Tô Ánh Nguyệt mua một vài món đồ chuẩn bị cho chuyến đi đến công viên nước vào ngày mai ở gần đó rồi nhanh chóng trở về khách sạn.
“Hóa ra dì xinh đẹp sống ở đây!”
Tại sảnh khách sạn, cô bé mặc chiếc váy voan trắng ngồi trên ghế sô pha, hai mắt sáng lên long lanh.
Cô bé phấn khích nhìn theo bóng Tô Ánh Nguyệt đi lên thang máy: “Chúng ta có duyên thật đấy!”
“Chú Kỷ ơi, cháu đi tìm dì ấy được không ạ?”
Kỷ Thanh Nam cau mày, vươn tay ra kéo cánh tay nhỏ của cô bé lại: “Đừng có quậy nữa!”
Tỉnh Nguyên đáng thương ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Chú Kỷ…
“Tinh Nguyên”
Người đàn ông ngồi xổm xuống, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị: “Cháu còn quá nhỏ nên sẽ có rất nhiều đạo lý không thể hiểu được”
“Không được tùy tiện như vậy, rất có thể dì xinh đẹp mà cháu nói đã có chồng có con rồi thì sao?”
“Nếu vậy không lẽ chú Kỷ lại đi làm người thứ ba?”
Lời của Kỷ Thanh Nam khiến cô bé mếu máo, không nói nữa.
“Được rồi, ngoan”
Anh ta đưa tay lên khẽ xoa đầu cô bé: “Lần này chú đi công tác dẫn theo cháu không phải để cháu quậy đâu”
“Vâng”
Tuy trong lòng không vui chút nào nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu, không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Có điều, cô bé vẫn lén dùng hai bức ảnh có chữ ký của anh ta để đổi lấy thông tin từ chị gái quầy lễ tân của khách sạn.
Dì xinh đẹp sống ở phòng 2302!
Thế là trước sự nài nỉ của cô bé, Kỷ Thanh Nam đã thuê phòng 2303 cạnh đó.
Vì ban ngày đã ngủ trên xe cả một đoạn đường dài nên tối đến Tô Ánh Nguyệt trằn trọc mãi, không tài nào chợp mắt được.
Cuối cùng, cô đành phải bật dậy, choàng áo khoác lên người rồi đi về phía hành lang hóng gió.
Đêm ở hành lang không một bóng người.
Cô dựa vào bức tường cuối hành lang, vừa hóng gió vừa mở điện thoại lên xem tin tức của thành phố Dung Hưng.
Các fan của Lạc Hân đang đồng loạt phản đối trên mạng vì đoàn làm phim “Tóc trắng như tuyết” tạm thời thay đổi kịch bản khiến một số phân cảnh mà cô ta đã quay trước đó đều bị hủy bỏ.
Còn fan hâm mộ của Trình Hiếu Quân vẫn đang tiếp tục quảng bá trên mạng về lòng tốt của anh ta cùng sự vô liêm sỉ của Hướng Kim Tâm…
Những tin tức này thực sự khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy phiền toái.
Đúng lúc định tắt điện thoại thì một tin tức mới hiện lên thu hút sự chú ý của cô.
Tiêu đề của nó là: “Sốc! Không ngờ Kỷ Thanh Nam lại có một cô con gái năm tuổi! Mẹ của đứa bé rốt cuộc là ai?
Cô nhấn vào bài viết, bức ảnh chụp được là phía sau lưng của một cô bé mặc chiếc váy voan màu trắng.
Nhìn dáng vẻ của cô bé có chút quen thuộc.
Cô âm thầm gửi ảnh chụp màn hình tin tức cho Phúc.
Quý Ngân.
Phúc Quý Ngân thích Kỷ Thanh Nam đã ba năm rồi, ngày nào cũng mơ thấy mình được gả cho anh ta.
Không biết sáng mai khi cô ấy thức dậy nhìn thấy tin tức này có bị suy sụp tinh thần hay không.
Lúc này, sau lưng có tiếng thang máy dừng lại, tiếp đến là tiếng bước chân loạn xạ.
Gần như theo bản năng, cô quay người lại.
Một mùi máu tanh bao phủ không gian.
Hai người đàn ông bước ra từ trong thang máy.
Người đàn ông mặc bộ đồ đen đang được một người khác đỡ, vết thương gớm ghiếc trên vai vẫn không ngừng rỉ máu.
“Bà chủ…
Bạch Tuấn Kiên đang đỡ Tân Mộ Ngôn, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, anh ta vô cùng kinh ngạc: “Sao cô l Đôi mắt đang nhắm nghiền của Tân Mộ Ngôn cũng mở ra.
Trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông không có bất cứ một biểu cảm nào: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ?”
Cô sửng sốt, vội vàng chạy tới: ‘Anh làm sao vậy?”
Trước đó ở cách xa nên cô không để ý thấy, nhưng khi lại gần mới phát hiện vết thương trên vai của anh rất sâu.
“Không có gì.”
Tần Mộ Ngôn bình thản võ nhẹ vai cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ngày mai em còn đi chơi mà!”
“Ngủ sớm đi.”
Anh thành ra thế này rồi, sao cô có thể ngủ được chứ?
Tô Ánh Nguyệt không có thời gian để xem tại sao anh lại xuất hiện trong khách sạn của mình, cũng không rảnh để chất vấn tại sao anh lại sống ở phòng cạnh cô nữa.
Cô đến đỡ bên còn lại cho Tân Mộ Ngôn, dìu được anh vào trong phòng.
Có lẽ do vết thương quá nặng nên vừa vào phòng anh đã dựa trên ghế sô pha ngất lịm đi