Tầm trưa muộn hôm sau, Tịch Dương vừa tỉnh dậy đã thấy một đống tin nhắn từ Thần Hi.
[Em có tin được không? Đêm qua anh bị một con nhỏ cưỡng hôn]
[Lại còn là em gái nuôi của anh đấy! Em nói xem, con bé chủ động qua phòng, còn hôn lên môi của anh. Thế có phải là thèm trai quá rồi không? Dẫu sao cũng đang tuổi mới lớn!]
[Hay do anh đẹp trai quá nên khiến cho con bé không cầm nổi thú tính nhỉ?]
[Hay thật sự đây là mộng du? Nó hại anh cả đêm không ngủ được đây này!]
Tịch Dương đọc mà cắn môi đến rớm máu. Cô thật muốn đào cái lỗ nào để chui xuống quá. Nếu anh cũng đem chuyện này, lời văn thế này cho Lam Bách xem, Tịch Dương thật muốn chết quách đi cho xong.
Không được, cô phải cứu vãn cái tình thế này!
[Lần trước anh đã nói với em rằng con bé đó mới 10 tuổi thôi đúng không? Như vậy vẫn còn nhỏ mà... Anh có chắc là con bé cố tình hôn anh không đó?]
[Chắc chắn mà!]
Tịch Dương tính nhảy ra ngoài ban công nhảy lầu.
[Mà cũng không chắc lắm...]
[Anh đừng có ảo tưởng sức mạnh quá đáng]
[Quá đáng đâu? Anh thật sự đẹp trai mà!]
Hi vọng nhiêu đây đã đủ xoa dịu được sự nghi ngờ của anh.
[Nhưng em thật sự không ghen sao? Anh đã bị gái cưỡng hôn đó!]
[Em không tin em gái nuôi của anh cưỡng hôn anh đâu. Em tin là anh bị mắc bệnh ảo tưởng giai đoạn cuối!]
Tin nhắn vừa gửi đi thì đột nhiên cửa phòng của Tịch Dương bật mở, đập cái rầm vào tường. Tịch Dương hốt hoảng, tí nữa là đã ném luôn điện thoại ra khỏi phòng. Tay cô chới với, vội giấu cái điện thoại xuống gối.
Thần Hi cười nhe răng, hệt như Joker, rất là đáng sợ.
"Làm gì đó? Sao lại phải giấu điện thoại đi?".
Tịch Dương vừa xấu hổ, vừa chột dạ vô cùng.
"À... à... Em nhắn tin với bạn trai đó mà".
Khoé miệng của Thần Hi càng nhếch cao hơn.
"Có bạn trai rồi?" - Anh đi tới, cúi gần tới mặt cô dò xét - "Vậy xem ra không còn là con nít rồi? Vậy em nói xem, hôm qua em đã làm gì hả?".
Đôi mắt chim ưng của anh trừng lên. Đồng tử giống hệt đêm qua lúc bắt tang, sáng như lửa đốt.
Tịch Dương lại tiếp tục chơi bài giả ngốc.
"Có hả? Sao từ đêm qua đến giờ, anh cứ hỏi em làm gì, làm gì hoài vậy? Em có biết em làm gì đâu cơ chứ? Nếu anh biết thì nói cho em nghe với!" - Tịch Dương ra sức cãi.
Thần Hi liếc cô.
"Vậy còn không phải đêm qua em cố tình hôn anh sao?".
"Hôn?... Hôn cái gì? Sao em lại hôn anh chứ?".
Thần Hi căng cổ cãi.
"Thì tại mê anh quá chứ còn gì?".
Mặt Tịch Dương đỏ phừng phừng.
"Mê? Anh thì có khác gì với Lam Bách? Anh bị tự luyến giai đoạn cuối rồi à?".
"Có em bị luyến anh giai đoạn cuối thì có!".
Ôi trời ơi! Sớm biết yêu anh sẽ bị sỉ nhục thế này thì có thể cho cô quay ngược lại thời gian được không?
"Anh đi nói chuyện với Lam Bách đi cho có tụ. Em thấy mệt mỏi quá!".
Thần Hi không muốn thừa nhận nhưng mà hình như anh tức vì cô không cố tình hôn anh hơn tức vì cô không chịu thừa nhận. Tính tự luyến của anh không chấp nhận chuyện đó.
Đang cãi nhau đăng đăng đê đê thì đột nhiên Vương Lâm ở dưới gọi cô.
"Tịch Dương, có bạn con đến chơi kìa! Mau xuống đây!".
"Dạ vâng!".
Cô thấy sợ anh quá nên chuồn gấp ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn mình Thần Hi đứng đó, anh rút ra điện thoại, nhắn cho Dục Minh.
[Haha, con bé vừa thừa nhận rằng nó mê anh quá nên đã hôn anh đó!]
Tin nhắn vừa gửi đi thì Thần Hi nghe thấy tiếng điện thoại của Tịch Dương rung lên. Không phải trùng hợp vậy chứ?! Màn hình sáng hiện thông báo khiến anh tò mò. 1 tin nhắn mới từ ứng dụng messenger.
Tay của Thần Hi vuốt qua, anh tò mò muốn mở coi thử gã bạn trai kia của Tịch Dương là ai? Chẳng nhẽ đúng là tên Hoàng Túc Trạch đó?!
Màn hình trượt sang ngang, "Xin vui lòng nhập mật khẩu". Cái con bé này còn cài cả mật khẩu nữa sao? Chắc chắn có điều khuất tất. Anh nhập thử sinh nhật của Tịch Dương. Điện thoại rung lên báo mật khẩu không đúng.
Anh nhập thử sinh nhật của anh.
0511
Màn hình khoá bật mở.
Rõ ràng là mê anh một cách quá đang mà! Thần Hi đang tặc lưỡi chầng chậc, cứ vuốt qua lại kiếm ứng dụng messenger kia. Sao con bé này nó tải nhiều game thế nhỉ, kiếm mãi mà không thấy ứng dụng messenger kia ở đâu. Thần Hi có chút hối hận, ngày xưa anh dạy nó chơi game làm gì vậy nhỉ?
Tay anh kéo xuống, thanh tìm kiếm hiện ra, nhập tên vào thì đã tìm thấy ứng dụng. Anh vừa bấm vào, chưa kịp nhìn thì nghe thấy tiếng của Tịch Dương hét lớn.
"Anh làm cái gì vậy?".
Thần Hi còn chưa kịp phản ứng thì cô đã lao đến cướp điện thoại trên tay anh. Cả người cô ngã xuống giường cái "oành", cũng may nệm êm nhưng không sao, nhưng ngực bị đè ép làm cô thấy có hơi khó thở.
"Tịch Dương, cậu không sao chứ?".
Trần Hiếu Phàm vội chạy đến chỗ cô.
Điện thoại của Thần Hi chợt có tin nhắn đến.
[:ueisnsk]
[?]
Tịch Dương tắt vội điện thoại. Xem ra cô phải đổi mật khẩu lại.
"Không sao chứ?" - Trần Hiếu Phàm hỏi.
"Không sao, ngồi nghỉ chút là không sao..." - Rồi đột ngột nhìn tới Thần Hi, cô sẵng giọng - "Tại sao anh lại tự tiện coi điện thoại của em? Anh mê em quá rồi phải không?".
Tịch Dương dùng lại cái giọng y chang ban nãy anh đã dùng để chỉ trích cô.
"Thôi đi, trẻ ranh như em, ai mà mê?".
"Anh....!" - Tịch Dương tức đến mức ôm ngực thở phì phò.
"Anh ơi, anh có thể đừng chọc đến Tịch Dương nữa được không? Anh có biết là cậu ấy đang bị...".
Cô nhanh chân, đạp xuống chân Trần Hiếu Phàm một cái khiến Trần Hiếu Phàm la lên oai oái vì đau.
"Bị cái gì?" - Thần Hi nhăn mặt hỏi.
"Không... Không có gì...!" - Tịch Dương uể oải nói - "Anh làm ơn, ra ngoài đi. Em không còn đủ sức gây lộn với anh nữa!".
Thần Hi thấy có chút khó hiểu, cứ nhìn nhìn, nhưng anh cũng không có hỏi nhiều. Anh vừa đi khuất thì Tịch Dương liền ngã ra giường, co người ôm lấy ngực. Mồ hôi chảy ướt trán.
Sao mà đau quá...!
"Có cần tớ gọi người tới không, Tịch Dương?".
Trần Hiếu Phàm lo cho cô, chạy đến hỏi.
Tịch Dương xua xua tay.
"Không sao đâu, dạo này,... tớ cứ hay bị như vậy í. Nghỉ một tí sẽ khoẻ thôi".
Tịch Dương trùm chăn, nhắm mắt mơ màng.
"Nếu không khoẻ thì cậu phải đến bệnh viện chứ? Cứ một mình chịu đựng vậy coi sao được?".
Cô chán nản nói.
"Rồi họ cũng sẽ thúc giục mình làm phẫu thuật thôi. Có gì lạ nữa đâu chứ?".
"Vậy sao cậu không làm phẫu thuật luôn đi?".
"Tớ vẫn chưa muốn chết...".
Trần Hiếu Phàm nghe vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
"Nếu để cậu chết thì bọn họ còn khuyên cậu làm làm gì chứ?".
Tịch Dương cười.
"Phẫu thuật nào cũng sẽ có rủi ro thôi... Hơn nữa, khiếm khuyết trong tim của tớ khá là phức tạp, đã trải qua mấy lần phẫu thuật rồi...".
Trần Hiếu Phàm rơi vào im lặng, nhất thời không biết nói gì nữa.
"Bởi vậy nên tớ mới bảo cậu, đừng phí tâm cho tớ nữa mà!".
Trần Hiếu Phàm ở lại chơi, ăn cơm tối xong rồi mới ra về.
"Ghê nha! Ghê nha! Còn dẫn bạn trai về đây ăn Tết luôn".
Tịch Dương không bao biện. Trước bàn ăn có gần chục người, lạnh lùng nói.
"Phải, Trần Hiếu Phàm chính là bạn trai của em đó!" - Mi mắt cô rũ xuống - "Vậy nên anh đừng có đi tuỳ tiện gây sự, kiếm thị phi gây sự với người lạ nữa".
Lam Bách bị cô nói tức đến ná thở mà không làm gì được? Còn không phải vì lo cho cô nên mới làm thế sao? Vậy mà qua miệng cô cứ thế lại thành Lam Bách vô cớ gây sự rồi.
Trần Hiếu Phàm tuy nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu nhưng cũng không nói gì hết.
Thần Hi thì trầm mặc lạ thường, còn đang ngẩn ngơ vì không biết tại sao sau một tin nhắn kì lạ đó thì bị Dục Minh bơ từ chiều đến giờ. Theo nguyên lý thì một ngày sau khi cả hai bên xác định mối quan hệ, phải là ngày nồng nhiệt nhất mới phải.
Đây là rõ ràng Dục Minh xem tin của anh rồi, nhưng không thèm trả lời. Cảm giác đó thật sự rất khó chịu, nên anh chẳng có tâm tư nào mà quan tâm đến cuộc cãi vã giữa Lam Bách và Tịch Dương.
Vương Lâm thật muốn rớt nước mắt. Bà thấy Tịch Dương thật là cực khổ quá. Sáng thì bận cãi với Thần Hi, tối thì lại cãi với Lam Bách. Hình như không ai cho con bé một cơ hội để nghỉ ngơi hết.
"Nếu có bạn trai thì ngay từ đầu nói đó là ai đi, không phải dễ xử lý rồi sao? Ba hồi thì em nói em thích Hoàng Túc Trạch, ba hồi thì lại nói em thích Trần Hiếu Phàm. Vậy là ý gì? Em là con nít hay sao mà không có tí trách nhiệm với lời nói của mình hết vậy?".
Cố Tuyền, Từ Viên, Vương Lâm và Lam Hiểu nghe bọn trẻ cãi nhau riết quen. Trong mấy ngày liền mất hết niềm tin, nghị lực và dũng khí để đi can. Cãi liên miên thế này, muốn can cũng mệt lắm đấy.
"Lam Bách, bộ anh đui mất rồi sao? Thì rõ ràng em là con nít mà? Anh vô duyên vô cớ gây sự với người ta rồi lại đi đổ tội cho em".
Lam Bách lại bị cô làm cho á khẩu, tức giận, cắm đầu ăn cơm. Không hiểu càng lớn càng ngang ngược này là lây từ ai? Anh lườm Thần Hi một cái cháy máy mà cậu ta cũng không thèm để ý.
Trần Hiếu Phàm ngoan ngoãn, yên lặng nghe anh em bọn họ cãi nhau từ đầu đến đuôi. Ăn xong thì lễ phép cáo từ rồi đi về nhà.
Đêm giao thừa đáng nhẽ cả nhà phải quây quần, mà Tịch Dương cãi nhau cả một ngày dài, quá sức mệt mỏi. Cô vừa về đến giường, nằm nghỉ một lát thì cơn buồn ngủ ập tới khiến cô không có cách nào chống chọi nổi.
Thần Hi đợi mãi, đợi mãi mà không thấy Dục Minh nhắn lại cho anh lấy một câu. Anh có nhắn thêm mấy tin nữa như là:
[Em đâu rồi?]
[Bên em ăn Tết thế nào?]
[Chẳng nhẽ đi chơi với bạn rồi à?]
Đến nửa đêm, hàng chục hàng trăm tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến. Pháo hoa bên ngoài đì đùng, mắt anh nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại lẫn máy tính mà không thấy gì.
"Làm một ván không?" - Lam Bách vỗ vai Thần Hi.
"Chờ chút đã!".
Thần Hi chưa bỏ cuộc, nhấn gọi cho cô, nhưng cũng không có ai bắt máy. Năm mới và ngày đầu tiên bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, cứ thế lãng xẹt qua đi.