Tân Tinh Thiên thò đầu ra khỏi cửa phòng ngó ngó Tô Ánh Nguyệt đang tập trung ở xa xa: “Anh có cảm thấy lúc mẹ đọc sách nhìn rất giống anh không?”
Tân Tinh Vân đang cúi đầu đọc sách hơi nhíu mày lại: “Giống anh sao?”
“Giống anh thật mà”
Tân Tinh Thiên đứng bắt chéo hai chân với nhau, miệng ngậm kẹo mút, nhìn Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trong phòng ngủ ở đăng xa, rồi lại nhìn Tân Tinh Vân đang chăm chú đọc sách ở bên cạnh “Càng nhìn càng giống”
“Giống lắm luôn ấy”
Một lát sau, cậu nhóc ngậm kẹo mút cười híp mắt sán lại gần bên Tân Tinh Vân: “Anh à, anh nói xem, liệu mẹ có phải là mẹ ruột của chúng ta không?
Tân Tỉnh Vân nhìn cậu nhóc một cách hờ hững: “Người chết không thể sống lại được đâu: “Ông quản gia đã nói rồi, lúc trước xác mẹ đã bị đốt cháy thành than đen, tuy không thể nhìn rõ mặt nữa nhưng có thể xác định được đó chính là mẹ của chúng ta”
Nói xong, cậu bé thở dài thườn thượt, nhìn Tô Ánh Nguyệt ở đẳng xa: “Anh cũng mong mẹ là mẹ ruột của chúng ta”
“Nhưng chúng ta không thể có đến hai người mẹ ruột được”
“Ài Tuy đã biết trước rằng Tân Tinh Vân sẽ nói thế nhưng Tân Tinh Thiên vẫn cảm thấy hơi hụt hãng: “Nếu như mẹ là mẹ ruột thì tốt quá”
“Nếu không mỗi lần em muốn đối xử tốt với mẹ thì em lại cảm thấy có lỗi với mẹ ruột lắm”
Cậu nhóc nhoài người lên mặt bàn, thở hắt ra một hơi thật dài: “Nếu như mẹ ruột biết hai anh em mình nhận một người lạ là mẹ nhanh như thế, lại còn gọi người ấy là mẹ nữa thì có tức giận không nhỉ”
Tân Tinh Vân cau mày, đưa tay gõ gõ đầu cậu nhóc: “Mẹ ruột của chúng ta không nhỏ mọn giống như em đâu”
Tân Tỉnh Thiên: “..”
Cậu nhóc nhỏ mọn lắm sao?
“Mẹ ruột hay không không quan trọng đến thế đâu”
Tân Tinh Vân nhìn bóng dáng cúi đầu đọc sách một cách nghiêm túc của Tô Ánh Nguyệt: “Anh thích người mẹ này”
“Hơn nữa mẹ cũng rất tốt với chúng ta, thế là đủ rồi “Chỉ tiếc là bố không thích mẹ”
Tân Tinh Thiên nghịch nghịch ngón tay út của mình: “Anh à, anh nói xem rốt cuộc phải làm sao thì bố mới thích mẹ đây?”
Tân Tinh Thiên cảm thấy cuộc sống của mình khó khăn quá đi mất.
Cậu nhóc mới có năm tuổi thôi mà đã phải quan tâm đến đời sống tình cảm của bố Tân Tinh Vân lắng lặng liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Sao em biết bố không thích mẹ?”
Chuyện trước đây Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm bày mưu hãm hại Tô Ánh Nguyệt, nhìn bề ngoài thì có vẻ như anh ta chính là người đứng sau tất cả, nhưng thật ra người khống chế mọi chuyện lại là Tân Mộ Ngôn.
Hôm đó bố của hai đứa nhỏ – Tân Mộ Ngôn đã dời lại mấy cuộc hội nghị toàn cầu để đến bảo vệ cho Tô Ánh Nguyệt đó.
Phải biết rằng từ trước đến giờ Tân Mộ Ngôn chính là người chỉ đặt sự nghiệp và công việc trong tim.
Người có thể khiến cho anh bỏ rơi công việc, tự ra tay tìm kiếm một cách khẩn trương như vậy..
Chẳng lẽ đó còn chưa phải là thích hay sao?
Lúc chạng vạng, Tô Ánh Nguyệt đi siêu thị mua đồ ăn.
Chỗ sách mà Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên tìm cho cô có vài quyển không thể mua được ở thành phố Dung Hưng.
Chứng tỏ hai đứa bé tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị quà cho cô.
Hai đứa bé cố gảng hết sức mình vì cô như thế, đương nhiên cô phải làm một bữa cơm thật ngon để tặng lại cho hai đứa bé rồi.
Cô mua thức ăn xong, bước ra khỏi siêu thị, nhìn con đường đang tắc nghẽn trước mặt mình, cô quyết định đi thông qua con ngõ nhỏ đến trạm tàu điện ngầm ở gần đó.
Vừa bước vào ngõ nhỏ, một bóng người ngay lập tức đứng chăn trước mặt cô.
Đó là Hướng Kim Tâm.
Cô cau mày, định quay người đi ngược trở.
lại theo bản năng, nhưng đãng sau cô cũng đã có người đứng chặn rồi.
Đằng trước đằng sau cô đều có người.
Tô Ánh Nguyệt bị bọn họ kẹp vào giữa.
“Cô giỏi thật đấy”
Hướng Kim Tâm hừ lạnh, bước từng bước một áp sát Tô Ánh Nguyệt: “Tô Ánh Nguyệt, sao trước đây tôi không biết cô lại lợi hại đến thế nhỉ?”
“Cô chẳng những bám được lên người Lạc Hân mà còn có thể khiến tổng biên kịch đổi phim cho cô nữa”
Nói xong, cô ta bèn nở một nụ cười khinh bỉ: “Nghe đồn trước đây Lạc Hân dựa vào quy tắc ngầm mới nhận được vai nữ chính đầu tiên đấy”
“Cô thì sao, có phải bây giờ cô lấy được những thứ ấy cũng là nhờ quy tắc ngâm không?”
“Tô Ánh Nguyệt, cô có bẩn hay không vậy?”