Lúc này, tôi phát hiện ra nín thở cũng là một nghệ thuật. Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, tôi giật mình nhìn xuống điện thoại trên tay mình rồi thở phào một tiếng, cũng may không phải điện thoại của tôi. Ngay lúc đó, giọng một người đàn ông vang lên:
- Này cô có phải người nhà bệnh nhân phòng yêu cầu số 1 không?
Sau đó tôi nghe tiếng mẹ tôi nói:
- Dạ đúng rồi bác sĩ.
- Đi theo tôi để lấy đơn thuốc nhé.
- Dạ. Mà bác sĩ…
- Sao thế?
- Vừa điện thoại bác sĩ đổ chuông à?
- Đúng rồi. Có việc gì không?
- À không có gì. Cảm ơn bác sĩ.
Sau khi mẹ tôi với vị bác sĩ kia đi khỏi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà bước đi. Tâm trạng lúc này của tôi rất khó diễn tả, không biết mình nên khóc hay nên cười, chỉ biết đầu óc tôi đã trống rỗng vô hồn.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới có thể trấn tĩnh hơn, dần khai thông được đầu óc mà bước vào phòng cái Hoa. Vừa nhìn thấy tôi, cái Hoa đã hỏi:
- Ê mày đi lấy đơn thuốc mà sao bác sĩ vừa sang gọi lần nữa đó. Rồi đơn thuốc đâu?
- Thôi chết rồi, tao quên mất.
- Con lạy mẹ. Thế mày vừa đi đâu về?
- Tao…
Tôi định để cho cái Hoa nghe về những chuyện mình vừa nghe thấy, nhưng rồi lại thôi vì cũng chưa phải lúc. Tôi thở dài nói:
- Tao đau bụng nên đi vệ sinh.
- Ờ. Thế đi lấy đơn thuốc giúp tao rồi về với cu Chin đi.
- Ok, tao biết rồi.
Trên đường về, đầu tôi bắt đầu hiện lên những câu hỏi. Thư là con của mẹ tôi vậy tôi là con của ai…? Mọi người thường bảo tôi giống chị Diệp…vậy liệu có phải tôi là con gái cô Loan? Lại nhớ đến bữa ăn cùng bà hôm trước, bà từng nói chồng cô Loan cũng không ăn được cá hồi giống tôi. Hơn nữa, tôi và Thư lại cùng chung ngày sinh nhật, cùng tuổi nữa. Nghĩ đến đây, tim tôi bất giác nhói lên, không lẽ là bị tráo đổi? Thế rồi suy nghĩ ấy lại rất nhanh chóng tan biến vì tôi không dám hi vọng trước khi chắc chắn điều gì cả. Tôi quê Phú Thọ, mà cô Loan ở Hà Nội. Làm sao lại có trường hợp đó xảy ra chứ? Tôi nhớ mẹ tôi còn bảo ngày xưa sinh tôi rơi ở bụi chuối cơ mà.
Rồi bất giác tôi rùng mình khi nhớ lời Thư nói phải làm mọi cách không cho bà tỉnh lại. Lẽ nào bà cũng đã biết bí mật của Thư nên hai người đó mới tìm cách bịt đầu mối? U là trời, nghĩ đến đây tôi không thể ngồi vững được nữa.
Cứ như thế, cho tới khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà. Quân lúc này cũng từ trong nhà bước ra, vừa thấy tôi anh đã kéo tôi ôm chặt vào lòng mình, run run nói:
- Em làm gì mà anh liên lạc cho em không được?
- Em…em vừa tới viện về.
- Em tới viện? Người ngợm em làm sao mà phải tới viện? Hay em thấy không khỏe chỗ nào?
Quân bắt đầu cúi xuống nhìn khắp người tôi với gương mặt vô cùng lo lắng. Tôi cười nhẹ nhìn anh:
- Em không sao. Em vừa đi thăm cái Hoa về, nó đang nằm viện.
Quân thở phào nhẹ nhõm gật đầu:
- Vậy thì tốt rồi. Mình vào trong nhà.
- Cu Chin đâu anh?
- Con ăn cháo xong rồi ngủ rồi.
- Thế anh không phải đến công ty à?
- Anh gọi cho em không được nên anh phải về nhà tìm em.
- Anh sợ ai bắt cóc em à? ( tôi bật cười hỏi lại)
- Sợ chứ. Một lần để tuột mất vợ rồi nên giờ sợ đến già.
Tôi mỉm cười nhìn Quân, ngập ngừng suy nghĩ một hồi có nên nói cho Quân biết những gì mình vừa nghe thấy không. Cuối cùng, tôi quyết định nói cho anh nghe tất cả. 
Ngay cả Quân khi nghe xong chuyện này cũng như không thể tin nổi. Anh kinh ngạc hỏi lại:
- Em chắc chứ?
- Em nghe rất rõ. Nên Quân à, em muốn anh bảo vệ bà.
- Được rồi, anh biết rồi.
Sau đó anh nhìn tôi, từ từ lên tiếng:
- không biết em có nghĩ giống anh không? Nhưng nếu em không phải con gái mẹ em thì anh nghĩ em là con gái cô Loan.
- Em không biết nữa. Trước mắt chưa chắc chắn nên em muốn làm xét nghiệm ADN với mẹ em. Anh giúp em nhé.
Quân gật đầu nhìn tôi. Sáng hôm sau, tôi không biết anh bằng cách nào mà lấy được tóc của mẹ tôi rồi đưa cho tôi:
- Tóc của mẹ em đấy.
Tôi nhìn mấy sợi tóc trong túi ni lông màu trắng mà lòng nổi lên hồi chua xót. Tôi chẳng nghĩ cuộc đời mình lại như một thước phim vừa hài vừa bi đát như vậy. Những hình ảnh ngày nhỏ của tôi bắt đầu hiện về. Tuổi thơ vốn chẳng có kỷ niệm nào đáng nhớ bằng những trận đòn roi thường xuyên của mẹ. Trời mưa mẹ cũng đánh, trời nắng mẹ cũng đánh, mẹ vui thì mẹ chửi, không vui thì mẹ đánh. Tôi nhớ lần đánh đau nhất là tôi từng làm ngã thằng Tý khiến nó bị xây xát một chút ở bàn chân, thế nhưng mẹ lại đánh tôi đau đến cả tuần trời không lành vết thương.
Một câu hỏi “ vì sao mẹ lại nghiệt ngã với tôi như vậy” chắc có lẽ sắp có câu trả lời. Tôi giựt mấy sợi tóc của mình rồi cầm mẫu tóc của mẹ, trực tiếp đi tới trung tâm xét nghiệm ADN.
Trung tâm này Quân quen biết rất nhiều và cũng đã từng tài trợ máy móc cho họ nên khi chúng tôi đến rất được ưu tiên.
Bác sĩ cầm mẫu tóc của tôi và mẹ mang đi, Quân nói:
- Xét nghiệm nhanh giúp tôi.
- Dạ vâng. Sau 4h là có kết quả.
Trong thời gian chờ đợi, Quân dẫn tôi đi ăn. Mà lòng tôi lúc này nóng như lửa đốt cộng với mệt mỏi nên ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng. Quân thấy vậy lại động viên:
- Em quên là em đang là một bà mẹ bỉm điểm cho con bú à? Em không ăn thì em lấy đâu sữa cho con ti? Lấy đâu sức khỏe mà chăm con.
- Quân à…em hồi hộp quá anh.
- Nghe anh, ăn đi một chút. Mọi việc cứ thuận theo thiên ý.
- Nếu như em không phải con ruột của mẹ thật thì sao?
- Vậy thì càng tốt. Vì ít ra em không có một bà mẹ tồi như vậy. Hơn 20 năm qua em chịu đủ thiệt thòi rồi.
Tôi thở dài gật đầu rồi cúi xuống ăn một miếng bò bít tết. Mấy ngày nay vì mải lo công chuyện mà tôi lơ là cu Chin quá. Cũng may trộm vía con cũng ăn ngoan ngủ ngon, không thì tôi lại trách bản thân mình.
Rồi sau 4 giờ đồng hồ chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng gọi cho Quân thông báo đã có kết quả. Tôi và anh lúc đó đang ở cách trung tâm một đoạn không xa nên 10 phút sau chúng tôi có mặt.
Bác sĩ nhìn tôi, hỏi:
- Cô là Hoàng Ái Vân làm xét nghiệm ADN xác định huyết thống với bà Nguyễn Thị Chung. Chúng tôi nhận mẫu 8h ngày 12/09 và có kết quả vào 12h15p cùng ngày. Đây là kết quả.
Tôi nhận lấy kết quả trong phong bao màu vàng. Thế rồi, toàn thân tôi cứng đờ khi nhìn thấy dòng
chữ in đậm cuối dòng: “ KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG MẸ - CON”.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng mà khi tận mắt đọc những dòng chữ này khiến trời đất quanh tôi như tối sầm lại. Tôi run run lùi lại đằng sau vài bước. Nếu như lúc đó không có Quân thì chắc có lẽ tôi đã ngã khuỵ xuống đất rồi. Tôi chậm rãi lên tiếng hỏi bác sĩ:
- Kết quả chính xác bao nhiêu phần trăm ạ?
- Cô yên tâm, kết quả này gần như là tuyệt đối rồi. Đúng đến 99,99%.
Tôi gật đầu cảm ơn bác sĩ. Sau đó Quân đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Cả người tôi như chết lặng, rõ ràng đây cũng là kết quả tôi mong muốn nhưng mà sao tôi lại thấy đau lòng đến thế. Mẹ không yêu thương tôi, nhưng người với người sống với nhau suốt thời gian dài như vậy thì ít nhiều vẫn có tình cảm. Vô thức, giọt nước mắt trong tôi cũng theo đó mà chảy dài xuống hai má. Quân lặng lẽ để tôi tựa vai mình, anh để yên cho tôi khóc, nước mắt tôi rơi xuống thấm đẫm một góc trên vai anh. Mãi sau cùng anh mới hỏi:
- Em khóc xong chưa? Khóc nhiều hết nước mắt đó.
- Em phải làm sao đây Quân? Bà ấy không phải mẹ em.
- Vậy thì em phải đi tìm mẹ mình.
Nghe Quân nói thế tôi ngồi thẳng lưng dậy nhìn anh, tôi lắp bắp hỏi:
- Mẹ em???
- Ừm, mẹ ruột của em. Em có cần mẫu xét nghiệm nữa không?
- Ý anh là em làm xét nghiệm với cô Loan.
Quân gật đầu. Tôi chần chừ một hồi rồi đồng ý, dù sao cũng chỉ có cách đó mới giải đáp hết những thắc mắc trong lòng tôi bây giờ. Tôi hỏi Quân:
- Nhưng làm sao em lấy được mẫu tóc của cô Loan?
- Yên tâm, anh có cách.
Quân nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi. Chiều đó tôi gọi điện về cho bố mình dưới quê, tôi hỏi ông:
- Bố, bố có biết ngày xưa mẹ sinh con ra như thế nào không?
- Sao tự nhiên con hỏi vậy?
- À, mẹ cứ bảo sinh con ở bụi chuối làm con tủi thân quá.
- Bố nhớ là lúc đó bố đang đi phụ hồ trên Hà Nội. Mẹ mày lúc đó ở nhà chẳng biết nghe ở đâu cái tin bố có vợ bé trên này nên vác theo cả cái bụng bầu lên trên này tìm bố. Không biết đi giữa đường bị tai nạn sao mà sinh thiếu tháng, lúc bố tới thì đã sinh xong rồi. Bố vẫn nhớ như in lúc đón mày, nhìn mày kháu khỉnh lắm. Bác sĩ còn bảo nhìn thế này ai bảo thiếu tháng cơ mà.
Nghe bố nói mà cổ họng tôi nghẹn lại, sự suy đoán trong lòng tôi lại càng chắc chắn hơn. Người ta nói” cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, liệu đây có phải là lúc phơi bày mọi bí mật?
- Vân…còn ở đó không?
Nghe tiếng bố vang lên, tôi hơi giật mình, chầm chậm nói:
- Tức là con được sinh ra trên Hà Nội đúng không bố?
- Ừ.
- Bố có nhớ lúc đó có ai trong phòng sinh cùng mẹ không?
- Bố không biết, lúc đến thì mẹ mày đã sinh xong mày rồi. Mà hình như có một nhà giàu nữa.
- Dạ vâng. Bố khỏe không ạ?
- Dạo này bố bỏ rượu rồi nên người khỏe hơn trước.
- Vậy thì tốt rồi. Bố chịu khó ăn uống vào nhé. Tiền hôm trước con gửi bố tiêu hết chưa?
- Chưa, bố có tiêu gì nhiều đâu. Không phải lo cho bố.
- Dạ vâng. Bố nghỉ ngơi đi, con cho cháu ăn đã.
- Ừm.
Tắt điện thoại, từ mũi một cảm giác cay xè bỗng lan tỏa khắp người tôi. Tôi nằm suy nghĩ mãi, nếu ngày mai nhận kết quả tôi là con của cô Loan thì sẽ ra sao nhỉ? Lúc đó tôi và cô sẽ đối diện như thế nào? Nghĩ đến những hành động của cô khi bảo vệ Thư, tự nhiên tôi lại có chút ghen tị với Thư. Ghen tị vì suốt hơn hai mươi năm nay Thư được sống trong tình yêu thương của một gia đình đúng nghĩa. Thư đối với cô Loan như một viên ngọc châu quý giá. Còn bà ta thì sao? Bà ấy đối xử với tôi còn tàn nhẫn hơn dì ghẻ con chồng.
Cho đến khi tôi nhận được kết quả xét nghiệm ADN của tôi và cô Loan xác định “ CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG MẸ - CON” tôi đã bật khóc nức nở. Tôi tự hỏi tôi là con gái mẹ rồi thì mẹ thương tôi hay thương Thư?
Ngay lúc đó, tôi muốn chạy đi tìm mẹ ruột của mình, muốn xác nhận quan hệ của tôi và bà. Dù bà có tin hay không nhưng tôi vẫn muốn chạy đến gặp bà, nói cho bà biết rằng:
- Mẹ ơi…con mới là con gái ruột của mẹ!
Tôi vội vã bảo Quân lái xe cho mình đến nhà bà. Lúc tôi tới bà không có nhà, nhìn mấy bức ảnh gia đình treo trên tường mà tôi lại thấy chạnh lòng. Trong lúc tôi còn đang mải ngắm nghía thì một giọng nói vang lên:
- Các người tới đây làm gì?
Tôi quay người lại theo giọng nói, mẹ của mình ngay ở trước mặt mình nhưng khoảng cách cứ như xa ngàn cây số. Cổ họng tôi nghẹn đắng lại mãi mới thốt lên lời:
- Mẹ…
- Cô vừa gọi tôi là gì cơ?
- Mẹ…mẹ là mẹ của con.
- Không. Sao tôi có thể là mẹ cô được?
Tôi đưa tờ giấy kết quả cho bà xem. Thế nhưng xem xong mọi thứ không như tôi nghĩ. Bà nhìn tôi, lạnh lùng nói:
- Vậy thì đã sao? Cuộc đời tôi chỉ có mình cái Thư làm con. Tôi không chấp nhận cô làm con mình, đừng có mơ!
Nghe xong câu nói đó, tôi như bị rơi xuống hố sâu vạn trượng. Tôi nở nụ cười bi ai, ngay cả mẹ cũng không cần mình sao…? Vân ơi là Vân…số mày cũng chẳng ra đếch gì!