Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Chương 43: Trâu già gặm cỏ non (25)



Buổi tối, Lão Thẩm bị đuổi ra ngoài, đồng thời bị ném theo còn có một tấm ván giặt. Ý tứ của Tô Tô rất rõ ràng: ngoan ngoãn tìm một chỗ quỳ đi.

Tiểu Lương thật sự thương tiếc chú họ, vì vậy vào phòng, định bàn bạc một chút với thím họ về chuyện giảm hình phạt. Cô vừa mở cửa đi vào liền bị dọa cho giật mình, chỉ thấy thím họ đang nằm trên mặt đất, ngón tay điên cuồng nhấn I Pad, ngay cả khi cô mở cửa đi vào cũng không phát giác ra. Bộ dáng kia giống như đang luyện một môn móng vuốt công tuyệt thế vậy —— rất khí phách!

Tiểu Lương xáp lại gần đưa mắt nhìn —— Trên màn hình là chữ viết chằng chịt, có thể loáng thoáng thấy vài từ điều luật gì đó. Cùng lúc, Tô Tô lấy ngón tay ra, cô nằm sấp xuống, mặt cũng sắp dán luôn vào IPad. . . . . .

Xuyên thấu qua khe hở, Tiểu Lương thấy mấy chữ tiêu đề phía trên là: 《 Luật thừa kế 》 Khoản 2, Điều 25 quy định: người được nhận thừa kế sau khi biết mình được nhận thừa kế thì trong vòng hai tháng, phải đưa ra quyết định hoặc đồng ý hoặc là từ chối nhận thừa kế. Đến kỳ hạn mà không đưa ra quyết định thì bị xem là từ chối nhận thừa kế.

Nhất thời trong lòng cô hoảng hốt, còn chưa kịp bày tỏ điều gì, Tô Tô đã nhanh chóng đứng lên, xoay người một cái đẩy Tiểu Lương ngã luôn ra đất. Tô Tô nhìn Tiểu Lương đang ôm mũi kêu la, lui về phía sau một bước dài: "Cháu vào đây lúc nào?"

Tiểu Lương thật muốn khóc mà: "Thím họ, cháu tới đây một lúc lâu rồi, gọi thím cũng không thấy trả lời, còn tưởng rằng thím đang ở trong này làm chuyện gì đó không muốn người khác biết chứ."

Bốp —— đầu Tiểu Lương bị gõ một cái, Tô Tô liếc mắt: "Vớ vẩn, dám nói chuyện với trưởng bối như vậy, không muốn sống nữa có phải không?"

Tiểu Lương bĩu môi, oán thầm: ra vẻ trưởng bối cái gì chứ, tuổi cô còn nhỏ hơn tôi đó. Nhưng cô cũng chẳng dám nói ra khỏi miệng, dù sao người ta có chú họ bảo bọc, hậu thuẫn bền chắc. Tiểu Lương hơi ngừng một chút, hỏi: "Thím họ, vừa rồi thím đang nghiên cứu thứ gì vậy? Nhìn rất chuyên nghiệp."

Cái gì gọi là "ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên" thì Tiểu Lương vẫn hiểu.

Đáng tiếc cô mới vừa nói xong, Tô Tô liền chợt vỗ bả vai của cô một cái, đột nhiên bắt đầu kích động: "Vừa rồi thím mới lên mạng tìm hiểu, những quy định về việc thừa kế tài sản. . . . . . Hai tháng đó, hai tháng, cha chồng đi cũng đã bao nhiêu năm rồi, tương đương với việc vài chục năm Lão Thẩm không biết gì về việc thừa kế này. . . . . . xem như là từ bỏ. . . . . ."

Tiểu Lương bị dọa một cái: "Khủng bố như vậy sao?" Sau đó cô chợt nở nụ cười.

Đây cũng là điều khiến Tô Tô nghi ngờ, cháu gái nhỏ cười gì. Kết quả vừa hỏi liền ra. . . . . . Vấn đề lớn!

Ở một nơi bên ngoài căn phòng Lão Thẩm nghe được một tiếng gầm giận giữ: "Lão Thẩm thối, anh nhất định phải chết! Bà đây dành ra mấy buổi tối để xem luật như xem "thiên thư", con mẹ nó, anh thế mà lại. . . . . ."

Người đứng bên cạnh dùng ánh mắt quét ngang anh một cái, dùng cánh tay chọt chọt bả vai Lão Thẩm, cười đến cơ ngực cũng run run: "Quỳ đi, nếu không, đợi lúc tôi đi vào liền phải giúp vợ cậu làm thỏa thuận li hôn rồi."

Lão Thẩm ồ một tiếng, vẫn là thành thật quỳ hai gối xuống đất.

Hành động này đúng là dọa chết Phương Thiên Hoành, anh ta đứng ở một bên nhìn, kinh hồn bạt vía: "Thẩm Tiếu Ngu, có phải là cậu không? Dưới gối nam nhi là vàng đấy, năm đó chút nữa là bị cha đánh chết cũng chẳng thấy cậu quỳ trước ông ấy, cậu. . . . . ."

Lão Thẩm cười khổ một tiếng: "Không có biện pháp, ai bảo vợ tôi tức giận chứ."

Để tránh gặp họa, Tiểu Lương liền chạy vội ra, kết quả thấy chú họ đang quỳ gối trên tấm ván giặt, cô nhất thời hóa đá, kéo Phương Thiên Hoành đến hỏi: "Người này thật là chú họ của cháu sao?"



Phương Thiên Hoành gật đầu: "Từ phương diện Sinh Vật Học mà nói thì đúng vậy."

Tiểu Lương nâng trán: "Còn tâm lý học?"

Phương Thiên Hoành trầm ngâm một lúc lâu: "Cũng vậy! Chỉ là. . . . . . Cậu ta sẽ phải chịu sự khiển trách của Phu hội, vị trí chủ tịch của Phu hội phải thay đổi người rồi."

Tiểu Lương đã từng nghe người ta nói một chút về Phu hội, đó là nơi do một đám oán phu cấu kết thành lập, toàn bày ra mưu ma chước quỷ, cũng may, Chu Công nhà cô không ở trong đó, nếu như để cô phát hiện Chu Công cũng gia nhập Phu hội, cô. . . . . . sẽ chia tay, dứt khoát! Không giải thích!

Lúc này ở chỗ Đỗ gia đang lâm vào hỗn loạn, bởi vì tòa án phát lệnh tới, nói là Đỗ lão gia làm trở ngại việc thừa kế tài sản, cố ý che dấu di chúc của Thẩm lão gia hơn mười năm không chịu công bố. Đỗ lão gia thật rối rắm, lúc ông ta muốn tìm luật sư bàn bạc, định lấy ra giấy cam kết mười mấy năm trước Thẩm lão gia viết về việc nhờ ông ta giúp quản lý di chúc. Kết quả phát hiện, người luật sư làm chứng lúc đó lại không liên lạc được . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ. . . . . . Vì vậy, tóc Đỗ lão gia lại thêm vài nhúm.

Nhưng dù sao cũng là một lão nhân có kinh nghiệm phong phú, Đỗ lão gia hiểu trong chuyện này sợ đều là do Thẩm Tiếu Ngu giở trò quỷ, hiện tại di chúc ông ta đáng nắm giữ chính là một củ khoai lang phỏng tay, muốn vứt bỏ cũng không được mà cầm cũng chẳng xong. Tuy nói nếu thật để cho pháp luật chứng minh, lão già như ông cũng không nhất định sẽ thất bại, chuyện năm đó mặc dù thiếu hụt vật chứng, nhưng nhân chứng cũng không khó tìm. Chỉ là, đến lúc đó phải ra tòa, sẽ bất lợi cho danh tiếng của Đỗ gia bọn họ. Công ty gia đình có tiếng ở Thành phố Thượng Hải lại liên quan đến tòa án, chuyện này nói ra thật mất mặt, sau này sao ông ta còn có thể lăn lộn ở Thượng Hải nữa đây.

Đã đến tuổi này, không thể để mất đi tất cả vào phút cuối được.

Vì vậy Đỗ lão gia gửi một tấm thiêp tới, mời vợ chồng Thẩm Tiếu Ngu cùng đến tham gia tiệc sinh nhật của Đỗ tiểu thư, trước đó còn đưa tới cho Tô Tô không ít lễ vật tốt.

Đối với việc này, Đỗ Tử Lan nghi ngờ: "Ba, thật không có biện pháp nào ư, cứ như vậy chẳng phải là chúng ta ở thế yếu sao?"

Đỗ lão gia liếc xéo cô ta một cái: "Con còn nói, nếu không phải do con cứ khăng khăng gây sự với Thẩm Tiếu Ngu, cha con đây còn cần phải dùng di chúc đến đắc tội cậu ta à? Thằng nhóc kia, mười mấy năm trước đã dám đánh người phóng hỏa rồi, con cảm thấy có chuyện gì mà nó không làm được không!"

**

Đối với Lão Thẩm mà nói, Đỗ lão gia không khó trị, người chân chính khó giải quyết chính là cô vợ nhỏ nhà mình. Sau khi lưu lạc ở ngoài chừng mấy ngày, anh rốt cuộc không nhịn được, nghe theo đề nghị của một đám bạn xấu, len lén chạy vào phòng, vạch chăn chui vào. . . . . . Không nghĩ tới vừa đi vào liền giật mình.

Trong chăn lại là một con heo hồng phấn! Mà Tô Tô từ gian phòng cách vách đi tới, khẽ mỉm cười: "Ngủ chung với người anh em của anh đi, hoặc là tiếp tục ra bên ngoài quỳ ván giặt, em rất hào phóng, cho anh quyền lựa chọn đó."

Con heo hồng phấn kia nhún nhún cố gắng chui vào người Lão Thẩm, anh cũng không dám tránh một cách quá rõ ràng, thầm than trong lòng: Tiểu Lương, Phương Thiên Hoành, Chu Công. . . . . . Các người hại tôi không ít.

Ngủ chung với heo, một chiêu này. . . . . . đủ độc!

Bất đắc dĩ, Lão Thẩm chỉ đành phải lấy đòn sát thủ ra.

Ngày hôm sau anh biến mất, bảo bọn Tiểu Lương mang tin đến cho Tô Tô, nói là anh chờ cô ỏ Quảng trường Kim Nhật.



Tô Tô nằm lỳ ở trên giường, ngủ một giấc đến xế chiều, không cần suy nghĩ làm sao để chỉnh Lão Thẩm, cũng hơi có chút tịch mịch, cô ra cửa nhìn một chút, làm bộ như vô ý đi dạo một vòng trong khách sạn, Lão Thẩm thật đúng là không có ở đây.

Ngày thứ hai, Tiểu Lương lại xuất hiện. Mới sáng tinh mơ đã vọt vào phòng, hô to: "Thím họ, không xong không xong, cháu thay mặt thím đi quảng trường xem thử, thì phát hiện chú họ đã xảy ra chuyện."

Tô Tô thò đầu ra khỏi chăn, yếu ớt hỏi: "Anh ấy có thể xảy ra chuyện gì?"

Nhìn Tiểu Lương như sắp khóc: "Chú ấy đánh nhau với người ta, lại nói không phải chờ thím ở quảng trường ư, đợi rất lâu, kết quả có một mỹ nữ cho là chú ấy làm loại chuyện đó, quăng ra một khoản tiền muốn dẫn chú ấy đi khách sạn. . . . . ."

Nghe nói như thế, trong mắt Tô Tô bốc lửa, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"

Thanh âm của Tiểu Lương cao lên: "Sau đó dĩ nhiên là chú họ không đồng ý rồi, người phụ nữ kia liền mắng chú ấy, nói nếu như không phải chú ấy làm cái kia, cả ngày lẫn đêm thân thể trần truồng làm gì? Mỹ nữ nghĩ là chú họ ghét bỏ cô ta, cho nên tức giận tìm người đến đánh chú họ. . . . . ."

"Đợi chút. . . . . ." Tô Tô nghe được một chỗ không tầm thường, vì vậy cắt đứt lời tự thuật của Tiểu Lương, nghi vấn: "Thân thể trần truồng? Tiểu Lương, không phải là cháu đang nói đùa đấy chứ, bây giờ là giữa mùa đông, sao anh ấy có thể không mặc thứ gì?"

Tiểu Lương thở dài một cái: "Thím họ, nếu thím không tin có thể lên web nhìn thử, không phải là thím luôn chú ý đến mấy chuyện như thế này ở Thượng Hải ư, cháu đoán lúc này trên đó đã có tin tức rồi. Chú họ đáng thương, vì thím mà bị đòn, thật đúng là chẳng thèm quan tâm đến cái gì nữa rồi. Một ngày một đêm, ở trần đứng trong gió rét, cứ tiếp tục như vậy nữa, dù là người sắt cũng không chịu nổi. . . . . . Ai. . . . . . Thím nói xem, chú ấy cũng không có làm ra chuyện gì thiên lý khó dung, sao lại rơi vào kết quả thê lương như vậy chứ?" Cô liếc Tô Tô một cái, "Thím họ, thím nói xem có phải chú ấy quá thảm rồi không."

Tô Tô không để ý đến cô nữa, mở web, bắt đầu lật tin tức, kết quả. . . . . . tin thứ ba vừa được cập nhật gần đây chính là: hôm nay, tại quảng trường phát hiện một người đàn ông lỏa thể, chọc giận mỹ nữ dẫn đến việc xung đột đánh nhau. . . . . .

Tiểu Lương còn chưa kịp nói gì liền thấy thím họ vén chăn lên nhảy ra, quần áo của cô cũng chưa thay, ăn mặc rất chỉnh tề —— bộ dáng kia, giống như tùy thời chuẩn bị đi ra ngoài. Tiểu Lương mỉm cười: hắc hắc, có trò hay để xem rồi. Cô cầm trang web thím họ vừa xem lên, kéo xuống dưới, trên đó còn có một hàng chứ —— bị người nhờ vả, đăng lên một mẩu tin giả dối, các vị khán giả chớ trách. Trên trang web, còn có một tấm hình bán thân kèm theo thật đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Ôm chiếc áo khoác Lão Thẩm hay mặc trong ngực, Tô Tô lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới quảng trường, giờ phút này, ở quảng trường có không ít người xúm lại xem náo nhiệt. Cô căn bản không chen vào được, càng lúc càng sốt ruột, cô rống lớn ra tiếng: "Xin lỗi, người đàn ông của tôi ở trong đó, phiền mọi người cho qua." Cô liên tục kêu ba tiếng, đám đông đang xem náo nhiệt rốt cuộc né ra thành một con đường, tất cả mọi người giật mình nhìn cô, còn có người nhỏ giọng nói: "Cô chính là người tên Tô Tô kia?"

Nhìn con đường được mở ra từ đám đông, Tô Tô cảm thấy ở đó có vấn đề, cô vừa từng bước từng bước đi qua, vừa nghĩ nếu là Lão Thẩm lại lừa mình thì sẽ phạt anh thế nào.

Lúc này, quảng trường chợt vang lên hành khúc hôn lễ, có những cánh hoa hồng được rắc xuống, rơi vào trên thân người, trên đất, không lâu sau, toàn quảng trường đều là hương hoa thơm dịu. Tô Tô bị dọa, cô ngẩng đầu lên nhìn, cánh hoa hồng hình như là bay ra từ một tầng nào đó trên tòa lầu kia .

Cũng trong nháy mắt, đám người vốn còn đang đứng ở bên cạnh cũng nghiêm chỉnh tránh ra như đã được huấn luyện, lưu lại mình Tô Tô ở trung tâm, mà sau lưng cô, trên một tòa lầu để ngắm cảnh, thang máy chậm rãi đi xuống. Cô không thấy, có một người đàn ông ở giữa không trung nhìn về phía cô khẽ cười.

Có người hoan hô: "Bắt đầu rồi."

Hình như là một tín hiệu, bên tai truyền tới tiếng nói như tiếng sấm: "Tô Tô, lấy anh nhé!" Không biết được lặp lại bao nhiêu lần. . . . . .

Tô Tô ngây người tại chỗ, bị dọa đến không phân biệt nổi Đông Nam Tây Bắc. Cô nhìn theo tầm mắt của mọi người, phát hiện có một người đàn ông đi ra từ trên thang máy —— mẹ nó, anh thật đang ở trần!

===========

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv