Nỗi đau ngày xưa bị xé toạc ra trước mắt, Phù Dung chỉ đứng yên đó mà nhìn Từ Ngưng Viên trở nên điên cuồng.
Cô không nhìn rõ nổi bản thân đang có cảm nhận gì.
Cả người chết lặng.
“Bùng.”
Một tiếng động lớn vang lên, lần này thì cả khu nhà chấn động càng mạnh hơn nữa.
Gạch đá trên trần nhà bắt đầu có dấu hiệu rơi xuống.
Phù Dung loạng choạng, dưới chân chảo đảo khiến cô đứng không vững.
Bên phía Từ Ngưng Viên và Carlos Khương Vũ cũng bị ảnh hưởng.
Từ Ngưng Viên buông hắn ra, chạy về phía Phù Dung.
“Em… không sao chứ?”
Từ Ngưng Viên đỡ lấy tay Phù Dung, khó khăn mà nói.
Trong lòng anh mùi vị hỗn tạp, nhưng cái hiện hữu rõ nhất là không dám nhìn thẳng Phù Dung.
Phù Dung liếc nhìn Từ Ngưng Viên, im lặng không nói một câu.
Mặt cô tái nhợt, yếu ớt.
“Tôi đỡ em đứng dậy.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì vội đứng dậy rồi kéo lấy tay của Phù Dung, thế nhưng động tác này lại khiến Phù Dung đau đớn, khẽ nhíu mày.
Từ Ngưng Viên hoảng loạn mà buông tay.
“Ưm…”
Vết thương phía sau lưng bị động khiến Phù Dung đau đến cả toát mồ hôi hột.
Từ Ngưng Viên ngẫm nghĩ, rồi bước thêm một bước, xem xét phía sau lưng của Phù Dung.
Đến khi anh thấy được vết thương trên lưng cô thì gương mặt lập tức trắng bệch.
Cả người tràn đầy tự trách.
“Không sao.”
Phù Dung thở mạnh một hơi, nói một câu với Từ Ngưng Viên rồi cứng rắn mà đứng thẳng dậy.
“Chuyện quan trọng bây giờ là phải thoát ra khỏi đây trước đã.”
“Được.”
Từ Ngưng Viên khó khăn mà gật đầu, hơi thở ngắt quãng, tim đau thắt.
Phía sau lưng của Phù Dung bị trúng một vết đạn ngay bả vai.
Vết máu đã khô, rồi lại túa ra lại, đau đớn gấp đôi bình thường.
Từ Ngưng Viên không biết rõ vết đạn này là do lúc cứu anh mà bị bắn trúng, hay do khi nãy cô đối đầu với đám ở dưới lầu.
Tuy nhiên dù cho là trường hợp nào, thì vết thương này cũng là vì anh.
“Ha ha ha.
Thoát ra khỏi đây sao?”
Carlos Khương Vũ nằm ở cách đó không xa, nghe cuộc đối thoại của Phù Dung và Từ Ngưng Viên thì lên tiếng giễu cợt:
“Ngày hôm nay tao đã xác nhận chết ở đây, thì bọn mày cũng đừng mong chạy thoát.”
“Mày đi mà chết một mình đi.”
Từ Ngưng Viên phẫn nộ mà nhìn về phía Carlos Khương Vũ, nghiến răng nói xong thì khom người bế Phù Dung trong tay, quay trước đi ra khỏi phòng.
Anh nhất định phải đưa Phù Dung ra khỏi đây, dù phải trả bằng bất cứ giá nào.
“Vô dụng.
Ha ha.
Vô dụng thôi.”
Carlos Khương Vũ thấy hành động của Từ Ngưng Viên thì càng cười đắc ý.
“Dù mày có ra khỏi được căn phòng này, cũng không thoát được đội quân của tao.
Hơn nữa… chưa chắc mày đã bước qua kịp cánh cửa đó đâu.”
Hắn ta nói xong thì ánh mắt càng thêm sắc lạnh, trong bàn tay phải của Carlos Khương Vũ không biết từ bao giờ đã có thêm một vật nhỏ.
Gã nhấn mạnh nút ấn đó.
Sau đó buông lỏng tay, cả người nằm dài ra trên sàn mà nhắm mắt lại mà chờ đợi cái kết thúc gã chuẩn bị.
“Từ Ngưng Viên, hắn định kích nổ tòa nhà!”
Phù Dung bám trên vai của Từ Ngưng Viên, có thể thấy được hành động của Carlos Khương Vũ, gương mặt sợ hãi mà la lớn lên.
“Cái gì?”
Từ Ngưng Viên bị câu nói này làm cho giật mình mà quay lại nhìn về phía Carlos Khương Vũ.
Bộ dáng bình yên với nụ cười mãn nguyện của gã càng khiến Từ Ngưng Viên thêm nhức mắt.
Khi Phù Dung và Từ Ngưng Viên còn chưa làm ra hành động gì, ở phía xa xa đã vang lên từng tiếng nổ lớn rồi dần dần tiến gần lại đây.
“Rầm.”
Một mảnh tường không chịu nổi sự tác động đã nứt ra, đổ ầm xuống chỗ Phù Dung và Từ Ngưng Viên đang đứng.
Từ Ngưng Viên vội vàng ôm lấy Phù Dung né qua một bên.
Anh đặt Phù Dung xuống đất, dùng cả người che chắn cho cô.
Những gạch đá rơi xuống ngày một nhiều, Phù Dung nằm ở trong lòng của Từ Ngưng Viên mà cảm thấy bất lực.
Dù con người có mạnh đến mức nào, cũng không thể địch lại nổi những thứ công phá hóa học này.
Carlos Khương Vũ thật sự muốn chôn vùi tất cả ở nơi này.
Phù Dung có thể nghe được tiếng đổ vỡ của những khu vực lân cận, rất nhanh thôi, tòa nhà này cũng sẽ không thể trụ nổi.
“Tôi xin lỗi.”
Một giọt nước rơi trên mặt của Phù Dung kèm theo đó là giọng nói thê lương của Từ Ngưng Viên.
Cô giật mình mà ngước mắt nhìn lên.
Gương mặt tú tuấn của người đàn ông giờ đây lấm lem bụi bẩn, môi mím chặt, từng đường nét căng cứng lại.
Từ Ngưng Viên khóc.
Vòng tay ôm lấy cô cũng trở nên run rẩy.
Phù Dung có thể cảm nhận nỗi đau và tự trách của Từ Ngưng Viên.
‘Xin lỗi ư?’
Phù Dung rũ mắt, tự hỏi trong lòng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, để bây giờ cô nhận được lời xin lỗi của Từ Ngưng Viên?
“Tôi biết lời xin lỗi này chẳng có ý nghĩa gì với em cả.
Nhưng tôi vẫn muốn nói.
Tôi không mong em sẽ tha thứ cho mình, cũng chẳng dám cầu xin em sẽ có thể quên đi những đau khổ mà tôi đã gây ra cho em.
Chỉ cầu xin em một điều… nhất định phải hạnh phúc.”
Trong lòng của Phù Dung bỗng dưng nhói lên một cái, một dự cảm không lành ập đến.
“Từ Ngưng Viên, anh định làm gì?”
Phù Dung hoảng sợ níu lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.
Cô cảm thấy Từ Ngưng Viên đã đưa ra một quyết định nào đó rất đáng sợ.
Từ Ngưng Viên buông Phù Dung ra, đặt cô ngồi tại nơi góc sàn còn nguyên vẹn nhất.
Sau đó mỉm cười nhìn cô:
“Em chờ ở đây nhé.
Rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.”
“Khoan đã.
Từ Ngưng Viên, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên trở nên như vậy thì càng lo lắng hơn.
Cô níu chặt cánh tay của Từ Ngưng Viên lại, không để cho anh rời đi.
“Mày muốn đi phá vỡ ngòi nổ ư?”
Carlos Khương Vũ nhìn về phía Từ Ngưng Viên, ánh mắt ánh lên ý tán thưởng:
“Mày biết được vị trí đặt rồi à? Thông minh đấy.”
Từ Ngưng Viên trầm mặc, không đáp lời Carlos Khương Vũ.
Anh chỉ chăm chú nhìn về phía Phù Dung, bởi vì có thể đây là lần cuối anh được nhìn thấy cô.
Khi nãy lúc đi tìm Phù Dung, bên ngoài tòa nhà anh vô tình tìm thấy được.
Lúc đầu anh vẫn không dám chắc chắn nó là thứ gì, nhưng hiện tại Carlos Khương Vũ sử dụng đến bom hẹn giờ loại công phá mạnh thế này.
Từ Ngưng Viên liền hiểu được.
“Không.
Từ Ngưng Viên, đừng đi.”
Phù Dung nghe thấy Carlos Khương Vũ nói như vậy liền hiểu ra Từ Ngưng Viên muốn làm gì.
“Anh muốn chết sớm vậy sao? Đừng ngốc nữa, dù anh có đến được chỗ đó, chưa chắc anh phá được nó.
Nhưng anh chết là cái chắc.
Từ Ngưng Viên, đừng điên nữa.”
Phù Dung vẫn nhất quyết cầm chặt lấy tay Từ Ngưng Viên, nhất quyết không buông ra.
Phá ngòi bom hẹn giờ nguy hiểm như thế nào, Phù Dung thừa biết được.
Từ Ngưng Viên không phải dẫn chuyên, càng không có kinh nghiệm nhiều về chuyện này.
Cái mà Từ Ngưng Viên muốn làm là đi chết thì đúng hơn.
Phù Dung không muốn Từ Ngưng Viên hành động ngu ngốc như vậy.
“Phù Dung, đây là cơ hội cuối cùng.
Dù cho chỉ có 1%, tôi vẫn muốn thử làm nó.
Tôi không thể để em chết ở đây được.”
Từ Ngưng Viên gằn giọng nói, ánh mắt đầy cương quyết.
Anh nợ Phù Dung quá nhiều, nếu hôm nay anh có thể giúp cô sống sót mà thoát được.
Vậy cứ coi như anh dùng mạng sống của mình để trả lại những lỗi lầm ngày xưa đi.