Trình Hiếu Quân nhếch môi cười đắc thăng: “Nhưng tôi và cô ta có quan hệ công việc”
“Chúng tôi có những vướng mắc về tình cảm trong bộ phim, tôi có thể quang minh chính đại thân mật với cô ta trước mặt toàn thể người dân của thành phố Dung Hưng!”
“Cho dù chồng của cô ta có tra xét đến, cũng chỉ có thể trách mình cưới một người vợ là diễn viên chứ không thể đổ tội lên đầu tôi!”
Tô Ánh Nguyệt yên lặng ngồi trên ghế, nghe Trình Hiếu Quân nói, trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Trình Hiếu Quân ở đẳng xa xa vẫn đang lảm nhảm: “Hơn nữa, trong tay tôi còn có điểm yếu của cô tai”
“Cho dù chồng cô ta đối phó với tôi, tôi cũng còn có đồ để chồng cô ta ly hôn với cô tạt”
Tần Mộ Ngôn hơi nhíu mày: “Anh có điểm yếu của cô ta sao?”
“Chính xác!”
Cả người Trình Hiếu Quân đã hoàn toàn rơi vào cảm xúc tựa như khoe khoang trước mặt tình địch: “Anh biết không, năm năm trước người phụ nữ này đã làm một chuyện đáng xấu hổ..”
“Trình Hiếu Quân!”
Khi anh ta vừa vạ miệng muốn nói ra chuyện năm đó, Tô Ánh Nguyệt vội vàng mở miệng ngăn lại.
Trình Hiếu Quân tỉnh táo trở lại.
“Tôi không cho anh nói ra.”
Anh ta hờ hững bĩu môi: “Cô kích động như vậy làm cái gì?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, vô thức nhìn sang Tần Mộ Ngôn bên cạnh.
Người đàn ông vẫn thờ ơ nhìn kịch bản trong tay, đốt ngón tay thon dài và mảnh mai nhẹ nhàng lật xem kịch bản, như thể anh hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Ánh Nguyệt dịu đi đôi chút.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Hiếu Quân: “Không muốn để cho tất cả mọi người đều biết anh đã từng ăn bám tôi chứ, quản cho tốt cái miệng của anh”
Có lẽ không ngờ anh lại nói như vậy, Trình Hiếu Quân há to miệng giật mình, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không nói gì mà ngậm miệng lại.
Không bao lâu, Bạch Tuấn Kiên cùng tổng đạo diễn đã trở lại.
Đi vào cùng bọn họ, còn có một người phụ nữ tóc ngắn đeo kính.
Tổng đạo diễn cười hì hì và kéo người phụ nữ kia lại: “Thưa anh, đây là tổng biên kịch chính của bộ phim “Tóc trắng như tuyết”
“Anh cần sửa vai nhân vật nào, cứ nói cho cô ấy biết!”
Trình Hiếu Quân đang đứng bên cạnh hai mắt ngay lập tức trừng to ra.
Tổng đạo diễn thực sự đưa tổng biên kịch đến đây… vì người đàn ông này mà sửa kịch bản?
Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn Tân Mộ Ngôn.
Tổng đạo diễn của bộ phim “Tóc trắng như tuyết, Trình Hiếu Quân đã quen biết nhiều năm rồi, đây là đạo diễn không chịu khom lưng cúi đầu trước tiền bạc!
Trước đây, từng có người bỏ ra sáu mươi tỷ cổ phiếu và muốn một vai nhỏ trong bộ phim này của đạo diễn, nhưng đã bị đạo diễn từ chối.
Người đàn ông này vậy mà lại có thể khiến đạo diễn sửa kịch bản?
Rốt cuộc thân phận của anh ta là gì?
Tân Mộ Ngôn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt: “Tôi không hài lòng với cảnh quay của vai nữ số hai”
Biên kịch cẩn thận đẩy mắt kính: “Anh không hài lòng về điều gì”
“Phim tình cảm”
Động tác của người đàn ông tao nhã quăng kịch bản xuống bàn: “Xóa tất cả các cảnh quay tình cảm.”
Anh quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tô Ánh Nguyệt: “Để cô ấy chăm chú vào sự nghiệp, không yêu đương”
“Như vậy sao được!”
Trình Hiếu Quân trong nháy mắt bùng nổ: “Vai nữ số hai tồn tại chính là vì để yêu đương với nam chính!”
Trước đây anh ta vì để Hướng Kim Tâm nổi lên, đã nghèo rớt mồng tơi, còn may thay.
Tô Huyền Anh sẵn sàng giúp đỡ anh ta và Hướng Kim Tâm trở lại huy hoàng như ngày xưa.
Điều kiện để Tô Huyền Anh giúp đỡ bọn họ cũng rất đơn giản: Đó là anh ta và Tô Ánh Tuyết phải mập mờ trước mặt công chúng.
Kết quả bây giờ người đàn ông này muốn xóa tất cả những cảnh tình cảm giữa anh ta và Tô Ánh Tuyết?
Tần Mộ Ngôn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên giương mắt nhìn tổng biên kịch: “Vậy sao?”
Đôi mắt của người đàn ông quá lạnh lùng và nguy hiểm.
Tổng biên kịch sợ hãi lùi lại phía sau một bước: “… Tôi sẽ sửa kịch bản để nam chính và nữ chính yêu nhau”
“Dựa vào cái gì!”
Trình Hiếu Quân vỗ bàn, trên mặt tràn đầy tức giận: “Tôi phản đối việc sửa kịch bản!”
“Phản đối vô hiệu.”
Tổng đạo diễn đang đứng bên cạnh liếc nhìn anh ta: “Trình Hiếu Quân, cậu cho rằng cậu là ai?”