↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Khi ngón tay đụng vào hột le, huyệt thịt bất chợt thít chặt lại khiến Khổng Hoa Đình liên tục hít khí. Tư vị thống khoái không biết phát tiết nơi nào, hắn đành phải dùng sức xoa nắn viên đậu nhỏ kia, "Sao không được chạm, lúc ta sờ hột le, huyệt nhỏ của nàng muốn bấm gãy ta luôn. Ngày hôm qua khi bọn họ mút nó, cảnh nàng phun nước rất đẹp, chẳng lẽ ta làm nàng không thoải mái?"
"Đừng mà... Thoải mái quá... A a... A a... Ca ca tốt... Tiểu âm hộ không chịu nổi."
Tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng theo động tác hắn phập phồng lên xuống, cơ thể quyến rũ nằm trong ngực hắn bị đâm cho xóc nảy. Khoái cảm làm người khác ý loạn tình mê không ngừng lên men, mọi điểm mẫn cảm trong bướm nhỏ đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Tiểu huyệt non mềm mới đây mà đã tràn lan dâm thuỷ, xương cốt tao lãng đều bị cự vật to lớn kéo ra ngoài.
Hai luồng vú bự không ngừng cọ xát ở mép bàn, núm vú bị cọ vừa căng vừa cứng, Cam Nhu cảm thấy dáng vẻ của nàng bây giờ vô cùng dâm đãng, mặt đỏ bừng e thẹn, nhưng cơ thể lại khát vọng càng nhiều thêm.
Rèm cửa của doanh trướng bỗng dưng bị vén lên, nam nhân có đôi mắt đào hoa vừa đi lúc nãy đã quay trở lại.
Hắn tiến lại trước bàn, không chút kiêng nể nhìn chằm chằm bộ dạng bị thao sướng của Cam Nhu, còn chưa kịp nhìn kĩ đã nghe thấy Khổng Hoa Đình trầm giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Phó tướng đã ở đây, sao ta có thể lười nhác được!?" Hắn lại hỏi Cam Nhu, "Hôm qua chúng ta đã gặp nhau rồi, không biết Nhu Nhi có còn nhớ ta không?"
Hôm qua có nhiều người sờ cơ thể nàng, liếm vú nàng, mút bướm nhỏ của nàng như vậy, khi đó đầu óc nàng vô cùng choáng váng, làm sao có thể nhớ rõ hắn là ai?
Cam Nhu lắc đầu, chịu đựng sự sung sướng không thể kể siết rên rỉ nói: "Xin lỗi... Ta... A a... Ta không nhớ nổi..."
Nàng không tập trung khiến Khổng Hoa Đình bất mãn, đầu ngón tay nhanh chóng nghiền nát hột le, cự thú vừa mạnh vừa tàn nhẫn thọc vào huyệt nhỏ, nơi giao hợp không ngừng vang lên tiếng nước bạch bạch, nước xuân và tinh dịch đều bị đâm trở thành bọt mép, tí tách rơi trên mặt đất.
"Hắn là Võ Tử Bình, chưởng quản khu quân nhu của đại doanh U Châu, lát nữa hắn sẽ giúp nàng làm thêm mấy bộ y phục mới."
Khổng Hoa Đình hung ác cắm vào huyệt nhỏ, sau đó mở miệng cắn lấy vành tai như ngọc, khi hắn nói chuyện hơi thở khẽ phả vào tai nàng, khiến đầu óc nàng tê tê dại dại rối thành một nùi.
Nàng cảm thấy thú vị, ưỡn ngực xoắn eo khiến cho huyệt nhỏ mút chặt lấy củ khoai lớn, mông nhỏ vặn vẹo khát cầu hắn đâm sâu hơn chút nữa. Nàng dâm đãng không muốn ngừng lại, nhưng Khổng Hoa Đình lại nhớ đến cơ thể mảnh mai của nàng, trong lúc thao nàng nhìn về phía Võ Tử Bình nói: "Ngươi còn đứng đó làm gì, nếu rảnh thì gắp chút đồ ăn đút nàng vài miếng."
Võ Tử Bình vui vẻ đồng ý, cầm đũa từng chút từng chút đút nàng ăn cơm, huyệt mềm còn đang cắm một củ khoai nóng to lớn, Cam Nhu ăn được hai đũa đã kêu một tiếng. Việc này so với việc chỉ nằm im chịu thao còn mắc cỡ hơn nhiều, cũng may nàng ăn ít, vừa ăn một chút đã no rồi, bằng không không biết sẽ bị bọn họ bắt nạt thành bộ dạng gì.
Thấy nàng ăn no, Võ Tử Bình đổi một đôi đũa sạch sẽ khác kẹp lấy núm vú nàng, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười: "Hửm, quả anh đào đến từ nơi nào, vừa non mềm lại căng tràn, không biết mùi vị như thế nào đây!?"
Cam Nhu mới vừa bị phá thân vào ngày hôm qua, đâu chịu nổi thủ đoạn trêu chọc của hắn, ánh mắt mềm mại kêu lên: "A a... Ca ca làm ta ngứa quá... Chàng mau tới... ăn vú của ta..."
Võ Tử Bình mút liếm một bên vú to, sự ngứa ngáy trong cơ thể Cam Nhu được giảm bớt, nàng dâm đãng kêu lên: "Ưm... Thoải mái lắm... Dùng sức chút nữa... Mút vú ta mạnh lên..."
Dáng vẻ phóng đãng của Cam Nhu khiến mắt hai nam nhân đỏ bừng, Khổng Hoa Đình liều mạng thao nàng, còn Võ Tử Bình thì thay phiên mút liếm hai hạt đậu đỏ trên ngực. Bướm nhỏ gắt gao kẹp chặt cự vật, dâm thuỷ dính dấp khắp người, núm vú cũng bị Võ Tử Bình mút đến sưng đỏ, một trận khoái cảm tiêu hồn thực cốt ầm ầm kéo đến.
Tiếng ngâm hệt như mèo kêu vang lên, tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng. Cam Nhu không rõ bị bọn họ lăn lộn bao lâu, chỉ nhớ khi huyệt nhỏ phun trào hai lần âm tinh nàng cuối cùng cũng hôn mê. Lúc ý thức không rõ ràng, nàng mơ màng nghe Khổng Hoa Đình dặn dò: "Nàng mệt lắm rồi, ngươi đừng phá nàng nữa, để nàng ngủ một giấc đã, khi nào nàng tỉnh dậy thì dắt nàng đi may quần áo."