Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Chương 63: Trâu già gặm cỏ non (45)



Bụng của Tô Tô càng ngày càng lớn, dĩ nhiên toàn thể nhà họ Thẩm đều coi cô như bà cô mà hầu hạ, hễ cô muốn ăn cái gì, Lão Thẩm cho dù phải lên trời xuống biển cũng phải mua về cho cô.

Hôm nay, Tô Tô xem tiết mục mĩ thực chiếu trên ti vi nói về cách ăn con hào, bỗng nhiên cô chợt cảm thấy thèm ăn, đặc biệt muốn ăn hào tươi, tốt nhất nên là loại hào vừa mới được đánh bắt, còn chưa qua gia công xử lý. Buổi tối không ngủ được, lúc cô tỉnh lại lại chẳng thấy người đàn ông bên cạnh mình đâu ? Hừ, anh còn có thể đi đâu được chứ? Tô Tô ra khỏi phòng đi hỏi quản gia.

Quản gia nói, ông chủ đã ra ngoài một tiếng trước rồi.

Đang đêm khuya mà đi ra ngoài? Chẳng lẽ là thật sự không nhịn được nỗi khổ sinh lý, cho nên đi ra ngoài tìm vui? Sắc mặt Tô Tô nghiêm túc gọi điện cho Lão Thẩm, không nhấc máy. Cô đè xuống lửa giận gửi một tin nhắn: Đi đâu thế, công ty à?

Quản gia khuyên cô nên trở về phòng nghỉ ngơi, còn nói là ông chủ sẽ trở về rất nhanh thôi.

Tô Tô rất nghe lời trở về phòng, ngồi trên giường chờ điện thoại của Lão Thẩm. Chờ thật lâu, bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, chẳng lẽ Lão Thẩm thật. . . . .Đi ăn vụng? Thời gian này cô đã nghe quá nghiều chuyện về đàn ông đi ăn vụng trong lúc vợ mình đang mang thai, bây giờ cô căng thẳng đến mức kì cục. Một lũ đàn ông nửa người dưới đều là động vật, Lão Thẩm nhà mình cũng không ngoại lệ, không đúng, nhu cầu về cái mặt kia của Lão Thẩm nhà mình còn khủng bố hơn —— Điểm này Tô Tô đã tự mình trải nghiệm qua.

Là kẻ nổi bật trong cái đám động vật nửa người dưới, anh có thể nhịn được ba bốn tháng không chạm vào phụ nữ được hay sao? Mặc dù cô tin tưởng sự tự chủ của Lão Thẩm rất mạnh, nhưng mà lỡ như anh đi ra ngoài gặp phải một cô gái cực kỳ quyến rũ thì sao, rồi lỡ như cô ta dùng mọi cách trêu chọc thì sao, dù sao gã đàn ông nhà cô cực kỳ có ma lực hấp dẫn —— Điểm này Tô Tô cũng đã tự mình trải qua. Buổi tối đêm khuya, nam nam nữ nữ, dễ dàng nảy sinh tình cảm đến mức nào hử . . . . Nếu như gặp phải hoàn cảnh củi khô bốc lửa như vậy, còn có thể không xảy ra chuyện được à?

Tô Tô cảm thấy mình mà cứ tiếp tục nghĩ như thế nữa chắc chắn sẽ nổi điên mất, vì vậy cô rời giường lên mạng lướt web một chút, không đọc thì còn tốt, vừa mới nhìn một cái thì cô liền thấy một bài post cực kỳ nóng hổi, tên bài đó là : ‘Chồng tôi có hẹn với tiểu tam, tôi liền bí mật đi theo sau bọn họ!" Cô vội vàng tắt máy vi tính, trong lòng cả giận nói: Xí, xí ,xí nhất định là cách mình mở không đúng rồi.

Đáng tiếc hai chữ tiểu tam trong đầu cô quạt thành một trận bão, khiến cho cô nôn ra một trận lên xuống, nôn xong một trận, cô bĩu môi nghĩ: Có gì đặc biệt đâu chứ, đọc thì đọc.

Xem một mạch những gì chủ post mới cập nhật, thì ra là chủ bài post sắp đính hôn cùng với người đàn ông của cô ta, nhưng mà người đàn ông đó lại đi ăn vụng, lại không hề có sự báo trước nào. . . . .Không có sự báo trước nào!

Tô Tô thật muốn phát điên, cô lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Bạch .

"Tiểu Bạch , cậu đã về chưa? Hả, về rồi à, tại sao không nói với mình một tiếng chứ? Ừ, vừa tới à. Vậy thì thật là tốt, cậu đừng có đến kí túc xá nhé, sang nhà mình đi. Tiền taxi mình trả. . . Không biết tại sao, hôm nay mình đặc biệt nhớ cậu, Tiểu Bạch thân yêu à, cậu mau đến đây đi." Cô vừa sến sẩm nói chuyện với Tiểu Bạch , vừa le lưỡi một cái: Tiểu Bạch , mình thật sự rất nhớ cậu mà, cho nên mình cũng muốn cậu mất ngủ theo mình luôn!

Sau nửa giờ, Tiểu Bạch đang ngậm một cái đùi gà đã đến nơi, Tô Tô tự mình mở cửa, ngoài sự dự đoán một cách hợp lý đó là, Mạc Tiểu Lam cũng đến cùng với cậu ấy.

Tiểu Bạch càng ngày càng trắng ra, hiển nhiên là đợt lễ mừng năm mới vừa rồi sống rất dễ chịu, quan trọng nhất là đầy đặn không ít, ngực hình như cũng to thêm không ít nhỉ? Chắc chắn trong đó phải có công lao của Mạc Tiểu Lam rồi.

Lần này cuối cùng Tô Tô cũng yên tâm được một chút, người ta trong những hoàn cảnh đặc biệt thường dễ dàng suy nghĩ lung tung, mình phải kéo thêm một hai người nữa cùng xuống nước cho vui!

Ánh mắt của Tiểu Bạch lướt đến bụng của Tô Tô, cười hì hì nói: "Mới có bốn năm tháng thôi. Xem ra con của bọn mình phát triển rất tốt đấy nhỉ."

Tô Tô vuốt ve cái bụng, nhíu mày cười: "Bé con, đến chào mẹ nuôi số một của con đi! Chúc mừng phát tài, lì xì lấy ra đây."

Tiểu Bạch bị dọa đến mức lui về phía sau một bước dài, rơi vào trong ngực của Mạc Tiểu Lam: "Không phải chứ, nó vẫn còn chưa thành người á, lấy lì xì cái quái gì chứ. Tô đại gia, cậu không cần độc ác với mình như thế! Mình với Mạc Tiểu Lam là người nghèo mà, cậu nỡ bóc lột tụi mình thế ư, quá ư là không có nhân đạo."

Tô Tô nằm xuống ghế sofa, cúi đầu nở nụ cười: "Cậu phải biết là mình đơn giản đến mức nào mới có thể để lại vị trí mẹ nuôi số một cho cậu chứ, chỉ dựa vào phần tình cảm bạn bè này thôi, cậu để lại chút máu cũng có sao đâu. Hơn nữa, chờ đến lúc con của cậu và Tiểu Lam sinh ra, mẹ nuôi tôi đây mà còn bạc đãi với con cậu ư? Thật đúng là có qua có lại. . . . . ."

Lúc bắt nạt Tiểu Bạch , tâm trạng của Tô Tô rất tốt, Mạc Tiểu Lam đứng một bên xem, không thèm xen vào, cũng lười mà xen vào: Xen vào cái khỉ ấy, hai cô gái này tự tiêu khiển mà đấu khẩu với nhau, nói không chừng đến lúc đó lại lôi một đống bao lì xì không ra thật nhét tới nhét lui ấy!

Rất nhanh, một mình Mạc tiểu Lam đến phòng khách ngủ, mà Tô Tô lại kéo theo Tiểu Bạch đến phòng ngủ chính tiếp tục thảo luận về vấn đề bao lì xì.

Sau khi vào phòng, Tô Tô mới thần thần bí bí hỏi Tiểu Bạch : "Cậu về nhà ăn tết với Mạc Tiểu Lam không xảy ra chuyện gì à? Chú và dì vẫn không phát hiện ra à?"

Tiểu Bạch đã gặm hết đùi gà rồi, đang tìm khăn giấy khắp nơi, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn: "Làm sao có thể không biết? Mình với Tiểu Lam. . .Thiếu chút nữa thì thành bỏ trốn. Chỉ là khà khà, mình luyến tiếc bố với dì lắm, không có cách nào cả, Mạc Tiểu Lam lại dẫn mình về nhà. Mình và anh ấy đều bị ba cấm túc ba ngày."

Đây mới là một đôi uyên ương số khổ á. Ba của Mặc Tiểu Bạch tái hôn với mẹ của Mạc Tiểu Lam, trước kia Mạc Tiểu Lam cũng không mang họ Mạc, sau này mẹ của cậu ta sửa họ. Cho nên Tiểu Bạch cùng Tiểu Lam là anh em không chung huyết thống. Nhưng mặc kệ như thế nào, trên mặt pháp lý hai người vẫn còn là anh em, nếu như hai người ở cạnh nhau, đó chính là loạn luân. Sao bố Mạc có thể không tức giận cho được?

Tô Tô vuốt vuốt đầu của Tiểu Bạch : "Vậy sau đó thì sao, hai người các cậu làm thế nào mà trốn ra được?"

Tiểu Bạch chợt nở nụ cười ngọt ngào: "Cậu không có biết đâu, thế mà Mạc Tiểu Lam dám bò từ cửa sổ qua đấy, đó là tầng mười chín đấy, nếu lỡ sơ ý một chút, cái mạng nhỏ cũng đi đời nhà ma. Hôm đó chính mắt mình nhìn thấy anh ấy bò vào từ cửa sổ, mình thật sự cảm thấy ngu người luôn. Mình chỉ nghĩ đến một vấn đề duy nhất lỡ như lúc Mạc Tiểu Lam trèo xuống trượt chân rồi bị rơi xuống thì sao, chết sớm rồi, mình nên làm thế nào đây? Mình nghĩ một lúc lâu thì nghĩ ra đáp án. . . . . ."

Mạc Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Tô Tô, thái độ đặc biệt kiên quyết, Tô Tô nghĩ cô ấy nhất định sẽ đi cùng Mạc Tiểu Lam. Sau đó đúng như trong kịch bản, hai người nói với chú dì là có chết cũng muốn ở bên nhau, sau đó chú dì sẽ không còn cách nào khác, chỉ đành phải chấp nhận. . . . . .

Giọng Tiểu Bạch vang vang: "Nếu như anh ấy mà chết, mình sẽ tiếp tục sống thật tốt, nói không chừng sẽ gả cho một người đàn ông trung thực, sau đó cứ như vậy sống cả đời. Nhưng như thế mà Mạc Tiểu Lam cũng chưa chết á, mình nghĩ nhất định là ông trời cũng muốn giúp chúng mình, nếu như chúng mình không ở cùng với nhau không phải là rất có lỗi với số phận cái “xém chết” kia hay sao!"

Suy nghĩ này của Tiểu Bạch , không phải người bình thường có thể hiểu được. Tô Tô giơ ngón tay cái lên: "Tốt lắm, nữ quân nhân! Vậy sau đó thì sao, chú dì có đồng ý không?"

Nhắc đến Tiểu Bạch liền hăng hái, cô ngồi xếp bằng trước mặt Tô Tô, thân thể nghiêng về trước: "Đến phần quan trọng rồi đấy, cậu càng không đoán được đâu, sau đó là dì đến mở cửa cho bọn mình, dì ấy trộm chìa khóa từ chỗ cha tới, dì nói nếu cha phản đối, dì sẽ ly hôn với cha. đúng vào lúc này, cha tiến vào, ông giận quá quát lên, ‘ Em dám!’, dì với cha đứng tại chỗ cãi nhau, thế rồi dì dọn dẹp quần áo bảo muốn bỏ đi. . . . .Cuối cùng diễn biến thành ba người chúng mình lôi kéo dì ở lại, cha hút thuốc cả đêm, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu đồng ý."

Tô Tô cảm thán: "Nhân vật mấu chốt là dì đó, đoán chừng cái bộ dạng điên cuồng đó của Mạc Tiểu Lam đã dọa dì mất rồi."

Tiểu Bạch gật đầu như bằm tỏi: "Ừ ừ, dì rất mềm lòng, dì nói dì không chịu nổi nếu như chỉ vì sự phản đối của người lớn mà hại chết con cái, nếu chỉ có vậy, còn không bằng không phản đối. Nhưng mà bọn mình đã giao ước rồi, trước khi kết hôn chẳng có cái gì, hơn nữa muốn kết hôn, phải độc lập từ trong nhà đã. Mặc dù ở giữa còn rất nhiều vấn đề, cha và dì cũng đã ngầm cho phép, Mạc Tiểu Lam không sợ chết, về phần mình, bọn họ nói rồi, mình chẳng có cái gì khác, mình không sợ mất mặt! Như vậy là đủ rồi. . . . . ."

Thật đúng là mối quan hệ thần kì. Tô Tô theo bản năng ôm Tiểu Bạch một lúc, vỗ bả vai của cô: "Họ nói đúng đấy."

Tiểu Bạch vò đầu: "Bởi vì thường toàn làm chuyện mất mặt, nên quen rồi."



Hàn huyên một lát, Tiểu Bạch chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Đừng nói chuyện của mình nữa, Tô đại gia, đột nhiên cậu gọi mình đến đây rốt cuộc có chuyện gì? Bình thường cậu không có nhiều vấn đề như thế mà, hôm nay có chút khác thường à nha." Cô ngẩng đầu liếc nhìn quanh bốn phía, "À, Lão Thẩm đâu?"

Tô Tô bĩu môi: "Anh ấy á, không chừng ra ngoài tìm vui rồi."

Tiểu Bạch nhảy cẫng lên ở trên giường: "Cái gì? Hắn dám!"

Tô Tô chợt phát giác bóng dáng của Tiểu Bạch thật là cao lớn, cô ngước nhìn bạn nữ quân nhân Tiểu Bạch, thật lòng cảm động đến sắp khóc rồi, cô mấp máy môi: "Tiểu Bạch , cậu thực sự là . . . . . ."

Giọng nói của cô bị giọng hùng hổ của Tiểu Bạch át đi: "Hắn cũng không sợ bị cậu chặt đứt gốc rễ con cháu à!"

Phụt —— Cảm động vừa mới dâng lên trong lòng Tô Tô trong nháy mắt sụp đổ tan tành, Cô vuốt cái trán thở dài: "Mạc Tiểu Bạch, cậu thật lợi hại."

Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu khoát tay: "Câu này chính là câu cậu nói trước kia còn gì, nếu như cậu phát hiện ra người đàn ông của cậu mà đi ra ngoài lêu lổng, cậu liền chặt đứt cái gì đó của hắn chứ để làm chi, để cho hắn ta cả đời này không thể gieo họa cho kẻ khác? Nhưng mà Tô đại gia này, cậu cũng thật là độc ác quá đi, cắt gốc rễ của Lão Thẩm thì chẳng phải trong bụng cậu là huyết mạch cuối cùng của Lão Thẩm à, cuối cùng cũng thừa kế tất cả tài sản của Lão Thẩm . . . . . ."

"Cái gì mà huyết mạch cuối cùng?"

"Cái gì mà huyết mạch cuối cùng?" Có người đẩy cửa ra đi vào.

Tiểu Bạch bị giọng nói kia của Lão Thẩm dọa đến mức đứng thẳng ngay ngắn lại, lắp bắp nói: "Lão, lão. . . .Thẩm!"

Tô Tô nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang thì thấy một bên ống quần của Lão Thẩm xoắn lên, trên chân còn dính lấm tấm bùn bẩn, mà dáng vẻ trên người cũng xốc xếch lấm lem, giống như là vừa lăn từ trong vũng bùn ra rồi sau đó chỉ dùng nước rửa lại qua loa mà thôi.

Tô Tô nhíu mày cười: "Sao bộ dạng thảm hại như vừa đi đánh dã chiến thế hở?"

Lão Thẩm bước thẳng đến nói với Tiểu Bạch: "Mạc Tiểu Lam hình như có gì muốn đưa cho em kìa, em mau đi qua bển xem đi."

Tiểu Bạch nhận được lệnh đặc xá còn không mau chạy đi? Tô Tô muốn ngăn cũng không ngăn được.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lão Thẩm ngồi xổm xuống đặt tai lên bụng Tô Tô nghe một lúc, vui mừng nói: "Ha ha, đứa nhóc này đang luyện công phu đấy."

Tô Tô đặt tay lên lỗ tai của Lão Thẩm: "Anh đã đi đâu hả? Không thành thật khai ra, em sẽ luyện công với bé con luôn!"

Lão Thẩm ngẩng đầu, cười: "Em sẽ biết ngay thôi."

Đúng lúc này, Tiểu Bạch vội vã chạy vào: "Tô đại gia, hào tươi của cậu đến đây. . . . . ."

Nhìn cái mâm trong tay Tiểu Bạch, trong mâm đúng là từng con hào vỏ cứng màu xám xám. Cái này. . . .Từ đâu mà có? Ánh mắt của Tô Tô chuyển sang trên người Lão Thẩm lúc này đang vô cùng nhếch nhác. Chẳng lẽ anh. . . . . .

Tiểu Bạch để xuống đồ rồi lại chạy ra ngoài rất nhanh, Lão Thẩm lại tỉ mỉ nhặt hào từ trong cái vỏ cứng ra, để sát khóe miệng của Tô Tô, cười nói: "A, há miệng ra."

Tô Tô sửng sốt nín thinh không trả lời.

Lão Thẩm để xuống đồ, thở dài một hơi nói: "Không phải em muốn ăn hào tươi à, mua hào trong chợ thì không được tươi, cái này là anh tự tay bắt đấy, tuyệt đối tinh khiết thiên nhiên, sao lại không chịu ăn?" Anh mới vừa dứt lời thì lại nhìn thấy Tô Tô đột nhiên bật khóc, anh cũng bất chấp tay có bẩn hay không, vuốt ve gương mặt của Tô Tô, cười nói: "Bé ngốc của anh, thừa lúc em đang ngủ anh mới đi, cứ nghĩ rằng em sẽ không biết, kết quả là em vẫn phát hiện ra. Lúc vừa về vốn định đi tắm nhưng nghe quản gia nói em thật sự rất lo lắng, cũng biết là em hay nghĩ lung tung, cho nên đã không kịp tắm, quần áo cũng chưa kịp thay liền bay ngay đến đây rồi. . . ."

Anh còn chưa nói xong, Tô Tô đã nhào vào trong ngực anh khóc lóc: "Lão Thẩm thối này, em chỉ là nói thế thôi, chút xíu là quên, anh lại đi phí sức làm gì, lại còn tự mình ra biển nữa, ngộ nhỡ anh bị sóng đánh trôi mất, em với con phải làm thế nào?"

Lão Thẩm vỗ sống lưng cô dịu dàng cười nói: "Anh nghe người ta nói, nếu như trong lúc mang thai mà chưa ăn được đồ ăn mình muốn, về sau cứ mãi thèm ấy. Hơn nữa trước khi đi anh cũng chuẩn bị xong rồi, lúc thủy triều xuống mới đi, chẳng có lý nào bị sóng đánh trôi mất đâu."

Anh lại cầm một con hào lên, đưa đến khóe miệng cô, khẽ mỉm cười nói: "Bây giờ có thể ăn được rồi chứ? Mới nãy anh còn nghe thấy con nó nói đói bụng đấy."

Nước mắt Tô Tô lại chảy dài thành hai hàng.

Haizz, Lão Thẩm người đàn ông này. Hại cô sau này không dám tùy tiện nói ra món mình muốn ăn nưa rồi. . . . . .

Nè, con à, còn sáu tháng nữa cơ, ít giày vò ba mẹ một chút. . . . . .

Dĩ nhiên đây chỉ là một cái đoạn nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt của Lão Thẩm và Tô Tô, sau chuyện đó Tiểu Bạch vẫn hay nói thầm: Lão Thẩm nhà cậu đúng thật là coi cậu như tổ tông mà cung phụng! Thật là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét quá đi.

***

Rốt cuộc chịu đựng sự hành hạ qua năm tháng, bụng Tô Tô đã rất lớn, cách ngày chuyển dạ còn có hơn mười ngày, hôm nay cô chợt đau bụng, Lão Thẩm liền gọi một cú điện thoại, xe riêng đã rất nhanh cực phong cách mà dừng trước cửa biệt thự nhà họ Thẩm. Đáng tiếc vừa mới tiến vào thì được báo lại rằng, đây chỉ là một sự hiểu lầm, thì ra là cơn đau bụng đó của Tô Tô không phải đau bụng sinh, mà là. . . . . . Ăn quá nhiều, bị đau bụng tiêu chảy thôi. =))

Vài ngày sau Tô Tô vào ở viện chờ sanh, bác sĩ y tá thấy cô còn vô cùng "Thân thiết" hỏi thăm cô : "Bà Thẩm, còn bị tiêu chảy à?"

Tô Tô thiếu điều muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đứa bé rất nghịch ngợm, trong thời gian này vẫn hung hăng đá vào bụng Tô Tô vài cái, nhiều lần cũng bị đá vô cùng kịch liệt, đến mức thỉnh thoảng bụng Tô Tô còn đột nhiên xuất hiện hai cái sừng.

Mà sự nghịch ngợm của đứa bé này còn biểu hiện ở một phương diện khác —— Nó chậm chạp không chịu ra ngoài! Ngày sinh dự tính đã gần đến, một ngày 24 giờ Lão Thầm toàn bộ đều ở bên cạnh cô, chờ sinh mệnh bé nhỏ này chào đời, đáng tiếc đứa bé kia dường như đang chơi trốn tìm với bọn họ, cứ thế mà sống ở trong bụng Tô Tô không chịu chui ra.



Đã một tuần trôi qua rồi mà vẫn không có động tĩnh gì cả, bác sĩ mỗi ngày đều đến xem vài lần, nhưng cũng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sắp sinh nào. Cô y tá nói đùa: "Đây chắc là một tiểu Na Tra rồi, nói không chừng sau này sẽ náo loạn Đông Hải Long Cung ấy!"

Tô Tô muốn khóc: Con ơi, con mau ra đi thôi.

Tiểu Lương đã đến xem rồi Hà Nham cũng đã tới, rất nhiều người cũng đã đến, cũng không đến không ít người nữa. Tất cả mọi người ngàn tiếng gọi, vạn tiếng gọi chờ đợi đứa nhỏ này ra đời.

Rốt cuộc ngày thứ mười lăm sau ngày dự sinh, đứa bé ra đời, lúc sinh ra thật sự lại rất nhanh, 9 giờ bắt đầu đau bụng sinh, 10 giờ mười 7 phút liền chui ra ngoài.

Là một cô bé được 6 kí lô 2. Vừa ra đời đã khóc kinh thiên động địa, đôi mắt nhỏ mở thật lớn, nhìn đám người đang vây xem bên ngoài cửa sổ.

Lúc Lão Thẩm nhận đứa bé mềm nhũn từ tay bác sĩ, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Đồ hư hỏng này, rốt cuộc chịu đi ra rồi."

Dường như là nghe hiểu anh đang nói gì, cô bé con giơ tay tóm lấy áo anh cười cười. Cô bé cười một tiếng, tim Lão Thẩm cũng mềm nhũn ra. Mắt của con bé rất giống Tô Tô, vừa to vừa sáng, đảo một vòng, rất cơ trí, mũi, miệng đều giống hệt như Lão Thẩm.

Lão Thẩm ôm con bé ngồi bên giường Tô Tô, Tô Tô liếc mắt nhìn, rõ ràng trên người đau muốn chết, nhưng giờ khắc này, cả người cô cứ như đang giẫm lên mây, con bé trắng trắng mềm mềm, bé tí xíu, quả thật chính là một Lão Thẩm con: Mẹ ơi, con bé tại sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ!

Ngoài phòng trẻ đã tụ tập không ít người, lão bà bà ở bên ngoài nhìn đến mức mê mệt, bà nghiêng đầu nói với mẹ Tô: "Bà ngoại con bé này, mau nhìn mau nhìn, con bé nó đang chép miệng kìa, cái miệng nhỏ nhắn đang vểnh lên đó à. . . . . ."

Mẹ Tô cười: "Lão bà bà, bác có thấy chân của nó không, con nhóc này lại đang đá chăn rồi. . . .Cũng chưa có một chút nào chịu yên đâu!"

Phương Hiểu Tinh húc bả vai Hà Nham một cái, non nớt nói: "Cha nuôi, lấy bao lì xì ra ~"

Hà Nham đưa tay vuốt nhẹ hai cái trên đỉnh đầu con bé, cười nói: "Thật đáng yêu."

Phương Hiểu Tinh sửng sốt ba giây, sau đó quay đầu đi, âm thầm le lưỡi: Kỳ quái, làm sao mà mặt lại nóng thế nhỉ, cũng sắp đầu hè rồi còn gì, bệnh viện còn đang bật lò sưởi sao?

Tay Hà Nham vẫn còn đang dừng trong không khí do dự một lát, vẫn cứ khoác lên vai Phương Hiểu Tinh, ánh mắt lại chuyển đến giường đánh số 007 trong phòng trẻ.

Tiểu Lương sau khi xem xong trầm mặc một lúc, đột nhiên cô nắm lấy tay của Chu Công, kích động nói: "Chu Công, dáng vẻ con dâu tương lai của em thật xấu, làm sao đây, em cảm thấy hôn sự này cần phải được bàn bạc kỹ hơn!"

Trán Chu Công đổ mồ hôi lạnh: "Em yêu, họ hàng gần không thể kết hôn."

Nghe lời này, Mạc Tiểu Lam lạnh lùng lên tiếng: "Điều thứ bảy của《luật hôn nhân》chỉ quy định người thân trực hệ có chung huyết thống trong vòng ba đời không được phép kết hôn. Mấy người tính xem là mấy đời rồi."

Tiểu Lương giơ ngón tay nghiêm túc tính, tính mất một lúc lâu mà vẫn không rõ: "Chu công, vậy làm sao đây, bà nội em cùng chú họ là chị em ruột, theo như em tính thế này, con của chúng ta là đời thứ bốn, có thể kết hôn được, nhưng mà tính bên chú họ, thì lại là đời thứ ba? Trời ạ, quá phức tạp. . . . . ."

Chung quanh nghe nói như vậy mọi người đều cười ồ lên.

Sau khi Tiểu Lương đi thăm đứa bé xong cô qua phòng chăm sóc Tô Tô, cô mới vừa đi tới, liền bị Tô Tô vỗ vào gáy.

Chỉ thấy Tô Tô trừng mắt, giận dữ mắng mỏ: "Đừng có vớ vẩn với con gái tôi!"

Tiểu Lương rụt cổ một cái, thầm nghĩ trong lòng: Mơ đi, con cứ vớ vẩn đấy thì sao. Chỉ là lời này chỉ tưởng tượng mà thôi, nói là khẳng định không dám chú họ vệ sĩ trung thành đang đứng nhìn bên cạnh đấy. Chỉ là cô đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Đúng rồi, cô ơi, bé con gọi là gì ạ?"

Tô Tô nhìn sang Lão Thẩm: "Cô với chú con trước đến giờ tìm hơn nghìn cái mà chưa đặt được tên."

"Thẩm Ý Thiên thì thế nào? Tên thân mật thì là Thiên Thiên." Có người mở cửa đi vào.

Tô Tô ngồi dậy, nhìn thấy người bên ngoài thì giật mình.

Lão Thẩm đứng dậy chào đón: "Lão Mộ, không phải là cậu đang đi công tác ở Mỹ à, sao đột nhiên lại quay về?"

Người tới chính là Mộ Hữu Thành, anh cười nhẹ nói: "Bị người nhờ vả, chúc mừng trước đã."

Tô Tô đã nghĩ rõ ràng tình tiết trong chuyện này, nhưng lại vẫn giả vờ không hiểu hỏi: "Ai có thể mời được tổng giám đốc Mộ đại giá? Lão Thẩm anh biết không?"

Mộ Hữu Thành trấn định cười nói: "Niệm An nói, Ý Thiên Thiên (âm đọc gần giống với tỷ), cô bé vừa sinh ra đã có tài sản hơn một tỷ, còn không tính là phú bà nhỏ à?"

Tô Tô phụt ra cười một tiếng: "Niệm An thật sự rất hiểu tôi à, Ý Thiên hài âm cũng là 1000, phú bà nhỏ gì chứ, nhiều nhất thì cho con bé một nghìn tệ!"

Mộ Hữu Thành gật đầu, lấy ra một hộp quà nhỏ, hắn còn có việc bận, vì vậy thăm hỏi mấy câu lại rời đi. Chờ sau khi hắn rời đi, Tiểu Lương không nhịn được tò mò, năn nỉ Tô Tô mở hộp quà ra, khi cái lắc tay sặc sỡ lóa mắt xuất hiện, Tiểu Lương kinh ngạc hô lên: "Eo ôi . . . .Quá mạnh tay rồi?"

Lắc tay hẳn là dùng kim cương khảm nạm mà thành, từng viên kim cương thật nhỏ thật nhỏ mài giũa tỉ mỉ không góc cạnh, sẽ không đâm vào da non mịn màng của trẻ con. Những viên kim cương mặc dù nhỏ, nhưng số lượng tuyệt đối không ít, Tiểu Lương đếm sơ sơ một lượt: "Cô à, cháu đếm được hơn hai trăm viên nhỏ rồi, cái lắc tay này hình như có hơn một nghìn viên thì phải ."

Ý Thiên, 1000. . . . . . Quả nhiên, Mộ Hữu Thành thật có lòng, lần trước hắn đi Nam Phi không phải nói mang về một khối kim cương lớn ư, chẳng lẽ mấy viên kim cương nhỏ này là một phần của kim cương lớn à? Chỉ tính công thôi, hao phí cũng không phải chỉ là một chút, hắn thật đúng là dám ra tay!

Tô Tô thở dài một hơi: Con bé này, thật đúng là bị bọn cô nuôi thành phú bà nhỏ rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv