Rạng sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt đã bị Tân Nam Phong kéo đến trong một group trong messenger Trong đám không chỉ có cô, còn có Tân Mộ Ngôn và tất cả mọi người nhà họ Tân Đương nhiên còn có bố mẹ và em trai của Lạc Hân.
Trình Lộ: [Tôi xin lỗi người nhà họ Lạc vì hành động và cách nói chuyện của tôi ngày hôm qua. Là do tôi mắt chó coi thường người khác, tôi ở đây thành khẩn xin lỗi với người nhà họ Lạc.]
Trình Lộ: [Kỳ thực sáng sớm hôm nay tôi đã đi tới khách sạn, chỉ là bị Lạc Vân Trạch đuối ra hai lần, không có cách nào cho nên tôi chỉ có thể xin lỗi trên messenger.]
Trình Lộ: [Nếu như ông bà thông gia đồng ý bỏ qua cho tôi rồi mở cửa cho tôi, tôi sẽ cầm lễ vật mấy trăm triệu đến nhà để nói lời cảm ơn]
Tân Kiến An: [Đúng vậy, xin lỗi ông bà thông gia!]
Tân Kiến An: [@ Lạc Tử Kiện, @ Mẹ của Lạc Hân, thật sự xin lỗi, mong hai người tha thứ.] Tô Ánh Nguyệt vừa rửa mặt vừa nhìn xem tin tức trong điện thoại, bên môi cong lên nụ cười bất đắc dĩ.
Đôi vợ chồng Tân Kiến An này, thật sự là vì tiền mà có thế làm bất kỳ điều gì.
Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, bọn họ đến khách sạn lại bị người đuổi ra hai lần.
Nhìn xem những tin tức này, cô thở dài.
Nếu như Trình Lộ và Tân Kiến An không phải vì tiền, chuyện này sẽ hài hòa và dễ thương đến chừng nào.
Nhưng mà bây giờ, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy châm chọc.
Rất lâu sau đó, nhà họ Lạc lại không có ai trả lời tin nhắn.
Thế là Trình Lộ và Tân Kiến An lại bắt đầu líu ríu ở trong group.
Chờ Tô Ánh Nguyệt rửa mặt xong, người nhà họ Lạc bên kia rốt cuộc trả lời tin nhắn.
Lạc Tử Kiện: [Đừng @ nữa, điện thoại của bố tôi ở trong tay tôi, tôi là Lạc Vân Trạch.]
Mẹ của Lạc Hân: [Điện thoại di động này cũng đang ở trong tay của tôi.]
Lạc Vân Trạch: [Các người có phiền hay không, liền không thể để cho người ta ngủ một giấc thật tốt hay sao?]
Hai người Trình Lộ và Tân Kiến An bị Lạc Vân Trạch mắng đến mức không nói được câu nào.
Rất lâu sau đó, Tân Mộ Diệp kéo Diệp Thiên Văn vào trong group.
[Ai nha, đây là group trong nhà sao?]
Diệp Thiên Văn bắt đầu nói chuyện ở trong group: [Nhìn xem một chút, tất cả mọi người đều ở đây, tôi lại là người cuối cùng đến.]
[Xem ra tôi rất quan trọng trong lòng mọi người nhỉ, tôi lại là người cuối cùng.]
Tân Nam Phong: [Chỉ là quên đi nhà họ Tân còn có người như cô mà thôi.] Diệp Thiên Văn trầm mặc rất lâu, cuối cùng nở một nụ cười biểu lộ con ruồi: [Nam Phong thật sự biết nói đùa.
] Câu nói này vừa ra, mọi người trong group hoàn toàn im lặng.
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt không muốn nhìn nữa, chuẩn bị cất điện thoại di động lại, thì trong điện thoại di động nhảy ra một tin tức kết bạn.
Là Diệp Thiên Văn.
Cô do dự một lát, điểm đồng ý.
*Tô Ánh Nguyệt.”
Diệp Thiên Văn trực tiếp phát một tấm hình cho Tô Ánh Nguyệt: [Tôi xinh đẹp hay không?] Tô Ánh Nguyệt vừa thay quần áo, vừa ấn mở ảnh chụp ra.
Cô tưởng rằng, đây là tấm ảnh một người.
Thật không ngờ rắng, đây là một tấm ảnh chụp chung.
Là Diệp Thiên Văn và Tân Mộ Ngôn chụp chung.
mọi chuyện dường như cũng không có đơn giản như Tân Mộ Ngôn nói như vậy.