Tô Ánh Nguyệt không biết tối hôm trước cô đã trải qua như thế nào.
Cô chỉ biết sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại trong khách sạn chủ đề tình nhân thì cả người đều cảm thấy trống rỗng.
Quay phim suốt một ngày cũng không mệt đến vậy.
Tân Mộ Ngôn quả thực là một cái máy đóng cọc chạy bằng cơm mà!
Cô nẵm trên giường nhìn trần nhà, theo bản năng cử động thân thể mềm như bông.
Vẫn là không có lấy một chút sức lực.
Bất đắc dĩ, cô đành phải năm trên giường cầm di động lướt vòng bạn bè.
Hiện tại cô không thể xuống nổi giường, chỉ có thể trải qua cuộc sống của người tàn tật thế này thôi.
Chẳng qua Tô Ánh Nguyệt không ngờ đến cô vừa mở vòng bạn bè, ánh vào trong mắt thế mà lại là một bức ảnh tự sướng của phụ nữ.
Người phụ nữ trên ảnh chụp photoshop đến quá mức, giống y như xà tỉnh.
Tô Ánh Nguyệt phân biệt hồi lâu mới nhận ra đây là Diệp Thiên Văn.
Ảnh là được chụp ngoài cửa sân bay thành phố Dung Hưng.
Cô ta rốt cuộc cũng chịu về nước.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, tiếp tục kéo xuống dưới vòng bạn bè.
Phúc Quý Ngân đã đăng một bức ảnh chụp tạo hình của Kỷ Thanh Nam, điên cuồng thét chói tai trên vòng bạn bè, Trình Hiến Quân lại đăng trên vòng bạn bè bức ảnh chụp một điếu thuốc đã bị dập tắt, nói tối nay không ngủ.
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt thấy được Tân Nam Phong.
Ảnh anh ta đăng là chụp một bàn tay phụ nữ tái nhợt, ở ngón áp út đeo một cái nhẫn.
Dòng trạng thái kèm theo chính là: Không hối hận.
Tô Ánh Nguyệt còn đặc biệt xem một vòng, thông qua nốt ruồi đen thật nhỏ trên ngón tay, cô xác nhận đây chính là tay của Lạc Hân.
Cô thở dài, rất muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Tân Nam Phong, nói cho anh ta biết cô gái anh ta vẫn luôn không thể quên thật ra chính là Lạc Hân.
Nhưng Lạc Vân Trạch đã nói, Tân Nam Phong sẽ không tin đâu.
Mấy năm nay Lạc Hân và Lạc Vân Trạch dùng rất nhiều biện pháp, thậm chí là dùng mạng để chứng minh, cô gái lúc trước thật sự là Lạc Hân.
Nhưng Lục Tử Dao đã chết, tất cả đều là chết không đối chứng.
Tân Nam Phong không tin.
Một chữ cũng không tin.
Thậm chí anh ta còn bởi vì Lạc Hân cứ mãi cường điệu chuyện này mà cãi nhau với Lạc Hân.
Anh ta là một người cố chấp, trong lòng anh ta, Lục Tử Dao là một cô gái hoàn mỹ không tì vết, cho nên mặc kệ Lạc Hân làm thế nào đều không khiến anh ta tiếp nhận được.
Nghĩ vậy, Tô Ánh Nguyệt không khỏi thở dài một hơi.
Cô vừa mới chuẩn bị buông điện thoại thì điện thoại đã lại vang lên.
Là đoàn phim gọi đến.
Chân mềm nhũn đạp lên mặt đất, trên người Tô Ánh Nguyệt không có lấy một chút sức lực.
Nghĩ đến tên đầu sỏ biến cô thành như vậy còn đang ở bên ngoài, mặt mày hồng hào mà gõ bàn phím làm việc, Tô Ánh Nguyệt lập tức giận sôi máu.
Cô lấy đủ khí lực trực tiếp đấy cửa ra: “Tân Mộ Ngôn, bây giờ chân em đều mềm nhũn, anh bồi thường em thế nào đây!”
Nói xong cô bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Bên ngoài sao lại… có nhiều người như vậy?
Ngồi trong phòng không chỉ có Tân Mộ Ngôn, còn có Bạch Tuấn Kiên, Bạch Hạo Nam, Hàn Thanh Vân, Tân Nam Phong, cùng với mấy người đàn ông Tô Ánh Nguyệt không quen biết.
Lúc này trên đầu gối mỗi người bọn họ đều có một cái laptop, rất rõ ràng là đang bàn bạc chuyện gì đó.
Tô Ánh Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt mấy người trong phòng đều tụ lại trên người cô.
Đồng thời bị mấy người đàn ông dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chẩm, trong nháy mắt đại não Tô Ánh Nguyệt trở nên trống rỗng.
Nhưng thật ra Tân Mộ Ngôn ngồi trên vị trí chủ vị lại vô cùng bình tĩnh: “Ngoan, muộn một chút, muốn bồi thường cái gì đều có thể.”