Cả người Phù Dung như bị chấn động vì câu nói của Từ Ngưng Viên, trong mắt xoẹt qua tia hoảng loạn.
Yêu ư? “Từ Ngưng Viên, đừng nói nhảm nữa.
Mau buông tôi ra.”
Phù Dung một lần nữa muốn đẩy Từ Ngưng Viên ra mà đứng dậy, nhưng người đàn ông bên dưới vẫn không buông tha.
Anh kéo Phù Dung lại, nhổm người lật cô nằm xuống bên dưới, cả người đè lên trên, gục đầu vào hõm cổ cô.
“Em đang trốn tránh?”
Hơi thở ấm nóng của Từ Ngưng Viên phả lên tai khiến cho Phù Dung cảm thấy khó chịu.
Cả nhiệt độ cơ thể của anh như đang thiêu cháy cô.
“Từ Ngưng Viên, buông ra”, Phù Dung gằn giọng, lực trên tay càng thêm dùng sức.
“Em yêu Mạc Tử Thâm sao?”, Từ Ngưng Viên dùng cả sức nặng của mình đè lên người Phù Dung, không chịu nhúc nhích.
Giọng nói tràn đầy vẻ tủi thân:
“Tôi so với hắn ta có gì thua kém chứ? Vì sao đến cả một cái liếc nhìn em vẫn không chịu dành cho tôi?”
“Anh đứng dậy trước được không hả?”, Phù Dung đẩy mãi không được, cả người bất lực mà than thở, “Anh định đè chết tôi sao?”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói vậy, dường như thật sự đè Phù Dung ngộp thở.
Anh chống tay, khẽ nhấc người lên một chút, để mặt anh đối diện với mặt Phù Dung.
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên ngập tràn sương mù, đầu quay cuồng chóng mặt.
Anh biết là anh bệnh thật rồi.
Phù Dung bị cái nhìn của Từ Ngưng Viên cố định, nó chứa quá nhiều tình cảm.
Cô vội vàng cúi đầu, không muốn bị ánh mắt đó dụ dỗ.
“Giờ phải làm sao thì anh mới chịu buông tôi ra hả?”, Phù Dung bực dọc mà hỏi lại.
Cô đáng lẽ khi nãy nên để anh ta nằm lạnh mà chết luôn cho rồi.
Từ Ngưng Viên nghe câu hỏi của Phù Dung, ánh mắt hơi nhíu lại, dường như đang thật sự suy nghĩ.
Sau đó bỗng dưng Từ Ngưng Viên nở một nụ cười, ngây thơ mà nói:
“Hôn tôi?”
“Cái gì?”, Phù Dung bị lời nói của Từ Ngưng Viên làm cho sợ hãi, “Anh bị điên à?”
“Không chịu sao?”, Từ Ngưng Viên bị Phù Dung mắng, mặt xụ xuống đầy hụt hẫng, “Không chịu thì tôi vẫn cứ giam em ở đây, không cho em đi đâu hết.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì lại một lần nữa đổ ập xuống người của Phù Dung, ôm chặt lấy cô.
Thật ra thì cũng là do tay anh hết sức chống đỡ nỗi rồi, đầu anh đau quá.
“Này, Từ Ngưng Viên, anh có chịu đứng dậy không hả?”
Phù Dung nghiến răng, đập mạnh ở phía sau lưng Từ Ngưng Viên.
Nhưng người đàn ông ở trên người cô vẫn như là một bức tượng, hoàn toàn không phản ứng.
“Này.”
Phù Dung gọi lớn lần nữa, vẫn là không có phản hồi.
Phù Dung nhíu mày, khẽ quay đầu nhìn sang gương mặt đang kề sát cạnh cô.
Gương mặt hai người cách nhau chỉ mấy milimet, hơi thở quấn vào nhau.
Phù Dung ngượng ngùng, cố gắng né đầu mình xa ra một chút, nhưng cũng không được bao nhiêu.
Mắt của Từ Ngưng Viên đã nhắm chặt, hơi thở nặng nề.
Có vẽ đã ngất đi rồi.
Phù Dung cảm thấy chán nản mà thở dài.
Chẳng lẽ tối hôm nay cô phải ngủ ở đây trong cái tư thế này hay sao trời?
Phù Dung ngẩng đầu nhìn trần nhà, cả ngôi nhà yên lặng, chỉ còn tiếng thở Từ Ngưng Viên vang lên.
Phù Dung không thể làm lơ sự hiện diện của anh, một lần nữa quay đầu nhìn về phía gương mặt của Từ Ngưng Viên.
Có vẻ Từ Ngưng Viên ngủ không được ngon, rất đau đớn, chân mày vẫn nhíu chặt lại.
Phù Dung bất giác đưa tay lên mà chạm khẽ vào vùng da đó, vuốt nhẹ theo chân mày của anh để nó giãn ra.
Phù Dung cũng đã từng có khoảng thời gian nằm ngắm nhìn Từ Ngưng Viên ngủ trong cự ly gần thế này.
Hiện tại nhớ lại, dường như đã qua một đời.
Cô và anh ở hiện tại, không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này một lần nữa.
Từ Ngưng Viên là một người rất cố chấp, Phù Dung đương nhiên biết điều đó.
Nhưng cô lại không ngờ đối với việc Từ Ngưng Viên yêu mình lại cố chấp đến mức vứt cả tôn nghiêm để chạy theo cô như thế.
Đối với Từ Ngưng Viên, Phù Dung có yêu, cũng có hận.
Đến cuối cùng là yêu hay hận nhiều hơn, Phù Dung cũng không phân định rõ được.
Tuy nhiên có một điều Phù Dung có thể chắc chắn, hai người bọn họ đã không thể quay lại bên nhau nữa rồi.
Cô không thể nào bỏ qua Mạc Tử Thâm được.
Phù Dung nghĩ vẩn vơ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Hai con người đáng ra phải hận thù nhau, cứ thế ôm nhau ngủ trên một chiếc ghế nhỏ bé.
Giữa đêm Từ Ngưng Viên bị lạnh mà tỉnh dậy, người con gái bên dưới người anh đã ngủ say.
Từ Ngưng Viên nở một nụ cười mãn nguyện, rồi lại nhặt lên chiếc chăn mà Phù Dung đã đem đến khi nãy, đắp lên người cả hai.
Anh tiếp tục ôm Phù Dung vào lòng mà ngủ tiếp.
Đối với Từ Ngưng Viên, chỉ cần một giây phút ngắn ngủi như thế này ở bên cô.
Anh cũng đã rất cảm tạ trời đất rồi.
/Truyện độc quyền trên app tamlinh247/FindNovel, mọi người có thể làm nhiệm vụ để kiếm coin đọc truyện Free.
Vì vậy nếu yêu mến truyện thì hãy đọc Free trên app, đừng đọc lậu bạn nhé! Tác giả cảm ơn./
Sáng ngày hôm sau, Phù Dung bị đánh thức bởi những tiếng lục đục rất nhỏ.
Cô nhíu mày, cả người ê ẩm, trên người có cái gì đó gác ngang qua.
Phù Dung chầm chậm mở mắt ra, cô thấy trên người cô là cánh tay và cẳng chân của một người đàn ông.
Phù Dung giật mình quay sang bên cạnh, Từ Ngưng Viên vẫn đang ngủ ngon lành.
Cô tức giận, đẩy mạnh một cái, cả người đàn ông to lớn lập tức lọt khỏi ghế sô pha.
“Rầm.”
“Á.
Có chuyện gì vậy hả?”
Bà Nghiêm đang nấu nướng ở trong bếp, nghe thấy tiếng động lớn thì lập tức hoảng hốt mà chạy ra.
Ở trong phòng khách Từ Ngưng Viên đang ngồi bệt trên sàn, đưa tay gãi gãi đầu, gương mặt nhăn nhó chưa tỉnh ngủ hẳn.
Phù Dung thì ngồi ở trên ghế, thở phì phò vì tức giận.
Cô nhìn thấy người đến là bà Nghiêm thì càng thêm khó chịu hơn.
“Bác? Bác về khi nào vậy ạ?”
“À, lúc sáng ta với tiểu Niệm về, nhưng thấy hai đưa ngủ ngon quá nên không đánh thức”, Bà Nghiêm che miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy ý cười trêu chọc:
“Mà sao có phòng ngủ không vào? Hai đưa lại chen chúc nhau ngủ trên ghế thế này hả? Gu của giới trẻ bây giờ ngộ nghĩnh ghê á.”
“Không phải như bác nghĩ đâu ạ.”
Phù Dung vội vàng hét lớn lên, nhưng nói xong thì cô càng hối hận hơn.
Chết tiệt.
Cô thanh minh cái gì chứ? Chẳng phải càng nói càng chứng tỏ chột dạ sao?
“Rồi rồi, ta cũng có nghĩ gì đâu?”, Bà Nghiêm thấy bộ dáng của Phù Dung thì tưởng cô ngại, vội vàng xua tay rồi cười lớn:
“Mà hai đứa mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.
Ta với tiểm Niệm nấu ăn xong rồi này.”
Bà Nghiêm nói xong rồi rời đi vào nhà bếp với tiểu Niệm.
Ngay sau đó Phù Dung lại nghe thấy tiếng con gái cười vui vẻ, gương mặt của Phù Dung càng thêm đen thui.
Bà Nghiêm lại đi bêu xấu cô với tiểu Niệm rồi sao? Phù Dung cảm thấy bản thân mình thật là thảm mà.
Cô nhìn sang Từ Ngưng Viên đang còn ngơ ngác ở bên cạnh, dùng chân đạp mạnh vào người anh ta một cái.
Từ Ngưng Viên đang không hiểu chuyện gì thì bị đạp cho ngã lăn ra sàn.
Anh ôm ngực khó hiểu:
“Sao em lại đạp tôi?”
“Tôi không những đạp anh, mà còn muốn đạp chết anh đây này.
Tránh ra.”
Phù Dung giận dữ nói lớn, sau đó đứng dậy bỏ đi vào phòng của cô để lại Từ Ngưng Viên với gương mặt ngu ngốc.