Tô Ánh Nguyệt cười một tiếng, gật đầu: “Đúng là rất có duyên.”
“Cháu tên là Kỷ Tỉnh Nguyên.”
“Kỷ của kỷ niệm, Tỉnh Nguyên là những vì sao, dì xinh đẹp dì tên là gì vậy?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu mềm mại của cô bé, lòng Tô Ánh Nguyệt cũng sắp tan chảy.
Cô ngồi xổm xuống, lấy một chiếc bánh bao từ bên trong túi đưa cho cô bé: “Dì tên là Tô Ánh Nguyệt.”
“Cháu là ngôi sao, dì là mặt trăng, chúng ta sau này có thể là người một nhài”
Tinh Tú nhận lấy chiếc bánh bao mà Tô Ánh Nguyệt đưa: ‘Dì Tô, để cảm ơn chiếc bánh bao của dì, cháu mời dì ăn sáng!”
“Cháu có thể kêu chú Kỷ của cháu qua đây đi ăn sáng với côi”
“Chú Kỷ của cháu rất rất đẹp trai đó, dì nhất định sẽ thích!”
Tô Ánh Nguyệt dở khóc dở cười.
Con bé này là muốn mai mối nhân duyên cho cô à?
Người phụ nữ bất đắc dĩ cười cười: “Dì còn phải đi ăn sáng cùng với chồng của dì nữa, cũng không đi ăn với cháu được.”
Ánh sáng trong mắt cô bé dần dần ảm đạm.
“Dì Tô kết hôn rồi…”
“Cô chủ nhỏ!”
Lúc này, bảo mẫu vọt đến, bắt lấy cánh tay của Tỉnh Tú: “Cô đừng có chạy lung tung…”
“Tinh Nguyên bé nhỏ, chào tạm biệt!”
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, vẫy tay về phía cô bé rồi nhấc chân rời đi.
Tinh Nguyên nhìn về phía cô rời đi, tủi thân đến nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Cô bé không dễ dàng gặp được một người dì yêu thích Vậy mà dì lại kết hôn rồi!
“Cô chủ nhỏ.”
Bảo mẫu nhíu mày nhìn chiếc bánh bao trong tay cô bé: “Vứt cái này đi chứ?”
“Ông chủ đã nói là đồ vật không rõ lai lịch đều không thể để cô ăn đâu…”
“Dì dám!”
Tinh Nguyên giơ tay lên lau nước mắt một cái: “Kế hoạch tìm mẹ mới của cháu tan tành rồi, cháu phải ăn cái bánh bao đau lòng này!”
Nói đoạn, cô bé cúi đầu xuống ra sức cắn một cái.
… Lại không hiểu vì sao có hơi ngon miệng?
“Dì Chu, cháu còn muốn ăn bánh bao, đi mua cho.
cháu mấy cái bánh bao đau lòng nữa!”
“Cháu muốn mười cái!”
Khi Tô Ánh Nguyệt về đến phòng, Tân Mộ Ngôn đã quần áo chỉnh tề ngồi ở trên ghế sô pha đợi cô.
Không thể không nói, khả năng hồi phục của người đàn ông này mạnh đến doạ người.
Rõ ràng là hôm qua còn quay về với sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều hôn mê bất tỉnh.
Kết quả là sáng sớm hôm nay đã sắc mặt hồng hào.
ngồi trên ghế sô pha, một chút dấu vết bị thương cũng nhìn không ra.
Người phụ nữ đem từng phần từng phần đồ ăn sáng đặt trên bàn trà.
Cuối cùng, cô đưa bản văn kiện kia cho Tân Mộ Ngôn: “Cho anh.”
Người đàn ông lạnh nhạt đưa văn kiện cho Bạch Tuấn Kiên: “Cất vào.”
Bạch Tuấn Kiên nhận lấy bản văn kiện đó, nghe thấy mùi bánh bao thịt bên trên, khóc không ra nước mắt.
Văn kiện tuyệt mật nhà ai có thể là mùi bánh bao thịt chứt Bữa sáng mới vừa ăn được một nửa, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt vang lên.
Là Phúc Quý Ngân.
“Ánh Nguyệt, cậu đi đâu rồi!”
“Sao sáng sớm tớ thức dậy cũng không thấy người cậu!”
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, vừa đi vừa giải thích: “Tân Mộ Ngôn bị thương nhẹ, tối hôm qua tớ sang chăm sóc.
anh ấy rồi.”
Phúc Quý Ngân yên lặng một lúc: “Vậy cậu có thể quay về gấp không?”
“Chúng ta tám giờ sẽ phải đi khu vui chơi trên biển…”
Lời của Phúc Quý Ngân còn chưa nói hết, Tô Ánh Nguyệt đã đẩy cửa đi vào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phúc Quý Ngân, Tô Ánh Tuyết cười cười: “Chắc chắn là đến kịp.”
Phúc Quý Ngân: “…
“Cậu ba Tân sao lại có thể ở sát vách chúng ta chứ!”
Tô Ánh Nguyệt cười: “Có lẽ, là vì vợ của anh ấy đó.”
Phúc Quý Ngân không hiểu vì sao bị nhét một họng cơm chó: ‘…
“Đánh chết người khoe mẽ tình yêu!”