Mùa xuân đến. Hoa đào từ khắp đầu đường cuối phổ bung nở, nhuộm hồng cả một khoảng trời. Trần Hiếu Phàm đèo Tịch Dương trên chiếc xe đạp cà quành. Gió thổi cuốn cánh hoa anh đào bay lượn, rơi lả tả trong không trung, tạo nên một vẻ đẹp cực kỳ thơ mộng.
Giá như người đèo cô là Thần Hi thì tốt biết mấy. Lúc đó, cô sẽ dựa đầu vào tấm lưng dày và rộng. Nghĩ vậy thôi mà cảm giác ấm nóng đã dâng cao qua ngực rồi.
"Tết này, cậu có đi chơi ở đâu không?".
Trần Hiếu Phàm đột nhiên phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
Trước đó, Tịch Dương đã từ chối Trần Hiếu Phàm rồi. Hiện tại, cô đơn thuần chỉ coi Trần Hiếu Phàm như một người bạn của mình mà thôi. Giống như Hiểu Thi, có điều, cái miệng của cậu ta quá lớn. Tịch Dương bây giờ rất khó nói thêm được gì với Hiểu Thi.
"Tớ hả? Tớ không đi đâu hết. Sức khoẻ tớ ngày một yếu rồi, chắc sẽ nằm chờ phẫu thuật thôi. Tớ định hè tới sẽ làm".
Trần Hiếu Phàm có hơi trầm ngâm.
"Phẫu thuật tim sao?".
"Ừm".
"Vậy chắc sẽ đau lắm".
Còn phải nói sao? Rạch lồng ngực và trái tim của mình ra. Chỉ cần nghĩ có thế thôi là Tịch Dương đã thấy điếng người rồi.
"Tịch Dương, Tết này, tớ qua nhà cậu chơi có được không?".
Làm đến mức này luôn à? Mà Tịch Dương cũng không thể nói không? Trần Hiếu Phàm đột nhiện bạo quá làm cô thấy sợ sệt. Mắc nợ Trần Hiếu Phàm quá nhiều mà không báo đáp được...
"Được mà, cậu cứ qua đi".
Dẫu sao thì chẳng có chuyện gì lớn lao.
"À phải rồi, thi học kỳ vừa rồi, cậu thi được điểm cao không? Cậu đã nhập viện trước lúc thi không lâu mà".
"Không cao" - Tịch Dương thở dài - "Nhưng đằng nào thì cũng không đủ...".
Trần Hiếu Phàm nhướn mày.
"Không đủ gì vậy?".
"Không đủ 8.0 đó".
Mới năm đầu tiên vào cấp hai mà học hành đã bết lết như vậy. Thiếu một chút nữa thôi là Tịch Dương đã bị rớt xuống học sinh trung bình rồi. Chỉ nguyện cầu cho Thần Hi không biết.
Có không ít những cô gái vừa qua cấp hai đã bắt đầu dậy thì. Tịch Dương còn chưa có một chút dấu hiệu gì, cô thật sự lo lắng. Chẳng nhẽ cô sẽ cứ ở mãi trong hình dạng của một đứa trẻ hay sao?
Để Dục Minh gặp Thần Hi. Lâu lâu Tịch Dương có suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng mà, cô vẫn còn chưa lớn. Trong khi, ngực của bạn bè đồng trang lứa đều đã nở ra cả rồi.
"Còn cậu thì sao? Điểm trung bình của cậu được bao nhiêu?".
"À... Tớ chỉ được có 8.5 thôi".
"8.5?".
Mà còn nói là chỉ được thôi sao? Nhớ hồi cấp một, Trần Hiểu Phàm học còn thua cô, mà bây giờ, tại sao...? Cậu ta trở thành học bá rồi?
"Không sao đâu. Nếu cậu không hiểu, tớ có thể dạy phụ đạo thêm cho cậu vào kỳ sau mà!".
Trần Hiểu Phàm quay đầu nhìn cô, cười lên đầy kiêu hãnh. Gương mặt dưới nắng sáng như ánh mặt trời.
"Tớ có được ngày hôm nay, cũng là nhờ cậu đó!".
"Hả? Tớ?!".
Tịch Dương ngớ ra, thật sự không hiểu có chuyện gì.
"Là nhờ cố gắng học tập để cùng vào một trường cấp hai với cậu, nên tớ mới giỏi được như ngày hôm nay đó!".
Mắt cô ngước lên, nhìn bóng lưng thẳng gầy của chàng thanh niên trước mặt. Dù cô chẳng thể đáp lại, nhưng vẫn thầm cảm ơn Trần Hiếu Phàm đã vì cô làm nhiều chuyện như thế, cho cô một lời khẳng định.
Về đến nhà, Tịch Dương liền thấy ba mẹ mình đang xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc vào xe. Trần Hiếu Phàm gặp bố mẹ cô, hoàn toàn không có chút ngại ngần gì, nhiệt tình chạy đến chào hỏi như người đã thân quen từ lâu.
"Bố mẹ, hai người định đi đâu vậy?".
Lam Hiểu và Từ Viên cười sung sướng.
"Bố mẹ nuôi của con mời cả nhà mình qua đó ăn Tết đó!".
Tịch Dương mừng rỡ không thôi. Mấy ngày nay, do thi học kỳ đã qua rồi, nên bố mẹ cô đã trả lại laptop. Nhà Tịch Dương nhỏ, các phòng đều san sát nhau, cách âm không được tốt. Nhà của Thần Hi thì lại là chuyện khác, chỉ cần đóng cửa, cho dù to mấy đứng ngoài cũng không thể nghe thấy gì.
[Tết này, anh có về nhà không?]
[Sao vậy? Em về đến Diệu Minh rồi à? Em đang ở đâu?]
Thần Hi dường như rất cấp bách, muốn gặp Dục Minh.
[Chưa có, em vẫn đang ở bên Mỹ mà. Em chỉ hỏi anh vậy thôi]
[Nếu anh chịu về nhà, thì em có chịu về nước không?]
Thần Hi là đang làm nũng với cô sao?
[Ừm, em sẽ suy nghĩ. Thật sự muốn gặp em đến vậy?]
[Rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất muốn]
[Để làm gì?]
[Đem vào khách sạn]
Tịch Dương thật sự cạn lời. Thần Hi thật sự không có chút suy nghĩ nào khác sao? Nhưng nói thẳng ra thì, bọn họ đã nhắn tin với nhau được khá lâu rồi. Mặc dù vẫn chưa có ai thực sự nói ra lời tỏ tình, nhưng như thế này... có khác gì thật sự đang yêu nhau rồi đâu.
Lúc nào rảnh, cô mở máy lên đều sẽ nhận được tin nhắn của anh. Sau đó nhắn lại thì đều thấy anh trả lời ngay lập tức.
Tịch Dương cùng bố mẹ vừa tới nhà của Thần Hi thì gặp ngay lúc anh về đến.
Vừa trông thấy cô, Thần Hi lập tức chạy đến bế lên. Hình như đã quên mất chuyện chửi cô là chó rồi thì phải. Tâm trạng anh thật sự không tồi.
"Nhóc, sao mấy năm rồi mà hình như em vẫn không lớn lên được chút nào vậy?".
Lời nói của Thần Hi như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim cô.
"Anh nói gì vậy? Người ta đã học cấp hai rồi nhé!".
"Không còn ôm con cá heo nữa à?".
Đúng là... cô cũng không hiểu chính mình tại sao mấy năm trước cứ phải ôm con cá heo. Trên đó có một loại mùi, một loại cảm giác, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
"Hết rồi!".
Thần Hi bế cô, cưng nựng, hệt như Tịch Dương chỉ mới năm tuổi không bằng. Anh vẫn bế cô bằng một tay, ẵm vào nhà. Hết nhéo má thì lại dí mũi. Tịch Dương thật sự rất ghét cảm giác này, cô không muốn bị anh đối xử như một đứa con nít.
"Mày không thèm ngó đến anh mày luôn à?" - Lam Bách ở đằng sau oán trách.
Hình như nãy giờ Lam Bách cứ lải nhải điều gì đó mà Tịch Dương bận ngắm Thần Hi nên chẳng nghe thấy Lam Bách nói gì. Lâu lắm rồi cô mới được gặp lại anh, từ hè lần trước đến tận bây giờ.
Nếu Thần Hi biết cô là Dục Minh, rằng cô đang ở cạnh anh gần đến thế, không biết anh sẽ suy nghĩ gì.
Vừa ngồi vào trong nhà, là Tịch Dương đã thấy Thần Hi mở điện thoại lên. Màn hình hiện ra hình đại diện của Dục Minh.
Tịch Dương vờ vĩnh hỏi.
"Ai ở trong điện thoại anh thế anh?".
Khoé miệng của Thần Hi khẽ nhếch lên. Đồng tử đen sâu của anh vô cùng lấp lánh. Niềm hạnh phúc không thể nào giấu đi được.
"Bạn gái của anh!" - Thần Hi không ngại mà khoe - "Thế nào có xinh không?".
Trong lòng Tịch Dương rất vui vẻ. Như vậy tuy ngoài miệng anh không nói, nhưng trong lòng đã coi cô như là bạn gái nhỏ rồi sao?
Tuy nhiên, cô vẫn không thể nào quên đi được chuyện, anh dám nói cô giống chó, liền có hơi lớn tiếng.
"A! Anh Thần Hi có bạn gái rồi sao?".
Khoang nhà vang vọng tiếng nói của Tịch Dương. Bình thường, Tịch Dương chỉ nói rất khẽ và thều thào. Thần Hi không lường được bỗng dưng cô lại nói lớn đến thế, vội bịt miệng nhưng không kịp nữa.
Cố Tuyền và Vương Lâm đột ngột quay qua nhìn anh.
"Thần Hi có bạn gái rồi!".
"Dạ vâng, anh ấy vừa mới nói, người nằm trong điện thoại của anh ấy chính là bạn gái đó!".
Vương Lâm hối hả chạy lạch bạch xuống lầu.
"Đâu? Đâu? Cho mẹ xem! Cho mẹ xem!".
Tịch Dương cười hí hửng, chuồn vội lên lầu. Thần Hi ngó theo cái bóng nhỏ loai choai, biết cô giở trò rồi nên chửi thầm trong bụng.
"Đồ vô ơn!".
Lam Bách lắc đầu. Dáng vẻ như đã nhìn thấu hồng trần.
"Cậu nhận ra quá trễ rồi đó!".
Vương Lâm giật lấy điện thoại từ trên tay Thần Hi. Vừa chạm vào một cái, hình của một cô gái thanh tú hiện lên, hình thể rất khiêu gợi. Vương Lâm liền chau mày.
"Con kiếm đâu ra loại yêu tinh này thế?".
Tịch Dương đang chạy lên lầu, tí thì bị vấp bởi câu nói này. Cả Tịch Dương và Lam Bách đều sững sờ trước câu phán xanh rền của Vương Lâm và Cố Tuyền.
"Đúng đó, vừa nhìn là đã biết không phải dạng gì đứng đắn".
Lam Bách đứng đó như đang hóng chuyện vui.
"Hai bác ơi, Thần Hi, cậu ta đã đem tấm hình đó đi khoe với mọi người mà cậu ta biết đó. Cho dù ai không muốn xem cũng bị cậu ta dí đầu vào bắt xem cho bằng được".
Thần Hi nghe có người chê bôi liền tỏ thái độ cáu gắt.
"Cô ấy mà như yêu tinh, thì với bố và mẹ, ai xinh được nữa chứ?".
Vương Lâm khoanh tay, nghiêm khắc nhìn Thần Hi.
"Cứ như Tịch Dương nhà mình kìa, không phải rất xinh đó sao? Gương mặt khả ái, phúc hậu...".
Sao cô lại bị kéo vào chuyện này vậy chứ?
"Mẹ, nhưng đó chỉ là một đứa trẻ!" - Thần Hi phản bác, giật lại điện thoại trên tay - "Hơn nữa, dù nhìn sao, con cũng không thấy Tịch Dương xinh bằng bạn gái của con!".
Không ngờ tấm hình mà cô mất mấy tiếng để tìm kiếm trên mạng cho ưng ý giờ lại thành đề tài đem ra so sánh với tấm hình kia. Biết vậy, Tịch Dương đã chọn tấm nào xấu hơn một chút.
Lam Bách ở một bên cười như được mùa.
Thần Hi giật lại điện thoại từ tay Vương Lâm.
"Đứa con gái ăn mặc như hồ ly tinh thế này... Con không kiếm được cô nào thục nữ hơn một chút được sao?".
"Đòi sức khoẻ tốt, còn đòi mặt đẹp. Sao nhà mình cứ đòi có cháu mà gặp ai cũng chê ỏng eo thì ai mà chịu được chứ?! Gu của con chính là vậy đó, con thích mấy cô ăn mặc hở hang, khoe ngực mông đầy đủ".
"Tao chỉ sợ đến lúc đó mày lại hại nhà họ Cố chúng ta nuôi nhầm con của người khác mà thôi!".
Tịch Dương bất giác nhìn lên cơ thể tròn trịa không một nếp gấp của mình, bụng to hơn ngực. Lam Bách nghe vậy càng cười lớn.
"Anh bớt đi có được không?" - Tịch Dương cũng bị Lam Bách chọc cho phát cáu - "Sao đi đâu anh cũng bất lịch sự vậy chứ? Thật xấu hổ mà!".
Lam Bách lườm cô.
"Muốn chết không?".
"A... Anh à, em xin lỗi!".
Tịch Dương cuống cuồng chạy về phòng.