Đến cuối cùng, đáp án của câu hỏi giao có háo sắc hay không, hồ ly vẫn không nói cho Bùi Vân Thư biết.
Bởi vì hồ ly đang sợ vô cùng, từng cọng lông hồ màu nâu nhạt trên người hắn dựng thẳng hết lên, hai tay ôm trước ngực không ngừng siết lại, ngoài miệng vẫn còn tiếp tục lải nhải, “Ta đã biết là cái khí thế uy hiếp vạn vật không thể nào là con yêu bình thường có thể có được mà, đại nhân quả không hổ là đại nhân, nguyên hình phong lưu phóng khoáng, uy phong đường đường như vậy, cả đời này của ta thứ duy nhất có thể sánh được với đại nhân, có chăng chỉ là một đôi mắt biết nhìn mỹ nhân thôi.”
Hắn vừa đi vừa nói liên mồm, càng sợ thì càng muốn nói, Bùi Vân Thư chỉ coi gió thoảng qua tai, y đang cố gắng triệu hoán Thanh Việt kiếm, tu vi của tam sư huynh cao, kinh nghiệm xuống núi lịch lãm không ít, tình huống này đối với hắn, Bùi Vân Thư rời đi trái lại càng bớt làm liên lụy hắn hơn, chỉ là Thanh Việt kiếm bị Khổn Tiên Thằng của ma tu trói lại, không biết có thoát được không.
Còn sợi dây cột tóc kia, rõ ràng trước đó đã kiểm tra trên người rất nhiều lần rồi mà vẫn không phát hiện, Chúc Vưu đã nhỏ máu nhận chủ gì đó rồi, sao lại xuất hiện trên người y.
Đầu óc y rối bời, hồ ly nói hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh khỏi sự sợ hãi, hắn dùng khóe mắt phong lưu đa tình mà chỉ hồ tộc mới có liếc qua Bùi Vân Thư, giọng nói nhẹ như không khí, “Mỹ nhân, sao ngươi lại người hỏi giao có háo sắc hay không?”
Bùi Vân Thư bỗng chốc luống cuống, nhưng lập tức đè mạnh cảm giác hoảng loạn này xuống, y giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chuyên tâm nhìn cây cỏ bên đường, “Thấy hiếu kỳ trong lòng thôi.”
Hồ ly híp híp mắt, bỗng nhiên xoay người biến thân, biến thành một nam tử diễm sắc tuyệt luân, lần này bộ dáng của hắn hẳn là nguyên trạng, khác một trời một vực so với nữ tử thanh tú vận hồng y trong Xuân Phong lâu.
Thấy Bùi Vân Thư nhìn hắn, đôi môi mỏng của hồ ly cong lên, ngón tay thon dài kéo lấy một lọn tóc đen, quấn quanh đầu ngón tay xanh nhạt, nồng nhiệt đến bức người, “Mỹ nhân thấy sao, thấy ta có đủ làm người đẹp chưa?”
Nét đẹp của hồ ly đẹp là một loại đẹp ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, một nét đẹp yêu dị, đuôi mày đi lên, mắt hồ ly rất đẹp, trong sự tuấn mỹ pha lẫn mấy phần ngạo nghễ, đương nhiên xứng đáng với hai chữ mỹ nhân.
Bùi Vân Thư gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là ngươi đẹp rồi.”
Hồ ly vui đến mặt mày hớn hở, dường như nhận được lời tán đồng này của Bùi Vân Thư là một chuyện gì đó rất sung sướng, “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ánh mắt cũng bất phàm như ta!”
Bùi Vân Thư cười, hồ ly vẫn luôn dùng dư quang nhìn y, sau khi nhìn thấy nụ cười của y, nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên đỏ ửng mặt nhìn xung quanh, “Mấy người tu sĩ chính đạo, khi cười lên đều tiên khí ngất trời như vậy à?”
Bùi Vân Thư không nghe rõ câu đó, lúc y hỏi lại thì hồ ly kiên quyết không chịu nhắc lại, nói lảng sang chuyện của minh cho Bùi Vân Thư nghe, không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, nói hết từng chi tiết một không hề do dự, cả chuyện trong nhà có mấy con hồ ly, rồi đến chuyện bị bọn ma tu Hoa Cẩm môn phát hiện bí cảnh hồ yêu như thế nào.
Hồ ly tên Hoa Nguyệt, ý là hoa dung nguyệt mạo. (mặt như hoa như trăng)
Mật đạo trong Xuân Phong lâu dẫn về ngoại thành, đến một nơi sơn dã không người, Bùi Vân Thư không biết đường đi, trong rừng cây um tùm chỉ có thể đi theo hồ ly.
Kiếp trước y quá ngu ngốc, khó khăn lắm mới có cơ hội được xuống núi làm nhiệm vụ, lúc đó tiểu sư đệ cũng không thể xuống núi như bây giờ, chỉ có thể ở lại bên cạnh sư phụ, y trông thấy rồi rối rắm trong lòng, ngưỡng mộ không thôi, cứ bối rối nghĩ ngợi mãi như thế, cuối cùng y cũng quyết định ở lại trên núi luôn, phụng bồi sư phụ và tiểu sư đệ, thế là không còn được xuống núi nữa.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy buồn cười vô cùng.
Một tiếng xé gió truyền đến từ sau tai, Bùi Vân Thư sững sờ, lập tức mừng rỡ quay người, vừa mới duỗi tay ra, Thanh Việt kiếm lập tức nhào vào trong ngực y, nhuệ kiếm vẫn còn mang theo khí tức chiến đấu tản ra không ngừng.
Bùi Vân Thư cười đến đuôi mắt cong cong, hiếm khi y vui vẻ như vậy, nắm chuôi kiếm rút kiếm ra, ai ngờ vừa rút ra, đã thấy ngay một sợi dây đang quấn lấy thân kiếm.
Dây cột tóc thấy y, kích động bay lên không trung hộc ra một sợi dây thừng màu vàng, chính là Khổn Tiên Thằng đã trói chặt Thanh Việt kiếm, trước khi Bùi Vân Thư kịp phản ứng lại, nó đáp xuống đụng một cái lên cổ tay Bùi Vân Thư, vèo một tiếng, lần theo dưới ống tay áo không biết trốn vào đâu.
Bùi Vân Thư tay chân luống cuống, bởi vì Hoa Nguyệt đứng cạnh đang nhìn y, tầm mắt theo sợi dây cột tóc màu trắng chui vào ống tay áo y rồi biến mất, vẻ mặt tò mò muốn biết sợi dây đó cất ở đâu.
“Vân Thư mỹ nhân, đó là do đại nhân biến thành sao? Sao ta cảm thấy khí tức không đúng?”
“Giao long đại nhân làm sao lại chạy vào trong y phục của ngươi rồi.”
Lúc không biết sợi dây đó ở trong người hắn thì còn đỡ, một khi đã biết rồi, cả người đều cảm thấy không ổn.
Bùi Vân Thư chỉ có thể cố gắng bỏ lơ sợi dây kia, hỏi hồ ly, “Bao lâu nữa mới có thể đến bí cảnh hồ yêu?”
Hồ ly nói: “Nhanh lắm!”
Từ khi ra khỏi mật đạo, Hoa Nguyệt dẫn theo Bùi Vân Thư rẽ trái quẹo phải đi trong núi hoang, bước đi kỳ lạ lại bí hiểm, Bùi Vân Thư theo sát từng bước chân của hắn, biết mình đã vào trong trận pháp.
Mỗi một bước đi trong trận pháp đều cần phải cực kỳ cẩn thận, nếu đạp sai một bước, rất có thể là vạn kiếp bất phục.
Đi được hồi lâu, đột nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi, núi rừng thối lui, chỉ thấy trước mắt là một mảnh đất trống hoang vu, một tấm bia đá dài chừng hơn ba trượng đang dựng đứng trước hai người, trên tấm bia có khắc bốn chữ khí thế hào hùng: “Bí cảnh hồ tộc.”
Bùi Vân Thư nhìn bốn chữ đó, không biết tấm bia đá này đã qua bao lâu, nhưng linh khí bên trên vẫn còn rất hung hăng, thô bạo đập vào trong mắt kẻ xâm nhập.
Hồ ly cũng bị chấn động, “Chữ của lão tổ hồ tộc nhà ta đẹp thật.”
Hắn suy nghĩ một chút, vung tay lên không, một tấm Thủy Kính bất ngờ xuất hiện, trong kính chính là cảnh tượng bên ngoài trận pháp.
Bùi Vân Thư thấy được tam sư huynh trong kính, sắc mặt tam sư huynh đen thui, mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm về phía trước, bùa truyền âm trên ngón tay bay lên trời, cách hắn không xa, chính là Trâu Ngu đang mắt híp và đám tùy tùng của Hoa Cẩm môn.
Không cần suy nghĩ nhiều, Bùi Vân Thư đã có thể đoán biết tam sư huynh gửi bùa truyền âm cho ai.
Đơn giản là đến đại sư huynh và sư phụ thôi.
Hốt nhiên trong lòng Bùi Vân Thư nảy lên một nỗi lo, dường như chỉ cần y bước một chân vào trong bí cảnh, một khắc sau Lăng Thanh chân nhân sẽ lập tức mang Thao Thiên thú giáng lâm ngay cạnh y, lạnh mặt bắt y về trong sư môn.
Bùi Vân Thư nhẹ giọng nói: “Đi vào thôi.”
Hồ yêu, “Hả?”
Bùi Vân Thư nghiêng đầu nhìn hắn, tóc đen từ bả vai lướt xuống, mi mắt xinh đẹp ấm áp lại tao nhã an yên, duy có lời nói ra, rất nhẹ, lại cũng rất nặng, như đang cất chứa vạn ngựa ngàn quân.
Ánh mắt y tựa như đang phát ra ánh sáng.
“Chúng ta vào bí cảnh trước,” Bùi Vân Thư nói, “Vào trước khi bọn họ đến.”
*
Vô Chỉ phong.
Lăng Thanh chân nhân ở trong phòng mở mắt ra, đứng dậy đi ra cửa ngoài, Thao Thiên thú đang nằm dưới táng hoa đào trông thấy hắn, lười biếng gầm rú một tiếng về phía hắn.
Vân Vong bên cạnh thu sách lại, “Sư phụ.”
Lăng Thanh chân nhân khẽ vuốt cằm, đưa tay tiếp nhận một tấm bùa truyền âm, hắn bóp nát bùa truyền âm, giọng nói của Vân Man từ bên trong truyền ra.
“Sư phụ, tứ sư đệ bị một con hồ ly bắt vào bí cảnh của hồ tộc rồi.”
Tiếng của tam sư huynh như đang đè nén, nén lại một cơn thịnh nộ tràn bụng.
Sắc mặt Lăng Thanh chân nhân sầm xuống, Vân Vong thì thẳng thắn ngẩn người ra.
Tam sư huynh nói gì.
Vân Thư sư huynh làm sao cơ?
Lăng Thanh chân nhân gửi lại một lá bùa truyền âm, xoay người đi vào trong, Vân Vong kéo góc áo của hắn.
“Sư phụ, ” Vân Vong cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng bàn tay nắm chặt góc áo Lăng Thanh chân nhân, đã dùng sức đến trắng bệch, “Ngài không xuống núi đi cứu Vân Thư sư huynh sao?”
“Tạm thời ta không xuống núi, ” Lăng Thanh chân nhân lạnh mặt, “Các sư huynh của ngươi sẽ bảo vệ tốt Vân Thư, không cần lo lắng.”
Vân Vong không lên tiếng.
Từ sau khi các sư huynh xuống núi, Vân Vong vẫn luôn nhớ đến Bùi Vân Thư, tiểu đồng trong viện nói Vân Thư sư huynh là người dính sư phụ nhất, nhưng khi hắn ở bên cạnh sư phụ, Bùi Vân Thư lại không có chút phản ứng nào.
Các sư huynh cùng đi xuống núi, Vân Vong vẫn luôn nghĩ, hôm nay vị sư huynh nào đã nói chuyện với Bùi Vân Thư, ngày mai vị sư huynh nào sẽ da thịt chạm nhau với Bùi Vân Thư.
Chỉ cần vừa nghĩ như vậy, thì lệ khí trong lòng sẽ đầy như muốn sắp tràn ra.
Quả nhiên là hắn ghét Bùi Vân Thư vô cùng, mới đố kị với sự bảo bọc của các sư huynh dành cho Bùi Vân Thư, họ xuống núi rồi, Vân Vong sẽ nghĩ phải làm sao mới có thể khiến cho các sư huynh ghét Bùi Vân Thư, làm cho tất cả những người xung quanh Bùi Vân Thư không còn ai chạm vào y nữa, không còn ai nói chuyện với y nữa, tốt nhất là nhốt y vào trong viện, không còn ai nhìn y nữa.
Nhưng sau khi biết các sư huynh để lạc mất Bùi Vân Thư, thì mũi dao đầy lệ khí và sát ý trong đáy lòng của Vân Vong lại càng thêm sắc bén, khiến cho bàn tay đang kéo góc áo của Lăng Thanh chân nhân run lên khe khẽ.
Vì sao lại như vậy chứ?
Vân Vong nghĩ thầm.
Hẳn là do hắn thật sự rất ghét Bùi Vân Thư, ngoài kia có rất nhiều kẻ nông cạn chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài sẽ bị Vân Thư sư huynh lừa, vì vậy bất kể như thế nào, cũng phải tìm mang Vân Thư sư huynh về.
Phải để Vân Thư tận mật trông thấy sư phụ và sư huynh của mình bị hắn cướp đi, khi đó Vân Thư mới có thể nhiễm mấy phần khí vị hồng trần.
“Sư phụ.” Vân Vong đè sát khí đang dâng lên cuồn cuộn nơi đáy lòng xuống, gương mặt hơi trắng xám, duy có đôi môi là đỏ đến diễm lệ.
Lăng Thanh chân nhân cúi đầu nhìn hắn, Vân Vong dừng một chút, nở một nụ cười tươi đẹp như hoa sen mới nở trong đầm, “Ta muốn xuống núi.”
*
Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt đến gần bia đá một chân, đang chuẩn bị bước vào bí cảnh, nhưng bị một đạo kết giới chặn lại.
Hồ ly bỗng nhiên tỉnh ngộ, cắn ngón tay, dùng máu vẽ một phù chú lên bia đá, lẩm bẩm trong miệng: “Cái đầu này của ta, quên mất tiêu là phải dùng máu hồ ly huyết để mở cửa. May là ta không để cho đám người Hoa Cẩm môn kia bắt được, nếu không thì, mỹ nhân hồ ly đã biến thành một bộ xác khô rồi!”
Thủy Kính mà hắn hóa ra vẫn còn trôi nổi giữa không trung, hai mắt của Bùi Vân Thư chăm chú vào nó, trong lúc hồ yêu đang vẽ phù, thì thấy hai đạo bạch quang lóe lên nơi chân trời, qua một cái chớp mắt, đại sư huynh và nhị sư huynh đã đứng bên cạnh tam sư huynh.
Bùi Vân Thư quay đầu nhìn vào vị trí mà các sư huynh đang đứng được thể hiện trong mặt kính, bây giờ nhìn qua, cũng chỉ là mảnh đất trống không người trong bí cảnh.
Chẳng qua là do nơi này có trận pháp, chứ thật ra, khoảng cách của y và ba vị huynh không đến trăm thước. Bùi Vân Thư lại nhìn vào kính, thấy xung quanh nhị sư huynh là mấy chục thanh kiếm vô cùng nhỏ, trên mặt Vân Thành vẫn mang theo ý cười ấm áp như gió xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến cực điểm.
Bùi Vân Thư cười khổ một tiếng, nhẹ giọng thúc giục, “Hoa Nguyệt, ngươi phải tăng tốc lên.”
“Vẫn cần một khắc nữa, ” Hoa Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn y, khó hiểu hỏi, “Sao mỹ nhân gấp như vậy?”
Thấy Bùi Vân Thư đang nhìn mặt kính trên không trung thì hồ ly cũng theo tầm mắt của y nhìn qua.
Bùi Vân Thư giơ tay lên, tay áo lướt xuống, giơ một ngón tay chỉ lên, đốt ngón tay nhỏ đầu ngón tay như ngọc, chỉ vào người Vân Thành.
“Đó là sư huynh của ta,” Y nói, “Trên trận pháp rất có tâm đắc.” Nguồn:
Hồ ly vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi! Chờ sư huynh ngươi đến, chúng ta và hắn cùng đi vào bí cảnh đào bảo vật!”
Bùi Vân Thư dời tầm mắt nhìn hắn, cát vàng đầy trời thổi lên làn tóc đen của y, lúc sâu, y nở nụ cười nhạt, thanh âm nhẹ như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ vỡ tan, “Hoa Nguyệt, nếu như hắn vào được, hắn sẽ giết ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Trong bốn sư huynh đệ thì người nào không thể chọc nhất?