng học có camera, bằng không với cảnh tượng trước mắt nàng căn bản không đòi lại được công bằng cho mình, cũng không có người đứng về phía nàng.
Uông Bình biết Lục Ninh Hoàn hiện tại được chú thím nuôi, nhưng lại không biết chú của Lục Ninh Hoàn sẽ đối xử với nàng như vậy, cô nghĩ là mời phụ huynh đến đây sẽ bảo vệ được Lục Ninh Hoàn, nếu sớm biết như vậy, sẽ không kêu chú Lục Ninh Hoàn đến đây.
Uông Bình kéo Lục Ninh Hoàn ra sau mình nói với Lục Minh: "chú của Lục Ninh Hoàn đúng không, chuyện này không trách Lục Ninh Hoàn được, là Lưu Gia Hào lấy đồ của Lục Ninh Hoàn, nhưng lại không chịu xin lỗi, cho nên tôi mới kêu phụ huynh đến."
Lục Minh rốt cuộc sĩ diện, thấy Uông Bình nói như vậy liền lập tức thay đổi sắc mặt: "A, là như vậy sao, Ninh Hoàn thường ngày ở nhà nghe lời ta nhất, khẳng định không phải vấn đề của Ninh Hoàn."
Mẹ Lưu Gia Hào lại không bình tĩnh, hướng bên này kêu: " Ai nói con của chúng tôi lấy đồ? Nhà chúng tôi cái gì cũng có, tôi nói cho các ngươi biết đừng nghĩ sẽ bôi nhọ được nhà của chúng tôi."
Uông Bình nhíu mày, nàng biết phụ huynh càn quấy, không nghĩ tới khai giảng có mấy ngày? Liền gặp được.
"Có camera theo dõi làm chứng, Tôi làm lão sư sẽ không thiên vị ai, càng sẽ không để oan uổng học sinh nào, hơn nữa chuyện này rất đơn giản, Lục Ninh Hoàn chỉ muốn một câu xin lỗi, tôi cho rằng điều này hợp lý, phụ huynh cũng nên giáo dục con cái hợp lý sai biết sửa, không phải cứ che chở như thế này, sau này con cái trưởng thành không có nửa điểm tốt đẹp." Uông Bình nhìn mẹ Lưu Gia Hào nói.
"Không phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao? Đừng nói là nhà chúng ta không có, ta cầm tiền bồi thường cho nàng là được, bồi thường gấp năm mười lần còn có thể, cái đồ vật kia bao nhiêu tiền?" Mẹ Lưu Gia Hào đứng dậy khinh thường nhìn Lục Ninh Hoàn một cái.
Lục Minh biết được đồ đã được trả lại, tức khắc có chút sinh khí, hắn cảm thấy phụ huynh bên kia còn bồi thường được cho Lục Ninh Hoàn, hoàn toàn không cần thiết phải làm phức tạp lên, hắn cũng lên tiếng: "Ta nói Uông lão sư, nếu bên kia bồi thường cho Lục Ninh Hoàn, chúng ta cũng không có gì tổn thất, bằng không bỏ đi, cũng không phải chuyện gì lớn."
Uông Bình cau mày, xem ra chú của Lục Ninh Hoàn căn bản không đáng tin, rốt cuộc không phải con của hắn bị bắt nạt.
Lục Ninh Hoàn nhìn thẳng mẹ Lưu Gia Hào, không ai vì nàng xuất đầu, nàng ít nhất muốn vì mình nói ra, "không phải bạn ấy phá đồ chơi đó, đó là bằng hữu cho con, không phải tiền có thể mua được, con cái gì cũng không cần, chỉ cần xin lỗi một cái, mất trộm là có thể báo nguy, con đã tìm được đồ vật, lúc trước xác định bị mất, xác thực chuyện Lưu Gia Hào làm chuyện này, nếu dì cùng Lưu Gia Hào không cảm thấy phiền toái hoặc mất mặt, con sẽ vì chính mình nói chuyện với cảnh sát."
Mẹ Lưu Gia Hào không nghĩ con nhóc 6 tuổi như vậy có tâm tư tinh tế, hiểu được nhiều, hơn nữa gặp chuyện không khóc còn bình tĩnh phân tích, bà ta cảm thấy con trai của mình nếu không xin lỗi, cô nhóc này sẽ làm chuyện này cho ra lẽ, gia đình cũng được coi như có danh dự và uy tín, không muốn nháo thành như vậy, thật không có chút mặt mũi nào.
Cuối cùng mẹ của Lưu Gia Hào nói nửa ngày, lại hứa hẹn cho hắn nhiều đồ chơi, lúc này mới khuyên Lưu Gia Hào nói với Lục Ninh Hoàn câu "Thực xin lỗi".
Lục Ninh Hoàn lúc này mới ôm cái hộp màu hồng nhạt rời đi, Lục Minh cảm thấy sau lưng có chút lạnh, không nghĩ tới nàng hiểu nhiều như vậy? Phỏng chừng là nàng lúc trước đã biết chuyện ở bệnh viện...Lục Minh lắc đầu vội vàng đem ý niệm này đuổi đi.
Buổi chiều tan học, sắc mặt Lục Minh không tốt, xử lý việc của Lục Ninh Hoàn xong, hắn dứt khoác ở trong xe ngây người 40 phút chờ bọn nhỏ tan học.
Lúc về đến nhà, Lục Ninh Hoàn đều làm những công việc giống nhau, thời điểm ăn cơm Lục Minh cố ý nhắc tới việc Lục Ninh Hoàn bị mời phụ huynh, Trương Nhược Hoa liền không vui.
"Việc nhỏ như vậy cũng kêu chú đi, chúng ta bận rộn không có thời gian mỗi ngày vây quanh ngươi, Đức Vũ cùng Tử Toàn còn chưa bị mời phụ huynh, còn nữa, nếu phụ huynh bên kia đền tiền cho ngươi, lần sau đừng bắt chú ngươi đi, xin nghỉ nửa ngày là trừ tiền lương, thật là..." Trương Nhược Hoan còn lải nhải, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn xem kịch vui.
Lục Đức Vũ như là vừa nghĩ đến cái gì, tầm mắt sáng ngời, đem mắt hướng về phía Lục Ninh Hoàn, "Lục Ninh Hoàn, bạn học cho ngươi thứ gì a? cho chúng ta nhìn xem a."
"Đúng rồi, thứ gì? Ngươi cho chúng ta xem nha, đừng có cất giấu?" Lục Tử Toàn hùa theo.
Lục Ninh Hoàn nhìn hai người một cái, lúc này mở miệng nói: "Không có gì, lúc trước ở nhà trẻ chúng tôi là bạn học, bạn ấy đưa cho tôi đồng hồ báo thức."
Nghe được là đồng hồ báo thức, sắc mặt Lục Minh có một tia mất tự nhiên, liền gõ bàn nói: "Được rồi, nhanh ăn cơm đi, đừng hỏi đông hỏi tây nữa."
Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn lúc này mới nghỉ hỏi để ăn cơm.
Buổi tối, Lục Ninh Hoàn đem bài tập lão sư giao làm bài, mấy bài này đối với nàng rất đơn giản, nàng nghĩ ngày mai vẫn là thử nói với chú có thể mua vài cuốn sách để tham khảo.
Lục Ninh Hoàn đem cái hộp ra, cẩn thận mở ra, bên trong là đồng hồ báo thức thỏ con, chỉ lớn hơn bàn tay nàng một ít, đặt đồng hồ ở mép bàn, Lục Ninh Hoàn chỉnh giờ báo thức, lẳng lặng nhìn cửa sổ nhìn đồng hồ thỏ con, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
Thẩm Điềm đem đồng hồ thỏ con đi, Lâm Thanh Hàn lại mua cho Thẩm Điềm một cái khác cũng giống với chiếc đồng hồ kia, Thẩm Điềm đặt ở đầu giường vui vẻ, cô cùng chị Tiểu Lục có chung một cái đồng hồ báo thức!
Thẩm Tiện tra được kết quả cùng với suy nghĩ ban đầu không khác biệt lắm, cha mẹ Lục Ninh Hoàn gặp tai nạn xe, công ty tài sản đều bán lấy tiền, trả nợ cùng trả lương công nhân, tiền dư đều tới tay Lục Minh người nhận nuôi Lục Ninh Hoàn, hơn nữa sau khi cha mẹ Lục Ninh Hoàn qua đời, Lục Minh vẫn chưa cho nàng học nhà trẻ, Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa bình thường đối xử với nàng không tốt, Lục Ninh Hoàn sở dĩ có thể đi học ở trường tiểu học Lâm Hải Thực nghiệm, cũng là vì hộ khẩu chuyển đến bên Lục Minh, trực tiếp phân đến nơi này.
Thẩm Tiện thở dài, một tiểu bằng hữu rất đáng yêu, nhóc con nhà mình đối với nàng rất để tâm, về sau nên giúp đỡ đứa bé kia một chút.
Thẩm Điềm không biết mommy suy nghĩ cái gì, làm bài tập xong liền đi tìm em gái chơi, Lâm Nhất Nam hôm nay nửa tuổi, vừa mới học được cách đi, chân ngắn lắc qua lắc lại, rất là đáng yêu.
Nhóc con thấy chị lại đây, vội vã bước đi muốn ôm một cái, vừa đi, vừa duỗi hai cái tay, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng kêu: "Chị ~ chơi ~"
Thẩm Điềm nghe nhóc con kêu mình, chạy nhanh về hướng đó, đem nhóc con ôm vào trong ngực.
Nhóc con bắt lấy tay Thẩm Điềm, miệng nhỏ không nhàn rỗi: "Chị ~ xe xe, chơi!"
Thẩm Điềm hiểu ý em gái, đem xe đặt ra, nhóc con dứt khoác ngồi trên mặt đất, dì Lưu sợ hai đứa nhỏ lạnh, cầm hai cái đệm trải xuống để cả hai ngồi.
Hai chị em thoáng tạo ra một khoảng cách, Thẩm Điềm đem xe nhỏ đẩy đi về phía em gái, nhóc con đem xe đẩy lại, vốn là rất ấu trĩ, thẩm Điềm vẫn là cao hứng chơi với em gái, mãi cho đến khi nhóc con chơi mệt, Thẩm Điềm mới về phòng mình, rửa mặt đi ngủ.
- ----------
Đôi lời chia sẻ:
- Có những chỗ xưng hô giống như bên QT nên là sau khi edit xong mình sẽ beta lại để cho mượt hơn.