Nếu nói còn có thể tìm được niềm vui gì đó trong cuộc sống tẻ nhạt, vậy e rằng cũng chỉ có Tả Nhan.
Trước kia Du An Lý đã cảm thấy như vậy.
Trước khi về nước, cô đã chuẩn bị sẵn sàng “đối mặt với một người xa lạ”, thời điểm lần đầu trở về cũng đã cảm thấy mờ mịt, thậm chí còn hoài nghi phương thức của mình có thực sự hữu dụng hay không.
Nhưng Tả Nhan không cho cô quá nhiều thời gian như vậy.
Du An Lý không biết nên khen nàng “trước sau như một”, hay là nên dạy nàng “muốn giả vờ thì nên giả vờ giống một chút, đừng lộ nhanh như vậy.”
Tóm lại, tình thế có thể phát triển nhanh là vượt quá mong đợi của cô, Tả Nhan không thể chống lại.
Trên đường trở về, Du An Lý không nói một lời mặc kệ nàng giận dỗi, thậm chí còn rất có hứng thú tùy tay --- đặt cược lúc này nàng có thể nhịn được bao lâu mới bùng nổ.
Không nghĩ tới người này học thông minh, không chỉ nhịn nổi một đường, về đến nhà còn tiêu hết khí. Có thể thấy được kinh nghiệm xã giao mấy năm nay không phải là không có tiến bộ, ít nhất lực nhẫn nại cũng tăng lên một chút.
- -- cũng chỉ là một chút thôi.
Mặc dù xem từ góc độ toàn diện, học thông minh là chuyện tốt, có thể an toàn tồn tại trong xã hội đầy cạm bẫy, tránh ăn quá nhiều thua lỗ không đáng có.
Nhưng Du An Lý trở về không phải vì nhìn nàng nén giận ở bên cạnh mình.
Cũng không phải thật sự vì để nàng học thông minh, gây ra những phương pháp tra tấn kia lên trên người nàng.
Đương nhiên, muốn có được vui sướng trong quá trình này là sự thật không thể chối cãi, Du An Lý chưa bao giờ phủ nhận, dù sao cô cũng đã từng hưởng thụ quá trình như vậy rồi.
Chỉ là so với vui sướng nhỏ nhoi mà người khác không thể hiểu nổi này, điều mà Du An Lý càng muốn hơn chính là một Tả Nhan nguyên nước nguyên vị.
Nuông chiều lại tùy hứng, đơn thuần đến có chút ngốc, tính tình bướng bỉnh, tính khí đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một viên kẹo là có thể dỗ dành --- cô gái của cô.
Ở tuổi 23, Du An Lý rất lo lắng Tả Nhan như vậy.
Dù lúc đó cô biết đoạn quan hệ này là ăn bữa hôm lo bữa mai, khả năng cao không thể tồn tại cái gì gọi là tiếp tục phát triển.
Ai có thể thực sự tin vào lời hứa của một cô gái mười tám tuổi đây? Người trưởng thành có chút đầu óc đều sẽ không tiếp thu một đoạn quan hệ như vậy, bởi vì không nghiêm túc là một loại không có trách nhiệm, chính xác mà nói chính là rõ đầu rõ đuôi mà còn ngu xuẩn.
Trước hai mươi hai năm nhân sinh, Du An Lý vẫn luôn tự nhận mình là người thông minh, có thể đối phó được nam nhân trung niên có tâm tư dơ bẩn, cũng trị được nữ nhân trung niên cay nghiệt, đều có kinh nghiệm dùng vũ khí có lực sát thương lớn đối phó với hài tử.
Nhưng cô lại vì một ngốc tử như Tả Nhan mà rơi vào bi thảm trước nay chưa từng có.
Cô không chỉ dung túng khởi đầu đoạn quan hệ này, mà thậm chí trong quá trình hưởng thụ còn bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch cho tương lai.
Trong tương lai này, có thể không có trường đại học quốc tế hàng đầu, cũng có thể không có tổ chức tài chính danh giá nhất ở Wall Street, thậm chí có thể không có bầu trời xanh tự do đủ để chứa cô.
Cũng chỉ có một ngốc tử, ham ăn biếng làm không có chí tiến thủ, không có kế hoạch cho nhân sinh, lại thích việc gì cũng trong ba phút.
Nếu Du An Lý vẫn còn ở đó, nhất định sẽ cảm thấy cuối cùng mình đã phát điên.
Trong gia đình có hai kẻ điên, cũng không biết có phải là một loại “hiện tượng lây truyền từ người sang người” hay không.
Lúc đó, không phải Du An Lý không nhìn thấy hiện thực, cũng không phải lạc quan mù quáng, đúng hơn là chỉ đơn giản là bi quan.
Ngay cả khi cô dành đủ nhiều tâm tư để dẫn đường Tả Nhan, cho dù đó là học tập hay kiến thức đạo lý khác, một bên vừa kiềm chế lo lắng, một bên khống chế chừng mực, tránh đốt cháy giai đoạn.
Nhưng trên thực tế, cô biết rõ những gì mình đã làm có thể không có ý nghĩa.
Chỉ là Du An Lý không bao giờ thích trốn tránh khó khăn, bởi vì đây là gián tiếp thừa nhận mình vô năng.
Cho nên, cô không ngừng tìm kiếm giải pháp, tiếp tục chuẩn bị những gì cô có thể làm, sau đó chờ đợi Tả Nhan có thể sẽ trưởng thành nhanh một chút dưới nỗ lực của cô.
Loại “chờ đợi” này không có nhiều hy vọng, không bằng nói là bất lực không còn lựa chọn nào khác.
Đáng tiếc, hy vọng của cô đã chứng minh cuối cùng cô sẽ thất vọng.
Nhưng mà, cảnh đời đổi dời, trải qua mấy lần trắc trở, cuối cùng Du An lý 30 tuổi cũng nhận được tư liệu do thám tử tư gửi đến, thất vọng của cô lên đến tột đỉnh.
Thậm chí còn tệ hơn trước kia.
Du An Lý không thể chấp nhận những thứ cô muốn nhìn thấy nhất, lại được trình bày theo cách này.
Nếu cuối cùng mọi chuyện biến thành như vậy, chi bằng ngay từ đầu không nên làm bất kỳ thay đổi nào.
Loại ý tưởng này vốn đã không hợp lý, Du An Lý cũng hiểu rõ, nhưng “hiểu” và “không chấp nhận” của cô không có mâu thuẫn.
Đây là cô gái của cô, người cô đã dạy dỗ, nuôi dưỡng, trong ngoài đều đã từng thuộc về cô.
Sao lại có thể không có sự cho phép của cô liền biến thành bộ dáng hiện tại?
Lúc trước người đứng ở điểm cao nhất đạo đức chỉ trích cô đạo đức bại hoại, tại sao lại mặc kệ con của mình biến thành một cái xác không hồn đây?
Du An Lý nhìn tư liệu, bình tĩnh nghĩ: Nếu sớm biết sẽ như vậy, còn không bằng đoạt lấy ngay từ đầu.
- -- Các ngươi không dưỡng, vậy cho ta đi.
Lúc này đây đừng lại trách ta “vi phạm đạo đức“.
Nước trong bồn tắm lắc lư lay động, vây lấy cơ thể cô.
Khi Tả Nhan trộm nhìn lần thứ tám, bọt trên đầu nàng đã được rửa sạch một lúc, nhưng nàng vẫn không chịu bước ra khỏi vòi hoa sen.
Rõ ràng trước kia không phải chưa từng tắm chung với Du An Lý, ngay cả suối nước nóng đều cùng tắm chung, bồn tắm nơi này cũng bị khuấy động, nhưng trong lòng Tả Nhan vẫn cảm thấy quá ngượng ngùng.
Có thể là bởi vì đây là lần đầu tiên hai người đơn thuần tắm chung, mà không phải dựa vào danh nghĩa tắm chung mà làm những chuyện kia.
Sau khi Tả Nhan rửa sạch bọt trên người, nàng liếc trộm người đang tắm trong bồn lần thứ 9. Cuối cùng, không nhịn được hỏi: “Chị gội đầu chưa?”
Du An Lý nhắm mắt lại, thần thái thả lỏng ngâm mình trong bồn tắm, giống như mỹ nhân đang ngủ trong quảng cáo bồn tắm.
- -- Mặc dù không có quảng cáo nào sẽ xuất hiện cảnh sống động như vậy.
Cô thậm chí còn không mở mắt ra, trả lời “Chưa.”
Tả Nhan lập tức cầm vòi sen đi tới, có chút lấy lòng hỏi: “Nếu không, tôi gội giúp chị?”
Du An Lý không nói gì, phản ứng cũng rất bình đạm, Tả Nhan nhận được ngầm đồng ý, đưa tay chạm vào mái tóc ướt của cô, bắt đầu hết lòng phục vụ vị lãnh đạo.
Mái tóc dài xoăn đen nhánh này được dưỡng rất tốt, đen bóng không hề bị khô sơ sau khi uốn mà ngược lại là rất mềm mại.
Hơn nữa ---
Lượng tóc cũng thật nhiều a.
Tả Nhan “chậc chậc” hai lần, một tay cầm vòi hoa sen, tay kia xoa đầu cô, hệt như tiểu muội gội đầu chuyên nghiệp.
Du An Lý hưởng thụ phục vụ của nàng, vẫn không quên nói móc nàng một câu: “Dạo này tóc em rụng nhiều sao?”
Thật phiền người.
Tả Nhan trừng mắt nhìn vần trán đầy đặn mịn màng của cô, thiếu chút nữa liền nghĩ cho cô một viên đạn vào đầu.
Nhưng có một điều cần nói là, từ khi Du An Lý chuyển đến đây, hầu như nàng không có cơ hội thức khuya chơi game, cho nên lượng tóc rụng hai ngày nay tựa hồ cũng ít đi một chút.
Hơn nữa, nàng mới hạ quyết tâm muốn “Nằm gai nếm mật”, sao có thể phá công nhanh như vậy?
Tả Nhan điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhẹ giọng đáp: “Rụng không nhiều, chị xem gần đây tôi làm việc nghỉ ngơi đều có quy luật a, ăn cơm cũng là chị ăn cái gì tôi liền ăn cái đó, rất lành mạnh.”
Nàng lựa chọn quên đi bữa ăn lẩu kia.
Du An Lý từ trong bồn tắm ngồi dậy, Tả Nhan vẫn đang xoa đầu cô --- đã biến thành xoa chơi, thấy cô đột ngột đứng dậy còn tưởng lại chọc giận cô, đang muốn tiến lại gần hống một chút liền nghe cô nói, “Em không lạnh sao?”
Tả Nhan cầm vòi hoa sen, nước ấm không ngừng dội vào người, xác thực không quá lạnh.
Nhưng khi lời nói tới bên miệng, bỗng nhiên linh quang vừa hiện liền trả lời “Có chút lạnh.”
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng nói: “Vào đi, đừng để bị cảm.”
Tả Nhan lập tức đứng dậy bước vào bồn tắm, dính sát sau lưng cô ngồi xuống.
Phải nói, cảm giác được nước ấm vây quanh thật khác biệt, rất thoải mái a!
Tả Nhan rất hài lòng với tiến độ này, cho nên nói vẫn là hống tốt nữ nhân một chút, không phải Du An Lý bức người cũng là nữ nhân sao? Phải hống cô, theo cô, không được cứng đối cứng, rồi ngày lành sẽ tới đúng không?
Được cùng ngâm mình trong bồn tắm tốt đẹp cỡ nào, lại có được tình thú bao nhiêu a?
Du An Lý vén tóc lên ném tới trước mặt nàng, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Tiếp tục gội đi.”
“...Ò.”
Tả Nhan thành thật kiềm chế những tâm tư kia, vươn tay bóp dầu gội, sau đó nhẹ nhàng bôi lên tóc của Du An Lý, xoa xoa, tạo ra bọt biển.
Vòi hoa sen vẫn ở trên tay nàng, nước ấm không ngừng cuồn cuộn chảy trên tấm lưng trắng nõn bóng loáng của Du An Lý và trên đùi của chính mình.
Tả Nhan chuyên tâm gội đầu cho cô, thể hiện tinh thần phục vụ hết mình, an tĩnh lại kiên nhẫn, không quên mát xa đầu cô vài cái để cô thư giãn.
Du An Lý vừa thả lỏng liền dựa vào người nàng, Tả Nhan chỉ có thể dựa vào thành bồn tắm phía sau, đại bạch thỏ phía trước đều bị ép đến thay đổi hình dáng.
Cũng không biết có phải nữ nhân này cố ý hay không.
Tả Nhan nghĩ, cũng không dám hỏi, tiếp tục gội đầu cho cô.
Thời gian cứ thế trôi khỏi tầm tay từng phút từng giây.
Không biết ai là người ngửa đầu cùng cúi đầu, cũng không biết là ai bỏ vòi hoa sen, ném vào bồn tắm, sau đó chặt chẽ dán vào nhau, tiện đà ôm hôn môi.
Tả Nhan có chút chìm đắm trong nụ hôn này, bởi vì lúc này Du An Lý vô cùng vô hại, giống như đã thu hồi gai nhím, mềm mại, sờ lên rất ấm.
Ngón tay nàng leo từ ngọn tóc lên dọc theo vòng cung của lưng Du An Lý, cuối cùng vùi sâu vào phần tóc giữa sau đầu, nhẹ nhàng đẩy để nụ hôn sâu hơn.
Du An Lý rất khoan dung cho nàng quyền lực tùy ý, từ thản nhiên chấp nhận đến ôn nhu đáp lại, nhẹ nhàng hôn lại kéo dài.
Nước từ vòi hoa sen không ngừng tuôn ra, dần dần tràn ra khỏi bồn tắm, chảy ra ngoài, trở thành âm thanh duy nhất trong toàn bộ phòng tắm.
Tả Nhan muốn nhiều hơn nữa, nhưng không đành lòng phá vỡ an tĩnh khiến nàng lúc này cảm thấy an tâm cùng mê muội.
Giống như cuối cùng giữa hai người không còn bất luận cái gì là tranh chấp, nghi ngờ, ngăn cách.
Chỉ còn lại ôn nhu.