+
Tần Thâm và Bạch Đồ kết hôn năm thứ tư, sinh đứa bé thứ hai.
Con trai lớn, Tần Dư Bạch.
Con trai thứ hai, Bạch Dư Tần.
Câu chuyện của cái tên này, có thể nghĩ.
Tần Thâm vốn muốn con trai thứ nhất theo họ Bạch Đồ, nhưng Bạch Đồ cố chấp không chịu, nói là nếu có duyên, đứa thứ hai sẽ mang họ cô.
Bạch Đồ nhớ rất rõ, lần đầu tiên Tần Thâm thấy con, khi ấy người đàn ông vốn canh giữ bên giường bệnh khóc đẫm nước mắt, thấy rồi lại càng khóc lợi hại hơn.
Ngày thường dáng vẻ "tôi rất lạnh lùng, rất lợi hại", thế nhưng nghe các y tá nói, lúc cô đang sinh con, vì là sinh nửa đêm nên anh mặc đồ ngủ, dép lê, cứ như vậy ngồi xổm bên ngoài phòng mổ, nghe tiếng thét của cô, khóc như mưa.
Khoảnh khắc Bạch Đồ từ trong phòng mổ đi ra, đã thấy mắt anh sưng đỏ, cô vươn tay, Tần Thâm ngồi xổm xuống, đeo dép bông vào trong chân mình.
Mặc dù mệt bở hơi tai, nhưng Bạch Đồ vẫn yếu ớt cười cười với anh, "Không cần sợ."
Cô hiểu anh, anh sợ hãi, sợ hãi...
Tần Thâm nghe vậy lại khóc, mẹ Tần không nhìn nổi đẩy anh ra.
Tần Thâm không chịu, đi theo phía sau Bạch Đồ, mãi đến khi đi vào phòng bệnh, lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Tần Thâm nhẹ nhàng vén mái tóc ướt mồ hôi của Bạch Đồ ra hai bên, cụp mắt, cặp mắt đào hoa sưng đỏ, có hơi cúi đầu, khẽ chạm vào đôi môi khô cằn của cô.
"Anh ở bên ngoài nghe thấy tiếng em." Anh khàn giọng nói, "Anh muốn vào, bác sĩ không cho." Anh tủi thân lại khóc.
Mắt Tần Thâm đỏ lên, phút chốc nước mắt rơi xuống, anh đưa tay lau đi.
Anh mở miệng, rũ mắt, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, bao bọc trong lòng bàn tay anh.
Tần Thâm khàn giọng, nhìn bộ dạng mệt mỏi này của cô, yết hầu lên xuống, chỉ còn lại tiếng khóc, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Bạch Đồ từ từ nở nụ cười, cô biết, Tần Thâm sợ, anh lo lắng, anh yêu cô, nên đã khóc.
Cô đều hiểu, trong phòng bệnh, nghĩ đến đều là gương mặt Tần Thâm, giống hệt như...
Những năm ấy, cô vừa nhớ tới anh sẽ có động lực vô hạn, giúp cô vượt qua đau khổ, dẫn dắt cô thấy ánh sáng.
Trong khoảnh khắc ấy, lại nhìn thấy Bạch An Chi, bà nói với cô, phải thật yêu Tần Thâm, bà rất vui, có bé cháu trai.
Cũng rất vui, Bạch Đồ sắp làm mẹ, Bạch An Chi đưa tay ra nắm chặt Bạch Đồ, Bạch An Chi cười.
Gương mặt bà vẫn xinh đẹp như trước đây, không còn cuộc sống tang thương, càng trở nên thanh nhã hơn.
Bà vẫn luôn rất thanh nhã, Bạch Đồ biết, tựa như khi bà hút xì gà, Bạch Đồ sẽ bị khí chất của bà hấp dẫn, mặc dù biết bà sẽ không cho mình sắc mặt tốt, nhưng cũng không chịu nổi sức hút, ló đầu ra quan sát.
Bạch An Chi cười nhạt, Bạch Đồ nghe thấy bà nói.
"A Đồ... mẹ rất vui, có người thay mẹ yêu con, con có gia đình tốt, có ba mẹ chồng tốt, ông bà nội yêu con, còn có một người vô cùng yêu con, Tần Thâm, quan trọng nhất là, bây giờ lại có một thiên thần nhỏ đến yêu con, mẹ rất vui mừng, điều duy nhất mẹ mong chờ, chính là con sống thật tốt, đây... là mong muốn của tất cả người làm ba mẹ trên khắp thế gian."
"Mẹ thật vui khi có áo bông nhỏ (1) là con, trong cuộc sống sau này, con cũng sẽ có thiên thần nhỏ, chúng sẽ yêu con, kính trọng con."
(1) Áo bông nhỏ (小棉袄): Hay "áo bông nhỏ tri kỉ" (贴心小棉袄), là ẩn dụ chỉ đứa con gái có quan hệ cực kì thân thiết với bố mẹ, vì con gái thường khá tinh tế, dịu dàng, săn sóc, tựa như chiếc áo bông mềm mại, thoải mái, ấm áp.
"Tin mẹ, sau khi có con, cũng phải yêu Tần Thâm nhiều hơn một chút, trong thế giới của nó, chỉ có con, đừng thấy nó đi lại trước mặt con cả ngày, nhưng mà, thật ra đó đều là biểu hiện nó yêu con, thằng bé yêu con hơn con tưởng, tin mẹ, mẹ yêu con."
Bạch Đồ nhìn người đàn ông khóc không nén được, anh sụt sịt, khó chịu...
"A Thâm..." Bạch Đồ khẽ gọi tên thân mật của anh.
Tóc Tần Thâm rối bời, nghe vậy ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, mũi có hơi đỏ.
Anh không nói nên lời, giống như có gì đó nghẹn ở cổ họng.
Bạch Đồ gật gật đầu, ra hiệu anh nhích lại gần mình.
Tần Thâm hiểu, nghiêng người tới gần cô, chống hai tay bên hai mắt cô, trán trìu mến tựa lên trán cô, nước mắt chảy xuống mặt cô, lại được anh nhẹ nhàng lau đi.
"Con của chúng ta, đến rồi, anh phải yêu con, giống như yêu em, được không?"
Tần Thâm nghe vậy vội vàng gật đầu, nhưng anh muốn nói, anh sẽ yêu con, chỉ là...
Anh càng yêu cô, yêu cô hơn.
Bạch Đồ chậm rãi cười, cô vươn tay, khẽ lau đi giọt nước mắt của anh.
Tần Thâm bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của anh trong tay cô, khàn giọng nói, "Đừng... sẽ lạnh, đến lúc đó thân thể không thoải mái."
Bạch Đồ nhắm mắt, cười hạnh phúc.
Anh đang lo lắng mình ở cữ đụng phải đồ lạnh, sẽ không thoải mái.
Chẳng bao lâu, lúc người trong nhà vây quanh, y tá bế em bé xuất hiện.
Bạch Đồ vui vẻ đẩy Tần Thâm ra, người nọ có phần không vui nhường chỗ.
Con xuất hiện trong tầm mắt của cô, trong nháy mắt Bạch Đồ chảy nước mắt, cậu bé từ từ nhắm mắt, tay nhỏ nắm chặt, trên tay còn có một cái vòng, trên đó viết "con của Bạch Đồ".
Bạch Đồ nhắm mắt, không dám nhìn tiếp, cô rất vui, phút chốc, nước mắt cô trào ra.
Ngay lúc này Tần Thâm nhanh chóng bước đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Ngoan, A Đồ ngoan, anh ở đây."
Bạch Đồ gật đầu trong lòng anh, nước mắt ướt áo ngủ của anh.
Mẹ Tần không quấy rầy hai người, ôm bé đến cái nôi.
Tần Thâm nghiêng đầu, hôn đầu cô một cái.
Sau khi cảm xúc Bạch Đồ ổn định một chút, nhỏ giọng hỏi, "A Thâm, anh đã nghĩ xong tên của con chưa?"
Tần Thâm không đáp mà hỏi lại, "Vợ đã nghĩ chưa?"
Bạch Đồ lắc đầu, làm sao cô cũng không nghĩ ra, cảm giác rất xoắn xuýt.
Tần Thâm cụp mắt, hôn nước mắt vương trên hàng mi của cô, "Anh nghĩ rồi, sẽ gọi là Bạch Dư Tần, anh và em ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa."
Bạch Đồ kinh ngạc, "Sao họ.."
Tần Thâm nhẹ nhàng lấy môi mình chạm môi cô, nói khẽ, "Đều như nhau, đều là con của chúng ta, chỉ cần em ở bên anh là được."
Cuối cùng Bạch Đồ cũng không đồng ý, Tần Thâm không thể làm gì, nghe Bạch Đồ đổi thành Tần Dư Bạch.
Lúc bé trai thứ hai ra đời, Tần Thâm đạt được mong muốn dùng Bạch Dư Tần.
Ngoài cửa sổ, trăng lên thật cao, trong bệnh viện là ánh đèn trắng dệt chiếu xuống sáng trưng.
Cô dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim kịch liệt của anh, giày vò gần hai giờ, đau đớn, rốt cuộc cũng biến mất đi một chút.
Cái ôm của anh, là chốn về của tâm hồn cô.
Mấy năm sau...
Sơn trang ngân hạnh.
Giữa sườn núi, trong biệt thự ba tầng rưỡi, tường sơn màu xanh da trời, hình vẽ bên trên đều là Doraemon màu xanh mập mạp.
Không lâu lắm, một người đàn ông từ lầu hai đi xuống, trong miệng nói.
"Các con nhanh lên, sẽ đến nhà trẻ muộn mất." Tần Thâm thu dọn ba lô của các con xong, vác hai cái ba lô Doraemon trên vai, một bên vai đeo một cái bình sữa nhỏ, trên tay cầm bài tập thủ công hôm qua con mang về.
Anh đứng ở đầu cầu thang, chờ hai bé con.
Lại một lát sau, hai bé con mặc áo ngủ hình khủng long, tóc bù xù, hai cặp mắt hoa đào híp lại, chân nhỏ ngắn nhảy nhót chạy, nghe vậy, nhào vào chân dài của Tần Thâm, tứ chi quấn lấy bắp chân anh.
Tần Thâm bất đắc dĩ cười cười, một chân treo một đứa, đi cũng không được, anh nở nụ cười, cất bình nước xong, vươn tay ôm lấy hai bé.
Mỗi tay một đứa.
Lúc ba người mới vừa chuẩn bị hun, Bạch Đồ từ lầu hai đi xuống,
Lập tức Tần Thâm thả con xuống, vừa đi vừa hỏi, "Sao thức dậy rồi? Không ngủ thêm một lúc?"
Tần Thâm bế cô, Bạch Đồ thuận thế vòng tay ôm cổ anh, nở nụ cười, "Tối qua trước khi đi ngủ, đồng ý hôm nay cùng anh đưa bọn nó đi học."
Tần Thâm ho khan, tối qua trước khi ngủ, anh rất vất vả dỗ hai đứa con ngủ, mới vừa chuẩn bị thân mật với Bạch Đồ một phen, bọn nhóc đã gõ cửa, "Mẹ ơi, ba ơi~"
Lúc ấy vai Bạch Đồ đã mướt mồ hôi, hai má đỏ ửng, ánh mắt mơ mơ màng màng, hai chân vẫn trên eo anh, nghe vậy giật mình, dọa cho Tần Thâm rên khẽ một tiếng.
Anh đè xuống, khàn giọng hỏi cô, "Sao thế? Không muốn nữa sao?" Vừa rồi suýt chút nữa đã gãy!
Cuối cùng tụi nhóc muốn vào, Bạch Đồ đành phải lấy ít điều kiện dụ hoặc, "Tụi con đi về ngủ, ngày mai mẹ đưa tụi con đi nhà trẻ được không?"
Bọn nhóc vui mừng đồng ý.
Tần Thâm cười gian, cúi người nói bên tai cô, "Xem ra đêm nay không chỉ anh muốn..."
Bạch Đồ xấu hổ nhéo anh, Tần Thâm cười khẽ, "Thỏa mãn em."
Tần Thâm bất đắc dĩ xoa xoa tóc bọn nhóc, "Tối qua mẹ con rất mệt, bọn con còn muốn mẹ đưa bọn con đi học, ba sẽ đau lòng đó."
Bọn nhóc chớp mắt, lông mi giống như Bạch Đồ, vừa dài vừa cong lên, mắt lại rất giống Tần Thâm, cặp mắt hoa đào điển hình.
Ngũ quan chính là Tần Thâm phiên bản thu nhỏ, cộng thêm ít của Bạch Đồ, dung hòa vào nhau.
Bạch Đồ giật giật Tần Thâm, khẽ nói, "Được rồi, không sao, đợi lát nữa anh cũng phải quay lại đón em, bây giờ cùng đi cũng giống nhau."
Sáng bình thường, anh rửa mặt súc miệng giúp bọn nhóc, sau đó mặc quần áo tử tế liền đưa bọn nhóc đi nhà trẻ, kế tiếp là về nhà, sau khi thu dọn đại bảo bối của mình xong, hai người lại cùng đến công ty.
Trong công ty Bạch Đồ đảm nhiệm vị trí phó tổng, ngày bình thường...
Ở trong văn phòng Tần Thâm, cho anh thưởng thức, thỉnh thoảng quá nhàm chán cũng sẽ tham dự một vài công việc của công ty, Tần Thâm tùy theo Bạch Đồ, chỉ là mỗi ngày đều phải ở bên cạnh mình là được rồi.
Bọn nhóc reo hò, "Mẹ ơi mẹ ơi, chúng ta đi thôi~"
Bạch Đồ dịu dàng cười, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm bọn nhóc vào lòng.
Sinh con xong dáng người Bạch Đồ càng ngày càng mảnh khảnh, cái này khiến Tần Thâm rất đau đầu!
Ăn thế nào cũng không mập, vì thế anh còn đặc biệt dẫn cô đi xem Trung y, sau khi bác sĩ bắt mạch xong, liếc mắt nhìn Tần Thâm, "Rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, khí huyết rất tốt."
Bạch Đồ còn muốn hôn con một cái, Tần Thâm đưa tay ra chặn lại.
Anh ở phía trên cô, giọng điệu lành lạnh, "Nụ hôn chào buổi sáng hôm nay... hình như vẫn chưa cho anh."
Bạch Đồ cười nhạo, đứng lên, "Được rồi được rồi." Cô nhón chân lên, Tần Thâm ôm eo cô qua, Bạch Đồ vốn muốn hôn mặt, Tần Thâm lại lấy một cái ba lô chặn ánh mắt của bọn nhóc lại, trực tiếp tới một nụ hôn lưỡi kiểu Pháp.
Cuối cùng mặt Bạch Đồ đỏ bừng, chờ sau khi Tần Thâm thay quần áo cho con xong, một nhà bốn miệng mới đi ra ngoài.
Một chiếc xe Land Rover màu đen chạy ra khỏi sơn trang.
Trên đường Tần Thâm lén nhìn Bạch Đồ, thấy mặt cô vẫn chưa hết ửng đỏ, càng cười vui hơn.
Bọn nhóc ngồi ở ghế sau, ngoan ngoãn ăn bánh bích quy do ba Tần Thâm tự tay làm ra, khẳng định thuần thiên nhiên bổ dưỡng.
Không ngọt, nhưng lại ăn rất ngon.
Bạch Đồ cũng rất thích, bọn nhóc một đứa cầm một cục, giọng mềm mại đáng yêu nói, "Ba mẹ, cho hai người."
Bạch Đồ nghiêng đầu, đưa tay nhận lấy, khẽ cười nói, "Cảm ơn con đã chia sẻ."
Tần Thâm dừng xe lại, quay đầu, đưa tay nhận lấy, cười nói, "Cảm ơn con đã chia sẻ~"
Bọn nhóc vui vẻ cười hì hì, "Con yêu ba mẹ."
Bạch Đồ ăn bánh bích quy xong, cầm lấy khăn giấy đặt bên cạnh bảng điều khiển, lau tay, nghe vậy, cười nói, "Mẹ cũng yêu bọn con, ba cũng yêu bọn con."
Bọn nhóc càng vui vẻ hơn, đúng lúc này Tần Thâm cúi người đến gần cô, ở bên tai cô khẽ nói, "Nhưng mà anh yêu em hơn."
Bạch Đồ đỏ mặt, lẳng lặng đánh anh một cái, lại cười hạnh phúc.
Anh nhìn cô chăm chú, còn định hôn, bọn nhóc lại nhìn điện thoại của Bạch Đồ, "Ba ơi, bị muộn rồi."
Tần Thâm híp híp mắt, vừa định thảo luận với bọn nhóc một chút, vào lúc ba muốn hôn mẹ, thì phải ngoan ngoãn.
Thế nhưng Bạch Đồ xấu hổ quay người, Tần Thâm đưa tay nhéo nhéo mặt của cô.
Bạch Đồ nhìn sang, Tần Thâm nháy mắt với cô cười cười, cảm giác này, khiến cô trở lại rất nhiều năm trước đây.
Khi ấy trẻ con, anh gương mặt giọng nói non nớt, cô mặt mày ngây ngô, tươi cười.
Bây giờ, đã kết hôn gần mười năm, hai người vẫn ngọt ngào như thuở đầu, Tần Thâm vẫn rất thích ăn giấm, ham m.uốn chiếm hữu cũng ngày càng to lớn.
Tần Thâm cho Bạch Đồ một ngôi nhà tốt đẹp, ngôi nhà hạnh phúc, ngôi nhà ấm áp.
Tần Thâm cho Bạch Đồ cảm giác an toàn lớn nhất, trong thế giới của anh, chỉ có cô, trong tim trong mắt, trong miệng trong linh hồn, tất cả đều là Bạch Đồ của anh.
Bạch Đồ đỏ mặt, bị Tần Thâm nhìn rất xấu hổ, duỗi tay cầm lấy điện thoại của anh, dựa lưng trên nệm, thuần thục đưa vân tay vào.
Màn hình khóa là tấm hình vui nhộn của một nhà bốn miệng, màn ảnh chính là cô và anh tự chụp, hai người cười rạng rỡ, trong mắt đều có sao trời, sao trời bên trong, duy nhất một người cư trú, chính là đối phương.
Bọn nhóc đi vào nhà trẻ, trên xe, Tần Thâm ôm Bạch Đồ, hôn cô thật nồng nàn.
Cuối cùng, cắn tai cô một cái, khàn khàn nói, "Về nhà được không?"
Bạch Đồ nghi hoặc, thấy Tần Thâm chớp mắt ra hiệu với cô, cô xấu hổ, Tần Thâm không đợi cô trả lời, lái xe về nhà.
Sơn trang ngân hạnh, phòng ngủ lầu hai.
Được tách thành ba căn phòng, lớn nhất vẫn là phòng ngủ của Tần Thâm và Bạch Đồ.
Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh, cuối cùng Tần Thâm đè lên người cô, thoải mái hôn cô.
Bạch Đồ cảm nhận được hơi nóng, cô nhớ tới một chuyện.
Tần Thâm đã buộc ga-rô (2), vào năm cô sinh em bé thứ hai xong.
(2) Dạng kiểu như thắt ống dẫn tinh.
Vì để cô không chịu khổ nữa, Tần Thâm tự mình chạy đi buộc ga-rô, sau này Bạch Đồ biết, trước tiên đã đỏ mắt.
Cô hiểu tình yêu của anh đối với mình, nên càng đau lòng hơn, lại càng yêu anh hơn.
"A Đồ... Một lần nữa được không?" Anh khàn giọng nói bên tai cô.
Bạch Đồ hoàn hồn, từ dưới nách anh duỗi tay ra vòng lấy lưng anh, thỏa mãn anh, "Được."
Tần Thâm rất vui vẻ, lăn qua lăn lại là ba lần, cuối cùng lúc ôm Bạch Đồ từ phòng tắm ra, cô đã mệt ngủ thiếp đi.
Tần Thâm cười nhạt, ôm cô cùng nhau nằm trên giường, cụp mắt, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô một cái.
Bạch Đồ nằm sấp lên người anh, dụi dụi ngực anh, Tần Thâm càng ôm cô chặt hơn.
Cuối cùng nhẹ giọng thì thầm bên tai cô, "Ngân hạnh lá vàng rồi, chiều đưa em đi ngân hạnh đại đạo xem, chịu không?"
Bạch Đồ mơ mơ màng màng gật đầu, Tần Thâm cong môi, cây ngân hạnh ngoài cửa sổ, cành lá tươi tốt, chóp lá đã vàng.
Đúng vào mùa này, anh và cô gặp nhau, bên dưới tán cây ngân hạnh hơi ngả vàng, lần đầu tiên người trong lòng gọi anh là,
Anh Thâm.
Gió nhẹ thổi qua, người trong nhà, thân mật, ấm áp dựa sát vào nhau, mặt đối mặt, trong lòng mỗi người không hề có bí mật, vì đối phương, là người yêu nhất, là người mà bất cứ lúc nào, chỉ cần nhớ tới cô ấy / anh ấy, bạn sẽ, mỉm cười hạnh phúc.
Thời gian vừa vặn, anh không phụ em.
Ánh nắng gió nhẹ, tim hướng về em.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai một chương phiên ngoại, sẽ kết thúc ~
Cám ơn mọi người đã ủng hộ, hi vọng sau này cũng có thể cùng mọi người đi tiếp.
Yêu mọi người ~
Hết chương 89.