“Sư đệ, ” Vân Cảnh đưa da rắn cho Bùi Vân Thư, “Đệ có muốn sờ thử không? Thử xem cảm giác có giống với thứ vừa mới quấn lên người đệ không.”
Sắc môi Bùi Vân Thư trở nên trắng bệch, chống cự lui về sau một bước.
Mảnh da rắn này trải ra thế mà rất dài, đến gần một trượng (~3,33m), đuôi rắn nằm lê trên nền cỏ, Bùi Vân Thư lui về phía sau một bước, Vân Cảnh liền tiến lên phía trước một bước, vị đại sư huynh bình thường vẫn luôn hiền lành ít nói đáng tin cậy, giờ khắc này lại như yêu ma quỷ quái áp sát Bùi Vân Thư.
Mãi đến khi Bùi Vân Thư đã không thể lui được nữa, gót chân đến thân cây sần sùi, mà Vân Cảnh vẫn còn bước đến.
“Sư đệ, ” Con ngươi hắn đen đến dường như không thấy rõ, “Đây chỉ là da rắn.”
Đây chỉ là da rắn.
Bùi Vân Thư nhắm mắt lại, một lúc sau, y đưa tay ra, run rẩy hướng tới phía trước.
Tuy chỉ là một tấm da rắn, thế nhưng cảm giác khi rắn trườn bò trên người thì mãi mãi không thể nào quên được, loại xúc cảm trơn nhẵn, lạnh lẽo uốn lượn bò tiến đến, dễ dàng khiến người ta nảy sinh ra những liên tưởng không tốt. Bùi Vân Thư phải dùng rất nhiều khí lực, các sư huynh đều đang nhìn y, vì không muốn cứ như vậy mà bộc lộ ra sự yếu đuối của mình, nên cuối cùng y cũng có đủ dũng khí để đưa tay.
Đầu ngón tay Bùi Vân Thư trắng nõn, tấm da rắn đen nhánh càng làm nổi bật lên bàn tay màu ngọc, y chỉ đụng nhẹ một cái, sau đó lập tức rút tay về, “Là nó.”
Vân Man đứng bên cạnh vẫn luôn một mực nhìn bật cười, “Sư đệ, ngươi nhanh như vậy, vạn nhất đoán sai thì sao, sờ kĩ lại chút đi.”
Nhị sư huynh ôn hòa nhã nhặn cười, dùng im lặng để thể hiện sự đồng thuận với Vân Man.
Tất cả đều như đang nhìn trò cười của y.
“…” Bùi Vân Thư cắn răng, lần nữa đưa tay về phía da rắn, nhưng khi sắp đụng đến mảnh da rắn đen nhánh kia thì Vân Cảnh lại cầm nó tránh đi.
“Không còn sớm nữa, ” Vân Cảnh cuộn mảnh da lại, dẫn đầu đi ra ngoài, “Vừa lúc có thể đem tấm da rắn này cho sư phụ xem thử.”
Tay Bùi Vân Thư vẫn còn lơ lửng trong không trung, y sững người một lúc, mới buông tay xuống.
*
Lúc bọn họ ngự kiếm đến chỗ sư phụ thì trông thấy Vân Vong đang ngồi dưới tán hoa đào.
Vân Vong đã đổi sang đạo phục của sư môn, bên hông cột thanh địch và ngọc bội, trong tay hắn đang cầm một quyển sách, chính là tâm pháp tu hành trong Vô Chỉ phong của Đan Thủy tông.
Quần áo rách nát vá chằng vá đục cũng không thể làm lu mờ mỹ mạo của hắn, huống đạo phục tiên phong đạo cốt, phù dung không thể bì, như hoa đào hãy còn vương mưa.
Chờ họ tiếp đất, mắt Vân Vong sáng lên, mang theo nụ cười chạy tới, “Sư huynh!”
Bùi Vân Thư đứng ở cuối cùng, hòa lẫn vào trong các sư huynh, cùng gọi một tiếng tiểu sư đệ.
“Tiểu sư đệ,” Đại sư huynh nói, “Sư phụ có ở bên trong không?”
Trên gương mặt mỹ nhân của Vân Vong hé lên một nụ cười nhẹ nhàng, “Sư phụ có ở, các sư huynh đến tìm sư phụ có chuyện gì sao?”
Đại sư huynh vừa dẫn theo các sư đệ cùng đi vào, vừa nói: “Phát hiện một vật, muốn đem đến cho sư phụ nhìn thử.”
Gian phòng của Lăng Thanh chân nhân bố trí đơn giản, vừa mới vào cửa, nơi này lập tức mang đến cho Bùi Vân Thư một cảm giác thân quen mãnh liệt.
Bình thường nếu không có việc gì, Bùi Vân Thư vẫn hay đến đây làm phiền sư phụ, trong tất cả các đệ tử trong Vô Chỉ phong, e là không có một ai có thể tường tận nơi này như Bùi Vân Thư. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là đã làm phiền người không ít.
“Vân Thư sư huynh, ” Vân Vong đứng bên Bùi Vân Thư thấp giọng nói chuyện, không quên bổ sung thêm một nụ cười tươi vui, “Ngọc bội sư huynh cho Vân Vong, Vân Vong rất thích.”
Bùi Vân Thư tùy ý nói: “Tiểu sư đệ thích là được.”
Sao khi vào trong, dáng vẻ của Lăng Thanh chân nhân như là đang chờ đợi, “Sao lại đến?”
Vân Cảnh cầm trong tay tấm da rắn đen nhánh dâng đến trước mặt hắn, “Sư phụ, người xem thứ này.”
Lăng Thanh chân nhân thoáng nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hắn cầm lấy da rắn, cầm trên tay vuốt nhẹ một lúc, rồi mới nói: “Rắn lột da hóa giao, đây là da của một con giao lột ra.”
Rắn hóa giao sẽ phải qua nhiều lần lột da, mỗi một mảnh da lột ra, đều là trân bảo, không ngờ họ tùy tay nhặt, lại nhặt được một thứ quý đến như vậy.
Thấy mặt các đệ tử đều rất ngạc nhiên, Lăng Thanh chân nhân nói tiếp: “Rắn hóa giao phải qua trăm đắng nghìn cay, giao hóa rồng thì lại khó càng thêm khó. Nhặt được mảnh da này, cũng coi như là một hồi cơ duyên của các ngươi, dù là luyện thành pháp bảo hay đan dược, đều là nguyên liệu tốt khó gặp.”
“Là do ai tìm thấy?”
Đại sư huynh đang định mở miệng đáp, Lăng Thanh chân nhân lại nói: “Thôi, các ngươi lui xuống tự mình chia đi.”
“Vân Thư, ” sư phụ nhìn về phía tứ đệ tử, “Ngươi đến.”
Bùi Vân Thư bước về phía trước một bước.
Nếu là ngày trước, Lăng Thanh chân nhân bảo y đến, y nhất định sẽ vô cùng vui chạy đến trước mặt hắn, bây giờ gọi y, y lại dùng dằng, chẳng lẽ vẫn không nỡ bỏ mảnh ngọc bội kia?
Lăng Thanh chân nhân nghĩ đến đây, liền tiện tay cởi ngọc bội đang bên hông xuống, giơ tay ném qua cho Bùi Vân Thư, “Sư phụ bồi thường lại cho ngươi miếng ngọc bội này.”
Ngọc bội bên người Lăng Thanh chân nhân, bất cứ cái nào cũng đều là bảo bối giá trị ngàn vạn, cái ném vào tay Bùi Vân Thư, xanh biếc một màu, lại bóng loáng dịu êm, cầm trong tay lập tức có thể cảm nhận được sinh cơ mạnh mẽ, không kém gì so với viên noãn ngọc y tặng cho Vân Vong trước đó.
Vân Vong đứng phía sau sư huynh, tiếu ý trên mặt dần dần phai nhạt đi.
Hắn nắm lấy ngọc bội bên hông, thì ra cho đi một cái, còn có thể có thêm một cái nữa.
“Sư phụ, ” Bùi Vân Thư nhẹ giọng nói, “Vân Thư không cần.”
Lăng Thanh chân nhân sầm mặt, giơ tay phất tay áo, đám người đứng trong phòng bị một cơn gió thổi đến ngoài cửa, ngay sau khi bọn họ ra ngoài, cửa gỗ lập tức khép chặt lại.
Tam sư huynh đong đưa quạt giấy lên xuống, “Ai nha sư đệ, hình như sư phụ nổi giận thật rồi.”
Bùi Vân Thư cúi đầu nhìn ngọc bích trong tay, một hồi lâu sau đó, vẫn là thuận theo lòng mình, đặt nó xuống trước cửa gỗ, “Sư phụ, thứ tốt như vậy cho Vân Thư, cũng chỉ là lãng phí thôi.”
Kiếp trước, khi sư phụ nhốt y trong tiểu viện đã từng câu từng chữ nhắc lại hết thảy lỗi lầm của y.
Bùi Vân Thư cũng rất bàng hoàng, lúc đó y mới biết, thì ra mình đã chiếm dụng nhiều bảo vật của sư môn như vậy, mỗi món đồ mình dùng quý giá đến mức nào, mình đã phá hỏng nhiều đồ quý như thế nào, sau tất cả chung quy mình thật sự chỉ là một tên phế vật.
Mỗi lời sư phụ nói y đều không dám quên một chữ nào, cũng thật lòng không thể quên được, mảnh ngọc tốt như vậy, Bùi Vân Thư thật sự cảm thấy mình có giữ cũng vô dụng, Bùi Vân Thư không dám cầm.
Cũng không muốn cầm.
Thế nhưng ngọc bội vừa bị y đặt xuống đất, ngọc bích tốt nhất lập tức chia năm xẻ bảy, mất đi sinh cơ.
Bùi Vân Thư sững sờ.
Các sư huynh đệ đứng bên cạnh nhìn cũng sững sờ.
Cửa gỗ hé ra một cái khe nhỏ, Một viên noãn ngọc đỏ như máu bay đến trong tay Bùi Vân Thư, Lăng Thanh chân nhân không nói một lời nào, chỉ dùng hành động nói cho y biết, nếu như ngươi không muốn, vậy thì vứt; cái khác ngươi vẫn không muốn, vậy thì vứt đến khi nào ngươi muốn thì thôi.
Bùi Vân Thư nắm chặt lấy huyết ngọc, đứng ở trước cửa nhìn viên ngọc bội đã vỡ tan tành.
Chậm rãi nở một nụ cười khổ.
Y không cần nữa, thì càng muốn cho y, đến cuối cùng lỡ như y không trả nổi, chẳng phải y lại một lần nữa trở thành kẻ ăn cháo đá bát?
Ngọc bội đều có linh, huống chi những thứ này mà Lăng Thanh chân nhân mang trên người.
Hồi lâu, Bùi Vân Thư đem ngọc bội cột vào đai lưng, bên trong viên ngọc đỏ như máu dường như có dòng nước đang chuyển động, y thấp giọng nói: “Tạ ơn sư phụ.”
Lăng Thanh chân nhân bên trong phòng không còn có bất kỳ dị động nào nữa.
Bùi Vân Thư ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh ngọc bích vỡ nát lên, Vân Vong cũng đi tới bên cạnh hắn, cùng nhặt theo.
“Sư huynh, ” Trong giọng nói của Vân Vong mang ý cười, “Huyết ngọc này đặt trên người ngươi thật đẹp.”
Bùi Vân Thư thân mang bạch y, da dẻ cũng là trắng nõn như tuyết, viên hồng ngọc không chút tạp chất, làm nổi bật lên dáng dấp như thần tiên của y, chi lan ngọc thụ.
Vân Vong lại nói tiếp: “Vân Vong cũng thích miếng ngọc này.”
Bùi Vân Thư mím môi, nhặt ngọc xong, mới nói: “Sư huynh cũng thích.”
Thật ra không phải, đối với ngọc y không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét, nhất là cái đang trong tay y. Nhưng khi nghe lời tiểu sư đệ nói, lại không muốn thuận theo ý tặng cho hắn luôn cả mảnh ngọc này nữa.
Cả đời này y sẽ không tranh gì với tiểu sư đệ nữa, cũng không muốn vĩnh viễn ở lại Vô Chỉ phong nữa, mặc dù y không đáp ứng yêu cầu của tiểu sư đệ, nhưng chắc hắn sẽ không giống như kiếp trước, vô duyên vô cớ hận y chứ?
Y không thích tiểu sư đệ, cũng tuyệt không thể luôn luôn thuận theo ý muốn của tiểu sư đệ như các sư huynh trong kiếp trước.
Vân Man đứng một bên nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, nói: “Tiểu sư đệ, nếu như ngươi thích ngọc bội, cứ việc đi xin sư phụ, chỗ sư phụ nhiều ngọc tốt, bảo đảm đủ cho ngươi mỗi ngày đeo một cái đến tận khi lên Trúc Cơ cũng không cái nào trùng nhau.”
Vân Vong: “Sao có thể làm phiền sư phụ được? Dù ta thích ngọc, nhưng có một cái là đủ rồi, noãn ngọc mà tứ sư huynh tặng cho ta, Vân Vong đã quý vô cùng.”
Ý cười của tam sư huynh không tới đáy mắt, “Sư đệ ngoan, hiểu đạo lý có một là đủ.”
Vân Vong ở lại nơi của Lăng Thanh chân nhân, lúc bọn họ rời đi thì Bùi Vân Thư ngoái đầu nhìn lại, Vân Vong đang đứng nhìn bóng dáng họ từ từ khuất xa, nét mặt vốn vô cảm, nhưng vừa nhác thấy Bùi Vân Thư quay đầu lại, hắn liền hé lên một nụ cười kiều diễm như hoa.
Bùi Vân Thư quay đầu, đi.
Sau khi đến viện của y, y vội vàng nói lời từ biệt cùng các sư huynh, cầm y phục sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, tiến vào dục phòng (phòng tắm).
Con rắn đó đã chạm qua chân y, bò từ dưới chân bò lên, Bùi Vân Thư nhịn đến tận bây giờ, chỉ mong có thể dùng nước để rửa trôi đi hết cảm giác đó.
Trong dục phòng của y có một cái ao không lớn không nhỏ, chờ nước nóng được rót đầy, Bùi Vân Thư lập tức thoát y tiến vào.
Y phục được mắc trên tấm bình phong, tóc đen ướt nước khoác lên bả vai.
Một lúc sau, Bùi Vân Thư mới cẩn thận kiểm tra xem có chỗ nào không đúng, đến nơi xấu hổ trong đùi cũng không bỏ quá, may thay không có gì cả, cái thứ rắn hay giao gì đó, có lẽ biết y không dễ bắt nạt, nên mới bỏ trốn.
Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cẩn thận thanh tẩy.
Y vừa đứng dậy, đột nhiên chỗ bình phong lại phát ra tiếng động, Bùi Vân Thư theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy áo ngoài của y đang nhẹ nhàng tiếp đất.
Gió từ đâu thổi đến?
Bùi Vân Thư mặc y phục vào, nhặt áo lên, mắc lại trên tâm bình phong.
Trải qua một ngày, y cũng đã mệt mỏi, nằm trên giường, nhìn thấy xà nhà vô cùng thân thuộc, đang định nhắm mắt lại ngủ, đột nhiên Bùi Vân Thư lại cảm thấy bắp đùi mình chợt nóng lên.
Cái nóng này rất nhỏ bé, cũng không gây đau đớn, nhưng lại làm cho người ta khó có thể bỏ lơ.
Bùi Vân Thư trằn trọc đứng dậy, cởi tiết khố ra, nhìn về nơi đang nóng lên, vùng da vốn không tì vết đang hiện lên một bức đồ vẽ một con rắn lớn chừng bàn tay.
Con rắn đen nhánh, phảng phất như có thể hút cạn ánh nến, trên đỉnh đầu có hai cục u không quá rõ ràng, sinh động như vật sống.
Hô hấp cửa Bùi Vân Thư hơi ngưng lại, gần như cho rằng đây là một con rắn thật đang nằm cuộn trên đùi mình!
Trên trán y tuôn ra mồ hôi lạnh, bàn tay run run sờ lên, ánh nến nhấp nháy một cái, sau một khắc lại lần nữa sáng lên, hình rắn trên đùi, đã không còn dấu vết.
Tác giả có lời muốn nói:
Quá trình rắn hóa giao hóa rồng với biến đổi của nguyên hình là riêng.
Bùi Vân Thư (tự tin): Rắn thấy tui không dễ ăn hiếp, cho nên chạy mất tiêu rồi.
__
Giao là con thuồng luồng, hình như cũng bà con với rồng, nghe đồn là tu luyện lâu thì có thể hóa rồng.