Tịch Dương có thể tìm Cố Thần Hi ở duy nhất một nơi: Trong mơ. Nên tần suất ngủ nướng của cô mỗi lúc một nhiều hơn bình thường.
"Mày làm gì mà ngủ suốt ngày thế?".
Lam Bách chướng mắt Tịch Dương, cứ canh chừng cô còn hơn trẻ con không bằng. Tịch Dương cứ bị làm phiền như vậy thì cáu lắm. Căn bản là hè tới rồi, cô định ở lại ký túc xá nhưng Hiểu Thi và Thuần Nhi căn bản đều đi du lịch cả rồi. Một mình cô ở lại ký túc xá cũng buồn chứ.
Về nhà thì suốt ngày đấu khẩu với Lam Bách, khiến cô mệt mỏi chết đi được.
"Kệ em!".
Tịch Dương quấn chặt người vào chăn, ngủ tiếp.
"Này, cả ngày hết ăn rồi ngủ thế khác gì heo không hả? Dạo này tao thấy mày ục ịch lên không ít rồi đấy!".
Tịch Dương phát cáu. Cái gì là ục ịch chứ?! Ý là chê cô béo?!
"Hồi nào chứ? Anh đừng có mà chọc em!".
Lam Bách đứng tựa cửa, lơ đễnh nói.
"Nếu mày rảnh quá thì đến công ty phụ anh mày đi!".
Tịch Dương bật dậy, đột ngột trở nên sốt sắng.
"Được vậy à? Lương bao nhiêu?".
Lam Bách nghĩ ngợi.
"Cỡ mày thì... 5 triệu...".
Tịch Dương xụ mặt.
"Thế còn không bằng tiền tiêu vặt của em...".
"Cái váy mày làm hỏng của Thuần Nhi, có biết tốn bao nhiêu tiền không hả?".
Cô ngồi dậy cười xoà, áy náy.
"Được được. Coi như đi làm bố thí cho anh vậy".
Lam Bách thấy tình hình của Tịch Dương không ổn. Anh còn không rành cô em gái của mình quá sao. Bề ngoài thì ổn hơn bất cứ người nào đang ổn. Nhưng bên trong thì mục nát chẳng ai biết được.
Con bé này đã luôn như thế từ lúc nhỏ. Những ca mổ tim lần đầu, Lam Hiểu và Từ Viên lúc nào cũng u ám, nếu không phải khóc thì cũng là khóc. Tịch Dương là người duy nhất trưng ra bộ mặt tươi cười, giống như nếu con bé không cười thì không ai cười nổi vậy. Đó dần dần trở thành cơ chế phòng vệ và kỹ năng tuyệt mật của con bé.
Lam Bách phải lôi nó ra ngoài, tìm cho nó một chuyện để làm, như thế mới vơi bớt đi được. Trùng hợp là cái công ty bận rộn của anh hiện tại cũng đang thiếu người làm. Tịch Dương thì lại được đánh giá là nhân công có thể lợi dụng được giá rẻ.
Cô sẽ đảm nhận vị trí trợ lý của anh. Chức danh trợ lý có nghĩa là phải làm hết tất cả những công việc mà anh giao. Văn phòng công ty Lam Bách mới thuê được cũng nằm ở nơi phồn hoa nhất của thành phố. Nếu Tịch Dương nhớ không nhầm, từ đây đi qua hai con đường nữa là tập đoàn Cố Gia. Ngẩng mặt lên liền có thể trông thấy toà nhà cao lớn trước mắt.
Lam Bách đưa cho cô rất nhiều việc, nào là kiểm tra lại hợp đồng, lưu trữ và sắp xếp lại hồ sơ và tài liệu. Công ty thành lập chưa bao lâu. Trong văn phòng chủ yếu toàn là các anh trai lập trình, cho nên không có ai đủ tỉ mỉ và cẩn thận để chỉnh lý lại đống hợp đồng này cho ngăn nắp cả.
Tịch Dương vừa vào liền bận đến bù đầu. Toàn những công việc rải rác đâu đâu. Toàn thân cô đều thấy rất mệt mỏi. Không đúng... Ngày trước cô làm việc cho Tiêu Du Khiêm còn phải chạy qua chạy lại tốn sức hơn rất nhiều cũng chưa từng thấy mệt. Sao bây giờ lại...?
Còn chưa đến giờ nghỉ trưa mà cô đã vật vã xém ngất trên ghế vài lần. Chẳng nhẽ trái tim cô lại có điều gì không ổn rồi ư? Cuối tuần này chắc cô phải đi gặp Hoàng Túc Trạch, khám định kỳ lại mới được.
"Thấy không khoẻ thì em nghỉ trước đi. Bên dưới toà nhà có một quán bán mì ngon nức tiếng khu này đấy" - Lam Bách để ý thấy gương mặt xanh như tàu lá của cô - "Ăn xong rồi lên nghỉ. Công việc từ từ làm cũng được".
Tịch Dương gật gật đầu. Nhắc mới nhớ, sáng giờ cô cũng chưa có ăn gì. Quán mì ở bên dưới rất đông nên Tịch Dương không mất nhiều thời gian để tìm thấy cho lắm. Bên trong chật ních người, hình như có rất nhiều nhân viên từ những toà nhà chung quanh đổ về đây ăn.
Do Tịch Dương được nghỉ trưa sớm hơn bọn họ nên không phải chờ lâu lắm. Phục vụ bàn nhanh nhẹn đưa cho cô thực đơn.
"Quý khách muốn dùng món gì ạ?".
Bên trong quán có hơi tối, trang trí những đèn lồng đỏ mờ mờ xung quanh giống hệt như mấy nhà hàng Trung Hoa vậy.
"Ừm... Quán của anh, món nào được gọi nhiều nhất thì anh đem món đó ra cho em là được ạ".
Phục vụ lịch sự gật đầu với cô hiểu ý rồi liền đi mất.
Xung quanh quán được lắp một hệ thống kính mờ, có thể nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài. Rất nhanh, đồ ăn đã được đem ra. Mùi hương này, có chút giống với món mì Thần Hi hay nấu cho cô ăn. Hơi nóng bốc lên, khiến hốc mắt của Tịch Dương khô xót.
Cô bỗng thấy buồn bực và chán nản với chính mình. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến Cố Thần Hi nữa có được không?!
"Khách quen đến rồi ạ?".
Tịch Dương giật mình khi nghe thấy giọng nói lảnh lót của anh phục vụ ban nãy cất lên. Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp bóng hình vị khách quen kia chính là Cố Thần Hi.
Bụng cô cồn cào, quặn lên. Tịch Dương rút vội miếng giấy che miệng.
Mà Cố Thần Hi không có đi một mình. Anh đi cùng với một người vô cùng khác là Tiêu Bạch Yên. Cố Thần Hi mặc một bộ âu phục đen. Tóc đã cắt ngắn. Gương mặt sáng bừng. Từ đầu đến chân đều chỉnh chu thật làm người ta ghen tị.
Tiêu Bạch Yên thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay cùng với một chiếc váy ôm chữ A, vừa thành thục vừa sang trọng. Hai bọn họ đi với nhau thật là xứng.
Tịch Dương nhìn lại chính mình. Cô đang mặc một chiếc áo thun mỏng cùng váy yếm jeans khoác ngoài, không khác gì một đứa trẻ con đang đi học thêm.
Mắt cô ủ rũ. Tịch Dương buông muỗng đũa. Cô không thể ăn nổi nữa. Bát mì kia làm cô buồn nôn hết sức. Tịch Dương cũng không thể rời khỏi đây, nếu như vậy... bọn họ sẽ thấy cô mất.
[Em đang ở đâu?]
Là Lam Bách nhắn.
[Em đang ở trong quán mì mà anh nói nè]
Tin nhắn vừa gửi đi thì Tịch Dương lập tức hối hận. Lỡ như Lam Bách xuống đây tìm cô thì sao chứ? Không có chuyện gì kinh khủng hơn là Thần Hi cùng với Lam Bách đụng độ nhau ở đây.
Tịch Dương liền nhắn thêm.
[Em ăn xong rồi, đang tính tiền, sẽ lên công ty giờ đây!]
Tịch Dương nấp sát vào mép trong của ghế, khẽ gọi.
"Anh ơi...".
Phải gọi đến mấy lần thì người phục vụ kia mới để ý đến cô, trong quán đã bắt đầu đầy ắp người. Anh ta đang hối hả chạy qua lại rất bận rộn.
"Chờ em một chút nhé chị ơi!".
Tịch Dương không dám ngóc đầu dậy, chờ phục vụ chạy đến.
"Anh tính tiền giùm em với!".
Phục vụ nhìn xuống tô mì còn nguyên của Tịch Dương, hình như cô còn chẳng buồn đụng đũa.
"Bát mì của chị có làm sao không ạ? Hay để em đổi cho chị bát mỳ khác nhé?" - Phục vụ nài nỉ cô.
Quán của bọn họ nức tiếng như vậy. Đây là lần đầu có chuyện một vị thực khách đến ăn mà còn chẳng buồn đụng đũa thế này... Chuyện này đồn ra ngoài thì danh tiếng của bọn họ hỏng hết.
Tịch Dương vội xua tay.
"Dạ thôi... Không cần đâu ạ. Anh... cứ tính tiền giúp em là được rồi".
"Chị cho em hỏi... Mỳ của bên em liệu đã xảy ra vấn đề gì có phải không? Nếu đúng là sự thật, phiền chị cho bên em biết với ạ, để bọn em có thể cải thiện lại chất lượng dịch vụ trong tương lai".
Quán mì này cũng quá nhiệt tình rồi. Tịch Dương chỉ không ăn nổi nữa thôi... Có không ít người đang quay lại nhìn cô.
"Dạ không. Không có gì đâu ạ... Do em thấy không khoẻ, nên không muốn tiếp tục ăn nữa... Anh tính tiền giúp em đi ạ...".
Vào lúc này thì Lam Bách giống như chờ không được nữa liền gọi đến, anh nóng lòng hỏi.
"Em đang ở đâu? Anh đang đứng trước quán mì nè. Người bên ngoài xếp hàng đông quá!".
Tịch Dương đã thành công trả lại bát mì thì thấy bị hối thúc bởi ông anh trai kia. Cô có hơi hớt hải.
"Anh đừng vào đây làm gì... Em sẽ ra ngoài ngay đây!".
Phục vụ đem ra hoá đơn thanh toán. Tịch Dương lập tức rút tiền ra trả rồi lập cập đứng dậy. Cô cúi thấp đầu, đi ngang qua bàn Cố Thần Hi, thầm hi vọng anh không nhìn thấy.
Tịch Dương không ngờ, ngay từ lần đầu nghe thấy tiếng cô cất lên, Cố Thần Hi đã nhận ra cô rồi.
Lam Bách cùng nhân viên công ty đã đứng sẵn ở ngoài chờ cô.
"Em đã ăn rồi sao? Sao mặt vẫn tái mét thế này?".
Tịch Dương gật đầu.
"Dạ vâng, em vừa mới ăn xong rồi ạ...".
"Tiếc quá, anh còn đang định rủ em đi ăn chung. Nếu em lỡ ăn mất rồi thì thôi vậy. Lên công ty nghỉ ngơi cho khoẻ trước đi".
Tịch Dương gật gù.
Bụng cô đói meo, nhưng không hiểu sao mà cô không muốn ăn gì nữa cả. Chia tay với Lam Bách cùng mọi người, Tịch Dương lầm lũi bắt thang máy về công ty.
Cô thề là từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn ở quán mì kia nữa.