Tả Nhan không biết Du An Lý có thể nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng từ “ước pháp tam chương” mà lúc sáng nàng nói hay không, cho nên sau khi nói lời này liền ngừng hô hấp, không chớp mắt mà nhìn phản ứng của cô.
Du An Lý vẫn đứng ở cửa, hai tay ôm ngực, giống như chủ nhân của ngôi nhà không phải là cô.
Đứng dưới ánh sáng ban công, Tả Nhan không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, cho nên lúc chờ đợi cũng không khỏi lo lắng.
Mặc dù ngay từ đầu Du An Lý đã nói có thể thuê phòng đơn cho nàng, nhưng Tả Nhan vẫn cảm thấy như vậy quá mặt dày, trước khi nói ra chính là một phen giãy dụa.
Tả Nhan thật sự không biết trong lòng Du An Lý nghĩ gì, trước kia nàng chỉ dựa vào đoán mò, hiện tại nhiều năm trôi qua có thể đoán đúng hay không cũng rất khó nói, nhưng thời gian này nàng cũng đang thử, giống như đã từng thử thăm dò nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của Du An Lý.
Cho dù đó là những lời lấy lòng nàng nói lúc sáng, hay những lời nàng dùng ngữ khí thuận miệng hỏi cô, tất cả đều là nàng đều đã cân nhắc.
Tả Nhan muốn biết Du An Lý có thể chấp nhận nàng đến trình độ nào.
Mặc kệ lý do cùng động cơ là gì, chỉ cần cô dám để mình tiến xa một bước, Tả Nhan sẽ có đủ tự tin tiến hai bước cho đến khi “Tu hú chiếm tổ” ăn vạ không chịu rời đi mới thôi.
Da mặt là cái gì, liêm sỉ là cái gì?
Du An Lý tùy ý bỏ hai tay vào túi, bước ra chân dài, dẫm lên đôi ủng ngắn màu đen.
Tả Nhan giả vờ như bình thường, nhưng trái tim nhỏ bé lại run lên theo bước chân của cô, bởi vì sợ những lời cô nói ra là những lời nàng sợ nhất.
—— mắng nàng da mặt dày cũng được, chỉ cần cô đừng đột nhiên trở mặt nói khoảng thời gian này đều là chơi chính mình...
“Tiền thuê nhà hiện tại của em là bao nhiêu?”
Thanh âm của Du An Lý cắt ngang đại não rối ren của nàng, Tả Nhan phục hồi tinh thần lại, báo số.
“Vậy em có biết tiền thuê nhà trong tiểu khu này là bao nhiêu không?” Cô hỏi lại.
Đương nhiên Tả Nhan không biết, nhưng nàng cũng đoán được đó chính là mức mà nàng không cần phải nghĩ.
Du An Lý bình tĩnh nói cho nàng đáp án, thấy vẻ mặt thất vọng trên khuôn mặt nàng cũng không ngoài ý muốn.
“Nhưng dựa trên giao tình của chúng ta, có thể không cần phải trả tiền thuê nhà.”
Cô xoay chuyển nói, để lực chú ý của Tả Nhan dời đi.
“A? Như vậy thật xấu hổ a...”
Tả Nhan xoa xoa hai tay, chuẩn bị đáp ứng trước khi cô đổi ý, lại nghe Du An lý nói tiếp: “Nhưng tôi có một điều kiện. Nếu em đồng ý, sau này nhà được trang hoàng xong em liền có thể dọn vào.”
Du An Lý điểm mũi giày xuống sàn, sau đó đứng thẳng người, cho một tay vào túi, giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Tả Nhan thận trọng hỏi: “Điều kiện là gì?”
Còn biết hỏi một câu, như vậy cũng không phải là ngu ngốc hết thuốc chữa.
Du An Lý khí định thần nhàn trả lời: “Dù sao nói đến tiền bạc cùng nhà ở tôi cũng phải bảo đảm, cho nên em đưa giấy tờ cùng tiền lương của em cho tôi giữ đi, nếu ngày nào đó em không muốn ở nữa, tôi sẽ trả lại cho em.”
Tả Nhan suy nghĩ nửa ngày nhưng không nghĩ tới lại là điều kiện như vậy.
Này, nghĩ thế nào đây đều không phải là điều kiện a!
Còn nghĩ nữ nhân Du An Lý này sẽ cho mình ký hiệp ước không bình đẳng nào đó, nhưng kết quả lại như vậy?
Mà Tả Nhan cũng là người trưởng thành mấy năm trong xã hội, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẻ mặt lại bất động thanh sắc, thậm chí có chút do dự.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, như là đang cẩn thận suy xét, Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc tự nhiên chờ nàng nói.
Tả Nhan giả vờ do dự, liếc nhìn cô hai lần, thấp giọng hỏi: “Vậy tôi đưa tiền lương cho chị, tiền vẫn là của tôi sao?”
Du An Lý nở nụ cười, ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ giữ giúp em mà thôi, khi nào em muốn dùng thì hỏi tôi là được.”
Lời này, giống như tiền của cô rồi.
Tả Nhan nghĩ vậy, đột nhiên linh cơ vừa động.
—— Về sau không chỉ có ăn mặc ngủ nghỉ của Du An Lý, mà còn cảm thấy đang tiêu tiền của Du An Lý, cũng quá sung sướng rồi đi?
Nghĩ đến đây, nàng lộ ra biểu tình giãy dụa, cuối cùng nghiến răng trả lời: “Được, tôi đáp ứng chị.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng cảm thấy vừa lòng không thể tả nổi.
Sau khi xem nhà xong, lại thuận tiện đạt được điều kiện không tồi, trong lòng Tả Nhan rất vui sướng, liền có tâm tình xem tin nhắn của Lý Minh Minh.
Hai ngày trước, hắn gửi yêu cầu kết bạn, Tả Nhan bấm đồng ý rồi không quan tâm tới, không biết có phải Lý Minh Minh cũng đang bận hay không, hôm nay mới gửi lời thăm hỏi, cũng rất khách sáo.
Tả Nhan cảm thấy thực sự rất có ý tứ, hôm nay vừa gặp Ngô Duyệt Lâm liền nhận được tin nhắn từ Lý Minh Minh, nàng bắt đầu tò mò không biết tình huống của hai người này là như thế nào.
Lúc đi học, suy nghĩ của Ngô Duyệt Lâm không phải ai cũng biết, nhưng những người quen thuộc đều có thể nhìn ra được, Tả Nhan cảm thấy Lý Minh Minh có thể không biết, vốn dĩ hai người họ cũng có chút ý tứ, nhưng đáng tiếc bị những chuyện không như ý muốn chặn một chân, ba người đường ai nấy đi, cuối cùng không bao giờ liên lạc lại nữa.
Tả Nhan không biết mấy năm nay hai người họ có liên lạc với nhau hay không, nhưng nghĩ đến việc Ngô Duyệt Lâm du học ở một đất nước xa xôi, có lẽ là rất khó liên lạc, cho nên nàng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó gửi tin nhắn cho cả hai người họ, mang tính chào hỏi.
Nàng thu hồi điện thoại, đi theo Du An Lý đến thành phố nội thất, sau khi lên tàu điện ngầm, tâm tư của nàng không khỏi bay xa.
Cẩn thận tính toán, đây là cuộc gặp gỡ của nàng cùng với hai người bạn thân nhất từ thời đi học, nhưng vẫn rất có tính hài kịch, mỗi lần gặp bọn họ đều có Du An Lý ở đây.
Mặc dù Du An Lý giống như không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng Tả Nhan biết không có phản ứng nào chính là phản ứng lớn nhất của cô.
Suy cho cùng, không giống thẳng nam ngu ngốc như Lý Minh Minh, ngay từ lần đầu tiên Ngô Duyệt Lâm gặp Du An Lý liền biết mối quan hệ giữa hai người.
Tả Nhan vẫn luôn nhớ trước ngày đầu năm mới đó, khi chính mình nhắc tới Ngô Duyệt Lâm, Du An Lý đã nói: “Tốt xấu gì cũng nhờ có em ấy, cho nên tôi mới có ngày lành như hôm nay“.
Nói đến cũng thật thần kỳ, trước khi Du An Lý nói lời này, Tả Nhan chưa từng nhận ra sự hỗ trợ của Ngô Duyệt Lâm khi đó đã gián tiếp thúc đẩy nàng và Du An Lý cùng một chỗ, nói “bà mối” cũng không quá.
Mặc dù ban đầu hai người đều không có khái niệm “cùng một chỗ”, có quan hệ thực chất mơ hồ như vậy, nhưng khi toàn bộ quá trình đều có định nghĩa cùng bối cảnh rõ ràng, hỗ trợ của Ngô Duyệt Lâm trong lần mạo hiểm đó giống như đặc biệt quan trọng.
Quả thực Tả Nhan đã được khai sáng, vội vàng nói với Du An Lý: “Chị nói đúng! Em cũng phải cảm ơn cậu ấy a!”
Du An Lý gõ bàn phím, không tỏ ý kiến với lời này.
—— Đối với cô, nên “cảm ơn” hay “truy cứu” đều vẫn chưa chắc chắn.
Tả Nhan từ trước tới nay luôn là người nói gió gặp mưa, nói làm thì phải lập tức làm ngay, nàng cân nhắc trong lòng, chuẩn bị lên kế hoạch biến bữa tiệc ngày Tết nhỏ thành lớn, mặc dù không có nhiều người, nhưng nhất định phải có cảm giác nghi thức!
Đột nhiên nàng lập tức trở nên nhiệt tình, thậm chí quên mất chuyện cùng nhau đi mua áo lót, cùng lắm khi ở nhà cũng không có mặc, bớt nhiều việc.
Tả Nhan ôm notebooks cả ngày, ngoại trừ bài tập và nhiệm vụ Du An Lý giao cho, cơ bản toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều dùng để làm việc này.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy chỉ một bữa cơm không đủ để bày tỏ cảm tạ của mình đối với Ngô Duyệt Lâm, cho nên nàng quyết định lại chuẩn bị món quà khác.
Thậm chí Tả Nhan còn nghĩ ra một cái cớ, cho nên liền cảm tạ của cô ở Osaka, tự cứu mình khỏi bị mắng.
Về phần Lý Minh Minh, hắn ăn no liền sẽ lăn về nhà, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lần trước cũng vì hắn mà lãng phí một đêm.
—— Tả Nhan không có nghĩa khí mà ném nồi lên đầu Lý Minh Minh, kiên quyết không thừa nhận mình “ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.”
Mua quà cho người khác đối với Tả Nhan thực sự là một chuyện rất xa lạ.
Một là từ nhỏ đến lớn nàng không có quan hệ bạn tốt với ai, hai là ba mẹ nàng vắng nhà quanh năm, ông bà không thiếu thứ gì, Tả Nhan chỉ gửi vài lời chúc phúc vào dịp sinh nhật của bọn họ hoặc là Tết Nguyên Đán, rốt cuộc nàng vẫn là tiểu hài tử, không có loại nhận thức như vậy.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
Hóa ra lớn lên là như vậy, nàng không có chính thức tặng quà cho ông bà cha mẹ, lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho người khác.
Đồng chí Tả Nhan là người tích cực nhận ra sai lầm của chính mình, cho nên sau khi nhận ra điểm này, nàng liền quyết định chuẩn bị quà cho mọi người.
—— “Mọi người” này đương nhiên cũng bao gồm Du An Lý.
Chỉ một món quà còn được, này lại tổng cộng là sáu người, tốn không ít tiền. Tuy Tả Nhan cũng phiền muộn, cân nhắc không biết làm cách nào mới “rinh” được số tiền lớn như vậy.
Đương nhiên là không thể đòi tiền của người trong nhà, dù Tả Nhan có mặt dày cũng không thể làm những việc như “lấy tiền của người khác rồi đưa cho đối phương”, như vậy thật mất mặt a.
Cho nên tiền chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Tả Nhan quyết định tặng cái gì trước, sau đó chuẩn bị ngân sách dựa trên tổng số tiền. Dù sao có rất nhiều cách kiếm tiền, vẫn luôn có biện pháp.
Nàng sinh ra trong gia đình này, chưa từng thiếu tiền nên mới có ý nghĩ ấu trĩ như vậy.
Nhưng đôi khi, ấu trĩ cũng là thứ rất đắt, người bần cùng không đáng có được.
Không khó chọn quà cho gia đình, Tả Nhan biết ông bà thích ăn gì, tránh những món không ăn được ở độ tuổi cùng thân thể của bọn họ, đặt hai món quà.
Còn quà của ba mẹ, Tả Nhan nhớ lại những món quà sinh nhật mà nàng đã nhận được từ khí có ký ức, liền trả đũa viết từ “bút máy” vào danh sách.
Đồng chí Tả Tăng Nhạc vô tội nằm không cũng trúng đạn, sau này nói: Con đây là làm tội liên đới có biết không?
Tả Nhan giả ngu cười ha hả.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, chỉ còn lại hai người.
Một cô gái như Ngô Duyệt Lâm sẽ thích cái gì đây?
Tả Nhan thật sự rất thiếu kinh nghiệm, bởi vì thứ nàng thích nhất là chơi game, hiện tại còn có hứng thú với game, khi rảnh rỗi lại chỉ nghĩ đến gặm củ cải...
Tả Nhan dùng sức ho một tiếng, cưỡng bách chính mình không được nghĩ tới hình ảnh không thể diễn tả, tập trung nghĩ lại.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn chưa đưa ra kết luận, cho nên liền quyết định dành thời gian đi lang thang trong trung tâm thương mại, ghé thăm cửa hàng trang sức nhỏ, hẳn là có thể tìm được thứ thích hợp.
Hiện tại chỉ còn vấn đề cuối cùng ---
Người như Du An Lý, nên tặng món quà gì?