"Anh Thần Hi...".
Tịch Dương cuống quýt gỡ tay Thần Hi ra khỏi người. Ngoài Lam Bách hồn vía đang ở nơi nào ra thì Á Văn và Gia Hào nhìn bọn họ như thể đã sớm nhìn thấu mọi chuyện rồi.
Ngay lúc này thì Lam Bách ngẩng đầu, khiến Tịch Dương sợ đến xanh mặt. Làm chuyện xấu giữa thanh thiên bạch nhật khiến tim cô đập loạn hết cả lên.
"Thần Hi. Cậu ta ấy hả? Chẳng bao giờ thấy học" - Lam Bách dường như đã say khướt, cười hề hề - "Ngày đó tin chắc là cậu ta giả vờ học dốt để gia đình không tạo sức ép. Chờ khi bố mẹ nói thách một câu nếu đậu được vào S thì sẽ mua cho cậu ta con siêu xe thì bùm, cậu ta xuất chiêu! Hắn chính là dân lưu manh, chuyên lừa đảo như vậy đó. Tịch Dương, em phải cẩn thận".
Lam Bách đưa nắm đấm, đấm vào ngực Thần Hi đầy nghịch ngợm.
Tịch Dương thấy Thần Hi cũng bắt đầu ngà ngà nên không cản anh nữa.
"Phòng ký túc của các anh vui thật đấy. Phòng của em thì đều rất im ắng. Bình thường tụi em đều rất ít khi ra ngoài".
"Vậy sao? Em không đi với cả Hoàng Túc Trạch?".
Cô ngớ người, biết mình đã lỡ miệng. Gia Hào và Á Văn vừa nghe đến cái tên này thì dồn dập hỏi.
"Hoàng Túc Trạch? À phải rồi, bọn anh gần như quên mất tin đồn ngày đó. Là em thích Hoàng Túc Trạch đúng không? Lam Bách ngày đó tìm cậu ta đánh muốn điên luôn đấy, loạn hết cả ký túc xá".
Mặt Thần Hi không vui, lập tức đanh lại. Mặc dù chuyện này là tự anh đề cập đến trước.
Lam Bách lại có dịp để kể lể. Hình như anh trai Tịch Dương thuộc kiểu người uống say là sẽ nói nhiều hay sao ấy.
"Ha, nói em gái tôi thích cậu ta hay sao? Tôi thấy rõ là cậu ta thích em gái tôi hơn thì có. Bác sĩ tưởng là bận lắm, vậy mà cứ có thời gian là qua dính với Tịch Dương như keo dán. Con bé vừa đủ mười tám tuổi đã lập tức qua cầu hôn".
Gia Hào và Á Văn nhìn Tịch Dương, sốc đến nỗi không nói nên lời.
"Xem ra nhà họ Lam đúng là có gen di truyền đào hoa".
Á Văn đưa đến cho Tịch Dương một like.
"Còn nhớ năm ngoái Lam Bách bắt cá hai tay, còn bị bắt gian tại trận!".
Tịch Dương tròn mắt.
"Anh hai, còn có chuyện này sao?".
"Không cần hào hứng thế đâu!".
"Mấy năm trước em còn nghe nói anh định làm đám cưới".
Lam Bách trừng mắt.
"Đừng nói lung tung!".
Thần Hi ôn tồn, giải thích cho Tịch Dương.
"Lam Bách, cậu ta mà muốn kết hôn. Người cậu ta gọi đến đầu tiên phải là anh mới đúng. Mà anh vẫn còn ở Mỹ tới năm nay mới về là em hiểu rồi đấy".
Gia Hào là người nhiều chuyện nhất ở trong đây. Miệng của anh ta vừa chóp chép nhai thịt vừa kể rất hào hứng.
"Anh trai em ấy à, bị một cô gái lừa, nói là đã học đại học rồi, nhưng thực chất chỉ mới học cấp ba. Cậu ta còn định kết hôn với người đó".
Vẻ mặt hóng chuyện của Tịch Dương không giấu đi đâu được.
"Thật?!" - Cô liếc qua Lam Bách - "Không ngờ anh trâu già lại thích ăn cỏ non!".
Thần Hi nghiêng mặt, tay siết eo cô đến đau.
"Em đang nói ai vậy?".
Lam Bách chế giễu.
"Gu em gái là trâu già, gu anh trai là cỏ non thì có gì lạ? Đều không phải là gen di truyền quá tốt hay sao?".
"Còn việc bắt gian thì sao thế ạ?".
"Còn phải nói. Trong một đêm say rượu, cậu ta cùng với người yêu cũ thế nào về phòng, lại bị cô vợ nhỏ chưa đủ tuổi kia bắt tại trận".
Tịch Dương khẽ "wow" lên một tiếng, không biết em gái nào xấu số đến như vậy. Giống như Tịch Dương chắc chỉ có nước vỡ tim mà chết. Thuần Nhi đang nằm trên giường ký túc xá, thấy tai mình ngứa ran.
Thần Hi chăm chú nhìn Tịch Dương. Hình như từ lúc gặp lại cô, còn chưa từng thấy cô nói nhiều thế này bao giờ.
Lam Bách thấy mất hứng, vỗ vỗ bàn ra lệnh.
"Hôm nay nhậu đủ rồi, đi về thôi!".
Nói vậy liền cứ đứng dậy đi chếnh choáng ra ngoài. Tịch Dương muốn đuổi theo liền bị Thần Hi nắm chặt tay cản lại.
"Để bọn họ đi!".
Gia Hào và Á Văn lập tức hiểu ý, chạy đuổi theo Lam Bách.
Chỉ còn mỗi cô và Thần Hi ở lại quán, chờ tính tiền. Lúc thanh toán xong thì ba người kia hình như đã bắt xe mau lẹ đi về mất rồi.
Tịch Dương không biết lái xe. Ban nãy Thần Hi đã uống không ít.
"Anh có ổn không? Có thể lái xe được không?".
"Em đang lo lắng cho anh đó à?".
Vừa nói xong câu đó thì Thần Hi đột ngột ngã lăn ra đất, khiến cho Tịch Dương không kịp đỡ. Không phải ban nãy tính tiền, anh vẫn còn rất nhanh nhẹn sao?
"Có sao không? Anh có sao không?".
Tịch Dương cúi xuống, định đỡ Thần Hi đứng dậy. Mà anh vừa bá lấy cổ cô thì sức nặng đó khiến cô không sao thở nổi. Thần Hi ôm chặt lấy Tịch Dương, từ từ đứng dậy. Bỗng nhiên lại nhẹ bẫng, làm Tịch Dương có cảm giác không đúng lắm, nhưng cô vẫn mơ màng, đưa anh vào trong xe.
Tịch Dương liếc đồng hồ. Đã 11h rồi trời ơi. Ký túc xá chắc chắn đã đóng cửa, lại quay sang người đàn ông đang nằm vật vờ ở ghế bên. Tịch Dương không biết phải làm sao, đành chồm người mở cửa sổ cho thoáng khí.
Eo của cô lại bị Thần Hi ôm cứng lấy, cả người ngã trên người anh.
"Nhà anh ở gần đây. Có muốn về nhà anh không?".
Tịch Dương nghe ra được, câu nói này có chút nguy hiểm.
"Không... không phải anh say à? Làm sao lái xe được đây?".
"Nhà anh ở gần đây thôi. Anh lái về đó vẫn được".
"Thật?!" - Cô có chút ngập ngừng.
Hơi rượu hoà cùng hơi thở ấm nóng của anh dính trên đầu mũi của Tịch Dương mãi không bay đi. Cô gần như quên mất, hai bọn họ đang ở trong loại tư thế gì.
"Hay em muốn đêm nay ngủ trên xe?".
"Nhà anh có mấy phòng?".
"Em đang nghĩ gì vậy?" - Thần Hi cười gian trá.
Sao cô lại trở thành người có suy nghĩ đen tối rồi? Cô chống lên ngực của Thần Hi, trở về chỗ ngồi. Lồng ngực bị dồn ép quá lâu khiến cô có chút khó thở.
"Được, vậy về nhà anh đi!".
Không biết bố mẹ nuôi có biết anh còn một căn hộ ở đây không nhỉ? Mua hồi nào vậy? Sao Tịch Dương chưa từng nghe nói?
Căn chung cư của anh nằm trong khu đô thị cao cấp nằm cách trường đại học S có năm phút đi xe thôi. Khu này khá xa hoa, Tịch Dương có nghe tên nhưng chưa từng đi vào bao giờ. Trong đây tích hợp hết mọi tiện ích, có khu trung tâm thương mại đang xây. Bốn phía đều có hồ bơi lớn. Ở giữa là công viên lớn, tiếp giáp với sông lớn. Mà từ căn hộ của Thần Hi, có thể nhìn ra được toàn bộ khung cảnh, kiến trúc toàn khu xung quanh.
Thần Hi đi ra chỗ Tịch Dương đang say sưa ngắm cảnh.
"Em mà thích, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta!".
Cô kinh ngạc nhìn Thần Hi, gần như không tin được đây là câu có thể thốt ra từ miệng anh. Thần Hi đang hứa hẹn tương lai với cô sao?
"Anh còn say không? Em đi pha nước chanh cho anh uống giải rượu nhé?".
Tịch Dương trực tiếp chuyển chủ đề.
"Anh không có say" - Thần Hi cười - "Ban nãy là lừa em thôi".
Cô ngơ ngẩn. Cố Thần Hi, sao anh có thể bất chấp thủ đoạn như vậy?
"Không phải tập đoàn Cố gia ở trung tâm thành phố à? Tại sao anh lại mua nhà ở đây?".
"Nếu nói là muốn ở gần em, thì em có tin không?".
Tịch Dương không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ là do thái độ của cô không đủ rõ ràng sao? Tịch Dương nhớ là cô chưa từng cho ai quá nhiều hi vọng. Trừ Trần Hiếu Phàm ra. Cậu ấy là một sai lầm tuổi trẻ.
Vì chút bồng bột của Tịch Dương mà đã khiến cho Trần Hiếu Phàm buồn bã rất nhiều. Sau này, dù giải thích thế nào, cậu ta cũng gần như không có cách nào hiểu được, tại sao bỗng nhiên cô không thích cậu ta nữa.
Thần Hi thấy cô lơ đễnh, liền xoay cằm cô về phía của anh.
"Đang hỏi em đấy!".
"Em... Em có tin hay không thì đâu có liên quan gì... Em và Hoàng Túc Trạch sắp cưới nhau...".
"Anh ghét nhất mỗi lúc em như vậy".
Tịch Dương ngớ người, bộ cô đã nói điều gì sai sao?
"Lấy Hoàng Túc Trạch ra làm cái cớ để khè anh. Nếu hai người thật sự yêu nhau như vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa cưới? Không phải từ lúc em mười tám tuổi đến giờ đã hơn một năm rồi sao?" - Thần Hi nghiêm túc nhìn cô.
Cô lảng tránh ánh mắt của anh.
"Em muốn học xong cái đã...".
"Nhưng theo những gì anh biết thì hai người cũng không phải đang trong bất kỳ một mối quan hệ nào?!".
Tịch Dương gần như bị bắt thóp.
"Là ai nói với anh vậy?".
"Ai quan trọng sao?".
"Em và Hoàng Túc Trạch thật sự đã yêu nhau rồi... Có thể bọn họ chưa biết. Em rất ít khi kể chuyện riêng của mình với Lam Bách...".
"Anh có nói là Lam Bách à?".
Cô chậm chạp lắc đầu. Bản thân không rõ từ lúc nào đã bị mắc vào cái bẫy của anh.
"Những lúc gặp em, anh thấy em rất khi kiểm tra điện thoại. Như vậy chỉ có thể thuộc hai trường hợp: thứ nhất, hai người rất ít khi liên lạc, thứ hai, em hoàn toàn không coi trọng Hoàng Túc Trạch. Ngay cả khi về trễ thế này, ở ngoài cùng một người lạ, em không cảm thấy cần phải báo cho cậu ta một tiếng sao?".
Tịch Dương nuốt khan. Người đàn ông này đúng là không đùa được.
"Anh ấy rất bận... Em không muốn làm phiền. Hơn nữa, em đi cùng với anh trai của em...".
"Kể từ khi trở về từ Mỹ, anh chưa từng coi em là em gái".
Thần Hi cúi ngày một thấp. Khuôn mặt kề sát. Làn mi đen sẫm của anh mở lên, để lộ con ngươi mê người. Bàn tay anh mát lạnh, luồn vào dưới áo, nắm lấy cánh tay mỏng manh, khiến áo len bên ngoài của cô rơi xuống đến tận khuỷu tay.
"Bởi vì anh trai sẽ không muốn làm những chuyện dơ bẩn thế này đối với em gái".