Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Chương 35: Trâu già gặm cỏ non (17)



Hình như đây là một hang động rộng rãi, bên trong ẩm ướt, ấm áp, một nơi nào đó cách không xa nước đang tí tách từng giọt rơi xuống, giống như có một tiết tấu nào đó đập vào trong lòng người ta, có chút cảm giác hoảng sợ. "Ha ha, ha ha. . . . . ." Dần dần đi hẳn vào trong, có một cảm giác như lọt vào Động Bàn Tơ trong Tây Du Kí, có yêu nữ đang cười, cười đến mức thở không ra hơi, chỉ chốc lát sau, tiếng cười nhỏ đi, nhưng lại có âm thanh khác vang lên tản mát đi, âm thanh đó. . . . . . Tô Hoa cố gắng khống chế mình, thật lo lắng bản thân sẽ lao ra khỏi lòng Lão Thẩm mà nhảy dựng lên, sau đó hét lớn một tiếng: "Mẹ nó, cái thằng chó chết nào đang xem phim X đấy hả !"

Bởi vì, tiếng của cô gái kia chính là: Ngừng lại đi!

Bởi vì cấu tạo đặc biệt rộng rãi của hang động, dẫn đến sự vâng âm khác thường, những tiếng động không nên nghe vẫn không ngừng vướng vít chui vào lỗ tai, Tô Hoa sắp điên rồi, cô thề nếu như cô phải ở lại chỗ này lâu thêm một ngày nữa, cô tuyệt đối phải vào bệnh viện tâm thần mất.

Không biết đã bị tra tấn như thế qua bao lâu, Tô Hoa bị đặt xuống, hình như được đặt trên một cái giường. Cô đợi một lát, nghe thấy từng người một đi ra ngoài, dường như chỉ có mình Lão Thẩm ở lại. Cô có thể cảm thấy bàn tay to lớn của Lão Thẩm vuốt ve trên mặt mình, anh nhỏ giọng: "Ngoan, đợi lát nữa cho dù có nghe thấy bất cứ cái gì, cũng không được ra ngoài."

Cho đến khi tiếng bước chân của Lão Thẩm càng ngày càng xa, Tô Hoa không khỏi thở dài một hơi: Vẫn cứ tưởng mình giả vờ rất giống, thì ra là Lão Thẩm đã phát hiện rồi.

**

Chỗ rộng rãi sâu trong động, trừ tiếng ‘ngừng lại đi càng ngày càng rõ, còn có một thứ mùi gay mũi khó có thể chịu được, nhớ lại trước kia cũng lấy thứ này mà sống, từ tận đáy lòng Lão Thẩm có một thứ cảm giác ghê tởm. Nếu như lúc này có ánh đèn chiếu vào mặt anh, nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt của anh bây giờ không hề tốt, đáng tiếc trong cái thứ ánh sáng mờ mờ này anh ngụy trang rất tốt, ngay cả hơi thở cũng không loạn.

Nhất Nhất đi bên cạnh anh, không tự chủ cầm tay của anh, hơi thở của cô dồn dập, cô nhỏ giọng nói: "Mỗi lần sau khi làm xong chuyện, tâm trạng của ba cũng khá hơn. Anh yên tâm, có tôi ở đây, ba sẽ không nổi giận."

Dọc đường đi Lão Thẩm không nói gì, ánh mắt của anh tập trung tại nơi đang có ánh sáng ấy.

Không biết đi bao lâu rồi, xuất hiện trước mặt anh là một hang động rộng lớn ở đó mùi nặng và gay mũi hơn. Mới bước vào đã nhìn thấy trên bức tường đá đang treo sừng linh dương, có nơi vẫn còn máu tươi chảy, có chỗ đã khô lại, còn có cả nửa khô nửa ướt, máu đọng thành giọt trên chiếc sừng sắp sửa nhỏ xuống, dường như chỉ một rung động có thể khiến nó nhỏ xuống. có một lại cảm giác khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, Lão Thẩm nhìn thoáng qua cảm thấy đầu cũng bắt đầu đau.

Anh cúi đầu nhìn vết máu trên đất, lần theo vết máu nhìn đến, tấm thảm da Hổ, mà trên đó đang có một đôi nam nữ da thịt quấn quýt với nhau. Cơ thể của nam cường tráng, đường cong của nữ uyển chuyển, giờ phút này hai người đang tiến hành thứ giao hợp nguyên thủy nhất, mà chung quanh bọn họ là một vòng tròn toàn là đàn ông, bọn họ bị buộc phải mở to mắt mà nhìn cuộc giao hợp dâm loạn này, một khi có ai đó dời ánh mắt đi dù chỉ là một chút, trên người của người đó nhất định sẽ có thêm một vết thương.

Quả nhiên, một thanh niên nhỏ tuổi trong đó thật sự không chịu được, anh ta quay đầu đi, lại không ngoài dự tính lại là kẻ bị đánh đầu tiên, hai roi. . . . . .Sợi roi tẩm nước muối, theo máu mà xâm nhập vào cơ thể, có thể khiến cho đau đớn tăng thêm gấp mười lần. Hiện tại Lão Thẩm vẫn còn loáng thoáng nhớ được cái thứ cảm giác đó, thật không dễ chịu.

Nhìn cậu thanh niên đó đau đớn cuộn trên mặt đất cầu xin, người đàn ông vung roi đó lại càng không chịu nổi, hắn ta bóp đầu nhũ hoa của cô gái ở dưới, mạnh mẽ siết chặt, đột ngột một tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi miệng của cô gái nọ, ánh mặt dữ dội bất thình lình của cô gái ấy, còn có máu đang chảy đầy dưới đất nhìn thôi đã thấy khiếp đảm.

Sắc mặt Lão Thẩm lạnh như băng, giọng nói cũng thế: "Ba." Nhất Nhất giơ tay muốn ngăn anh nhưng đáng tiếc không thể ngăn lại.

Tên đàn ông đang thi bạo kia ngừng lại roi trên tay, đứng dậy từ trên người của cô gái đó, kéo lấy tấm da thú khoác lên người, giống như một con dã thú mà nhìn chằm chằm Lão Thẩm, bật tiếng cười khanh khách: "Các con, tất cả đều nhìn thật kỹ cho ta, đây chính là ngoại lệ duy nhất tao thường nói với chúng mày, đứa bé duy nhất chạy trốn khỏi tay tao! Cả đời này tao cũng không quên được, chính là đứa trẻ tên là Thẩm Tiếu Ngu này đã nã một phát sung vào chỗ này của tao, lại trốn được sự truy kích của một trăm đứa con của tao chạy thoát ra ngoài!" Hắn ta chỉ vào lồng ngực của mình, vị trí hơi lệch với tim một chút. Nếu như thằng bé đó không phải là nổ súng trong lúc hoảng hốt, nếu như đứa bé đó chắc tay hơn một chút nữa, có lẽ bây giờ không có người được gọi là cha nữa rồi.

Bầu Không khí có chút kỳ quái, Nhất Nhất bước lên làm hòa, giọng nói của cô ta vui sướng: "Ba, Thẩm Tiếu Ngu vừa xuống máy bay thì đến đây gặp ba luôn, ba cũng đừng đùa với anh ấy nữa. Đúng rồi, ba mau đi ăn cơm đi, con đã bảo bác đầu bếp làm món thịt dê mà ba thích đấy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."



Cha đưa tay vuốt vuốt tay của cô ta, cười cực kỳ vui vẻ: "Nha đầu, nể mặt con, hôm nay ta không nói nữa, đi, đi ăn."

Nhất Nhất khẽ mỉm cười, khoác tay ông cọ cọ hai cái: "Cám ơn ba." Nói xong, cô ta lại kéo tay của Lão Thẩm, kéo anh cùng đi ra ngoài ăn cơm. Cô gái nằm đó trên vũng máu, cả người trần truồng, kiệt sức không thể nhúc nhích. Còn có một cậu bé, trên người toàn là vết máu, nước muối thấm vào xương cốt từ miệng vết thương, trông rất đau đớn.

Nấp ở bên ngoài nhìn trộm một lúc lâu, Tô Hoa bịt chặt mồm mình, thế nên lúc này đây mới không phát ra tiếng: Trời ạ, đây rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ —— Ánh mắt cô chuyển đến cậu bé đang nằm rên rỉ trên mặt đất —— Đây chính là quá khứ của Lão Thẩm sao?

Cô níu chặt ngực mình, từng bước từng bước cẩn thận lui trở về chỗ cũ, ngồi ở trên giường lớn cô bắt đầu tự hỏi rồi.

Trong nồi lớn nấu là củ cải hầm cách thủy thịt dê, món này nặng mùi, nóng rực, là món cha thích nhất, ông ta gắp một miếng thịt dê lớn bỏ vào mồm, vẫn còn sống một nửa, thế nhưng ông ta ăn một cách say sưa ngon lành. Những bắp thịt ngăm đen cường tráng trong hơi nóng lại càng lộ vẻ săn chắc.

Thấy Lão Thẩm không ăn, cha ném đôi đũa xuống, đôi lông mày rậm xoắn tít vào với nhau: "Ăn đi, ghét cơm này món này không giống với nhà mày à?"

Nhất Nhất luống cuống, cha ghét nhất là nhìn thấy dáng vẻ chán nản không muốn ăn, nếu như tâm trạng của cha không tốt, không chừng sẽ lôi một người nào đó ra để hả giận. Nhất Nhất gắp vội một miếng thịt dê to đưa đến trước mặt của Lão Thẩm muốn đút vào miệng anh, khẽ cười: "A há miệng nào, Thẩm Tiếu Ngu đang muốn để con đút cho anh ấy mà."

Lão Thẩm tóm lấy cánh tay của Nhất Nhất, một cái hất tay đó nhìn như vô ý, lại làm cho Nhất Nhất khó có thể lại gần thêm một chút nào nữa. Trong lòng cô gấp gáp, mạnh mẽ dùng sức, kết quả miếng thịt dê rơi xuống đất. miếng thịt dê vùi trong bụi đất, giống như bị lăn qua một lớp bột mì xám.

Đột ngột im lặng, Nhất Nhất nín thở, cô ta vội vàng liếc nhìn cha, phát hiện cha đang trầm mặc. Sau đó, đôi đũa trên tay cha hung hăng choc vào trong nồi, nước canh nóng sóng sánh trào ra ngoài, rơi xuống mặt bàn dính trên người Nhất Nhất, cô không dám né tránh, trên cánh tay rất nhanh liền hiện lên một dấu đỏ ửng.

Mà Lão Thẩm bản lĩnh nhanh nhẹn lùi lại một bước, anh vẫn ngồi trên cái ghế, nụ cười rất nhạt nhưng lại rất có lực đạo: "Thức ăn ở nhà tôi quả thật tốt hơn nhiều, hơn nữa còn rất yên tâm mà ăn."

Cha vỗ lên bàn một cái, cái mồm vẫn còn dính nước canh thịt nhổ ra một bãi đờm: "Lần đầu gặp đã để ông đây khó chịu rồi, Thẩm Tiếu Ngu, ông hối hận, năm đó ông nói chỉ cần mày chạy thoát là ông sẽ để mày tự do, nhưng mà bây giờ mày quay về rồi. . . . . ." Cha bỗng nhiên vươn tay ra nhắm vào cổ của Lão Thẩm chụp lấy, ra tay mau chuẩn ngoan.

Lão Thẩm cũng không phải là kẻ để trang trí, hai người liền đánh qua đánh lại ngay tại chỗ. Nhất Nhất tay chân nhanh nhẹn chạy đi tìm từ số 1 đến số 20 đến giúp đỡ khuyên can, đáng tiếc chạy đến nửa đường mới nhớ ra, những người đó đều là người của cha, bọn họ làm sao dám giúp người ngoài? Vậy làm sao mới tốt đây?

Tính tình của cha một khi động thủ thì nhất thiết phải phân được thắng bại, không đem đối thủ hành hạ đến gần chết sẽ không dừng tay, ngộ nhỡ Thẩm Tiếu Ngu. . . . . . Nhất Nhất không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào. Cô chợt nhớ tới một người, sau đó chạy như bay đến đó.

Tô Hoa ngồi trên giường một lúc lâu, cho đến khi có tiếng bước chân vang lên lần nữa, cô cảnh giác nằm xuống giả vờ ngủ. Mới vừa nằm xuống chưa được bao lâu, có một người đã lật chăn lên, vỗ vào mặt cô, đồng thời vội vàng kêu: "Mau dậy đi, Thẩm Tiếu Ngu đã xảy ra chuyện rồi, cần cô đi giúp một tay, tỉnh lại nhanh lên!"

Tô Hoa giả vờ như vừa mới tỉnh lại, mơ hồ mở mắt, nhìn chằm chằm Nhất Nhất nhìn một lát, miệng hỏi một cách hàm hồ: "Đây là đâu?"

Nhất Nhất cực kỳ không bình tĩnh: "Bây giờ không có thời gian mà giải thích cho cô đâu, tôi nói cho cô biết, ba tôi đang đánh nhau với Thẩm Tiếu Ngu, tôi sợ Thẩm Tiếu Ngu không phải là đối thủ của ba tôi, cho nên cô mau chóng đi giúp một tay."

Nghe thấy hai người đánh nhau, trong lòng Tô Hoa cũng rất căng thẳng, nhưng cô vẫn ép mình giả vờ không hiểu: "Bọn họ đánh nhau cái gì thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Vốn không nên nói mấy lời này, nhưng lúc này vì cứu người, Nhất Nhất cũng không quan tâm nhiều đến thế, cô ta không hề do dự nhiều đã nói ra: "Thẩm Tiếu Ngu là người duy nhất mà ba tôi xem là đối thủ, hôm nay là do chính anh ta không muốn sống nữa, dám đối đầu với cha tôi. Bây giờ mà cô mà nói vớ vẩn thêm một câu nào nữa, tôi cho cô biết Thẩm Tiếu Ngu có thể sẽ ít đi một cánh tay. Mau, đi theo tôi."

Có nên tin vào những gì mà cô gái này nói hay không, lời của cô ta dường như không giống đang lừa người khác cho lắm, nhưng Lão Thẩm đã nói là cho dù nghe thấy bất cứ cái gì cũng không thể ra ngoài, ngỗ nhỡ đi ra ngoài lại gặp phải cái gì đó, thế có phải là kiếm thêm phiền toái cho Lão Thẩm rồi không, Đáng tiếc nếu như lời của cô bé đó nói là sự thật vậy cô có thể làm gì đây?

Cô gái nhỏ thấy cô không đi, gấp đến mức giậm chân bình bịch: "Tôi nói cho cô nghe này, tôi sắp xếp cho cô ở đây, chính là định hiến tặng cô cho ba tôi, ba tôi thích con gái trẻ xinh đẹp, chỉ cần cô phục vụ để ông vui, ông ấy nhất định sẽ bỏ qua cho Thẩm Tiếu Ngu, đến lúc đó ân oán giữa hai người sẽ được xóa bỏ."

Cô ta vừa mới nói những lời này xong, ngược lại Tô Hoa lại không vội đi ra ngoài, cô tin tưởng Lão Thẩm, Lão Thẩm dám mang cô vào theo, anh ấy sẽ mang theo mình đi ra ngoài! Ngược lại cô gái trước mắt này, ấn tượng từ lúc mới gặp—— Một đứa con gái bị dạy hư, càng về sau lúc cô giả vờ càng cảm giác được con bé này không chỉ đơn giản như thế, nhưng lại không thể nói rõ đó là cái gì, đến bây giờ rốt cuộc thì Tô Hoa có thể hiểu rõ được: Đó là một con bé tam quan* cực kỳ nát bét, mà tam quan nát bét của con bé đó hiển nhiên là có liên quan đến cha cô ta, thật đúng là trên không nghiêm dưới ắt loạn. (Chỉ ba bộ phận quan trọng trên thân người. Có nhiều cách nói khác nhau: 1) Tai, mắt, miệng. 2) Miệng, chân, tay. Ở đây kg bít TH mún ám chỉ 3 bộ phận nào nên tùy bạn đọc hỉu sao cũng đc nhé ^^)

Tô Hoa kéo tay cô ta ngồi xuống, sắc mặt trầm tĩnh: "Vậy bây giờ thế nào? Cô thay đổi ý định rồi sao?"

Cô gái nhỏ vội đến mức sắp khóc: "Đừng nói nhảm nữa, bây giờ tôi muốn cô đi gặp ba tôi với tôi, chỉ cần cô chịu ngăn cản ông lại, thì tôi sẽ có cách đưa Thẩm Tiếu Ngu chạy ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô chạy trốn, lần đầu tiên ba tôi thích chơi gái theo kiểu từ từ, cho nên sẽ không nôn nóng ăn hết cô một lần đâu, tôi sẽ có đủ thời gian để đưa cô ra ngoài.” Cô ta thở ra một hơi, “Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, nếu không thì cô hay Thẩm Tiếu Ngu đều đừng hòng có người nào mà ra ngoài được.

Hiện trong lòng Tô Hoa đang có vô số chữ ‘Thảo’ tạo thành một mảng lớn thảo nguyên, sau đó có một vạn con ngưa chạy qua, hình thành trăm ngàn trạng thái ‘DCMXX’. Mình muốn đánh người quá, có được không hả? (giải thích một chút về chỗ này: Kí tự DCMXX là viết tắt cho câu chửi ‘đụ mẹ mày’ của bên TQ, mà tiếng Trung dịch ra là ‘thảo nê mã’ (cỏ, bùn, ngựa), đến đây mọi người đã hỉu đc ý của ss TH rùi chứ ^^)

Nhưng nghĩ đến Lão Thẩm, cô đành nhịn xuống, tiếp tục an ủi cô bé này: “Cách này rất hay, nhưng mà Lão Thẩm làm thế nào mà ra ngoài được? Nơi này chắc chắn có người của các cô mà, chúng ta phải cẩn thận một chưt, ngộ nhỡ Lão Thẩm lại bị bắt về lần nữa, không biết chừng còn liên quan đến cả cô á. ” Trong lòng Tô Hoa đang chửi bới thô tục.

Cô bé đứng phắt lên, vẻ mặt kiên quyết: "Trước khi tới nơi này, tôi đã cho người ở xung quanh đi rồi, chỉ cần cô chịu ra tay, cho dù có người chạy trốn, trong vòng 45 phút sẽ không có ai phát hiện ra cả, cho nên——" Giọng của cô ta đột ngột dừng lại, bởi vì trên cổ đột nhiên xuất hiện một vật gì đó sắc nhọn, chỉ cần động một cái, cái thứ đó sẽ cắm vào da thịt ngay —— Cô ta đang làm gì thế?

Tô Hoa cầm cái trâm nhọn lấy từ cái kim cài áo kề sát cổ của cô bé, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, nhưng lại làm vô cùng thuần thục, vừa nghĩ đến Lão Thẩm ở đây nhất định sẽ xảy ra chuyện, thì cô sẽ dùng bất cứ giá nào. Cô dán sát vào người cô ta nói: "Đừng động đậy, cẩn thận cây trâm trong tay tôi sẽ đâm thủng động mạch chủ của cô đấy!" Lúc đang nói chuyện, cô sờ soạng trên người cô gái nhỏ một lần, xác định cô ta không mang theo vũ khí nguy hiểm gì sau đó mới uy hiếp bắt cô ta nằm lên giường.

Trong mấy năm qua Nhất Nhất chưa bao giờ phải chịu uy hiếp như thế, ngược lại cô ta đã xem thường bà Thẩm này mất rồi. Bây giờ cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo lời bà Thẩm này thôi, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào bà Thẩm, chợt cô ta nghĩ ra điều gì đó, bất chấp tất cả nở nụ cười lạnh: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đường ai nấy bay, quả nhiên là thế. Năm đó ba tôi bị người ta hãm hại phải ngồi tù, vượt ngục về nhà muốn mang tôi và con ả điếm đó đi cùng, kết quả thế nhưng con điếm đó lại gọi điện báo cảnh sát, hại ba tôi chỉ có thể ẵm theo tôi mới đầy tháng Đông trốn Tây nấp, sống những ngày tháng người không ra người quỷ không ra quỷ. Hôm nay, cô cũng chỉ giống như thế mà thôi. Ngay từ đầu cô đã định không cứu Thẩm Tiếu Ngu đúng không? Cô kỳ kèo nửa ngày với tôi, thật ra thì chỉ muốn tìm cơ hội khống chế tôi sau đó chạy trốn một mình thôi đúng không? Ha ha, con điếm cũng chỉ là con điếm mà thôi." Đuôi mắt Nhất Nhất liếc thấy có bóng dáng đang chập chờn ở ngoài cửa, nhưng tiếng bước chân rất nhẹ không dễ gì nghe thấy, bằng trực giác cô ta biết là Thẩm Tiếu Ngu. Trong lòng Nhất Nhất rất muốn cười, cô ta không tiếc muốn bắt tay với người ngoài để cứu người nhưng mà người đó lại không cần cô ta giúp, cái thứ đáng cười này khiến cô ta muốn phá hủy tất cả!

Tiếng cười lạnh của cô ta càng thêm lớn, thậm chí còn tóm được tay của Tô Hoa nhấn mạnh vào cổ mình sâu thêm một phần, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: "Có bản lĩnh thì đâm sâu thêm một chút nữa, giết chết tôi rồi là cô có thể chạy trốn đấy, không phải là cô muốn làm như thế hay sao?"

Tô Hoa chợt buông tay ra, giơ hai tay lên làm ra vẻ đầu hàng. Mà Nhất Nhất bởi vì dùng sức quá mạnh cộng thêm sức lực trên tay đột ngột thu lại, cuối cùng tự đâm vào cổ mình một phát, vết cắt không sâu nhưng vẫn chảy ra một chút máu.

Tô Hoa nhún nhún vai: "Cô bé à, sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ hả?"

Nói xong cô quay đầu lại hơi mỉm cười, đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Lão Thẩm vì vậy vừa quay đầu vừa gọi: "Lão Thẩm, anh ở bên đó như thế nào?"

Đáng tiếc khi cô quay đầu nhìn lại, đang chờ đợi cô chính là một Lão Thẩm không hoàn chỉnh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv